Chereads / Thiên Linh Hoạ Thần / Chapter 4 - Hồi Quy

Chapter 4 - Hồi Quy

Sát quỷ hồn ngày càng nhiều chồng chất liên tục chuông trên tay Tần Chiêu cứ liên tục kêu lên điên cuồng.

Có vẻ như [Trì Hoãn] đang dần dần mất tác dụng chiếc chuông của hắn hiện tại đã dần nứt vỡ.

Tần Chiêu toát mồ hôi hắn nhìn vào lũ quỷ kia dường như có chút tuyệt vọng.

Lần đầu lịch luyện đã ra nông nỗi này Tần Chiêu cũng chỉ than cho số phận.

Cảm nhận nguồn năng lượng dần mất đi trong thức hải.Tần Chiêu cắn răng lôi Cầm Nguyệt Phụng.

Khi nó vừa xuất hiện ngay lập tức có một cổ tiên khí thanh thuần toả ra làm cho [Trì Hoãn] và [Thượng Sinh] liên tục được bổ sung sức mạnh.

Ánh trăng sáng rực giữa trời sao từng tia thanh khí sáng bạc hướng tới Nguyệt Phụng mà tới.

Ánh mắt của Tần Chiêu rực lửa cổ thanh minh chi khí vàng nhạt xoay quanh người.

Từng tất từng tất quỷ hồn nhìn thấy hắn mà kinh sợ.

[Thanh Minh Chi Khí:là một trong những thanh khí chuyên sát phạt quỷ hồn]

[Ngũ Thức Sát Trận:Ngũ Trần Buôn Bỏ]

Cơ thể của Tần Chiêu dần bị ăn mòn.Ngũ Trần của hắn dần biến mất

[Ngũ Trần:Sắc(Nhãn Thức),Thanh

(Nhĩ Thức),Hương(Tỉ Thức),Vị

(Vị Thức),Xúc(Thân Thức).]

Ngay lập tức Thần Thức thuộc Ý trong cơ thể Tần Chiêu được tăng cường đến cực đại.

Sự áp chế của Thanh Minh Chi Khí điên cuồng vùi dập lũ quỷ hồn.

[Thần Thức:Thanh Tẩy Lục Trần Buôn Bỏ]

Tiếng đàn từ Nguyệt Phụng vang liên quỷ hồn xung quanh Tần Chiêu lập tức bị đình trệ.

Từng Quỷ hồn bị giam cầm chúng đứng yên như tượng.[Trì Hoãn]Liên tục vang lên.

Thanh Liễu Đằng quần xung quanh người Tần Chiêu như được kích thích cực hạn từng chiếc lá hoá thành từng nhánh cây sắc nhọn.

Nhành liễu liền thăm dò dài ra cảm nhận được ý chí chiến đấu của nó Tần Chiêu liền gãy nhẹ trên dây đàn.

Nó như nhận được mệnh lệnh liền điên cuồng vươn ra cứ cổ của đám dân làng và lũ quỷ hồn mà gặt.

Với sự áp chế của [Trì Hoãn] nên việc nhánh Liễu tiêu diệt chúng không thành vấn đề.

Dây đàn được gẫy lên liên tục áp lực xung quanh tăng dần khiến thần hồn Tần Chiêu choáng váng.

Nguyệt Phụng đang tiêu hao hết năng lượng trong thức hải nếu cứ như vậy không tiêu diệt được hết đám này trong khoảng thời gian ngắn nhất thì hắn chắc chắn sẽ chết.

Thời gian dần trôi qua năng lượng dần cạn kiệt cũng may lũ quái vật kia cũng được tiêu diệt hết.

Thế nhưng Hắn lại không cảm thấy nhẹ nhõm mà ngược lại cảm giác nguy hiểm trong cơ thể lại báo động điên cuồng.

Ngũ Thức dần phục hồi.Lục Thức đầy đủ trở lại vừa mở mắt ra trước mắt hắn là tế đàn huyết dụ.

"Ngươi là người được chọn!Hãy làm chất dinh dưỡng cho con của ta đi"

Là âm thanh mà Tần Chiêu đã từng nghe nó khá quen thuộc mà dường như âm thanh ấy rất đỗi xa xôi.

Cảm giác nguy hiểm càng ngày càng lớn lúc nãy hắn chợt nhớ ra một thứ hắn đã quên bén nãy giờ.

Tần Chiêu chợt cứng đờ:"Hàn Nguyệt và con của nàng ta làm sao lúc nãy ta có thể quên được cơ chứ!"

Hắn nhìn xung quanh không thấy Hàn Nguyệt kia đâu cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo sau gáy.

Cơ thể Tần Chiêu cứng đờ trong đầu hắn hiện tại chỉ có một câu hỏi"Sao [Thượng Sinh] lại không phát giác ra ả ta!"

Tiếng Răng Rắc vang lên cùng với tiếng cười của nữ quỷ

"HaHa,Ngươi ngay thơ quá rồi!Lại nghe lời con ả Hàn Nguyệt kia mà nhận kí ức của ả!Thế nên ta mới có thể giết ngươi mà không bị Ý của người phát giác đấy!"Nữ Quỷ Hàn Nguyệt cười điên cuồng ghé sát vào tai của hắn.

Không có gì mất ngờ Tần Chiêu đã bị vặn cho gãy cổ.

Ngay lập tức một lực kéo khổng lồ đã xé toạc cơ thế Tần Chiêu.Đầu của Tần Chiêu bị tách khỏi cơ thể.

"Con à ,Cuối cùng mẹ cũng có thể gặp lại được con rồi!Con yêu của mẹ!"Nàng ta vừa ném đầu Tần Chiêu vào tế đàn sau đó thân xác của đứa trẻ được nàng ta ôm lên.

Khuôn mặt tuy đã mất đi huyết sắc thế nhưng nó lại rất hoa lệ.Đến nỗi Trường Sinh Lực xung quanh đứa trẻ mất đi sắc màu.

[Trường Sinh Lực:Khí cơ được toả ra xung quanh mỗi sinh vật]