-Ta từng dạo bước trên những cơn sóng dưới trời quang
Thế nhân nói rằng đó là màu của ánh mặt trời
Ánh sáng không kịp trở thành hoàng hôn từng bước rơi vào vực thẳm của hồng trần
Thế nhưng một cơn gió đã bảo hộ ta
Tuyết phủ vân cuộn ,chàng như đã từng tồn tại
Oán hận tựa thiên thu chàng vẫn yếu đuối tựa như thuở ban đầu
Bước lên trời cao ta tấu lên một khúc ca kết thúc
Sương máu hoà quyện,chàng giam ta biết bao năm
Tự do trong tim đã chết từ bao giờ
Thân xác ta chỉ còn là khúc gỗ,chàng ôm ta như ôm cả hi vọng
Cớ sao ta lại không thể động lòng với cơn gió ấy
Ta coi chàng là vực thẳm thế nhưng tại sao ta lại đau lòng đến vậy.
Khi ta phá vỡ được xiềng xích hi vọng cảm nhận được dư âm của đất trời
Không ngờ cơn gió ngày ấy đã biến mất chỉ còn lại một nỗi hận thù nhìn vào ta
Bên ánh tà dương ,ta thấy em như thấy ánh mặt trời
Dưới dòng hải lưu cuộn trào thăm thẳm em tựa như pháo hoa thế gian bay lên tựa pha lê
Trái tim cô đơn lúc này được lắp đầy bởi ánh sáng
Thế nhưng ta chỉ là vực thẳm ích kỉ kéo em xuống hồng trần
Sống cùng em với từng khúc ca của đau khổ
Sinh linh vạn vật ta vô cảm , cớ sao ta lại động lòng em đến vậy
Dưới bầu trời chẳng có ngân hà kia thế mà em vẫn tươi sáng như thế
Ta ích kỉ cho em hy vọng chỉ mong em đừng nhận ra bản thân ta.
Khi nhìn em phá vỡ được xiềng xích,hi vọng trong ta cũng chẵn còn
Cơn gió năm ấy từng yêu em điên cuồng bây giờ sớm chỉ còn một mình.
Nhân quả vạn vật chờ gió đi tiếc rằng đang từng ngày tan vỡ.
Trong mắt em ta không còn là ánh sáng ,chỉ còn ta ngóng trông em quay lại
Cơn gió ấy trùng sinh trong vết nhơ,quá khứ trong ta vụt qua như đao cắt.
Ta buôn bỏ nhìn em hướng về phía của ánh sáng.
Lần nữa tỉnh dậy cơn gió ấy chợt nhận ra
Thì ra em của năm ấy đã sớm hướng về phía của hồng trần.
Nhìn chàng dần hoá thành vực thẳm ta tình nguyện rơi xuống
Ta nhận ra chàng chính là tất cả khi mở mắt bỗng chốc hoá thành tro
Tan thương để lại mình ta nhận.
Chỉ mong vực thẳm hoá bầu trời
Thế nhưng nhân quả vạn vật chống đối ta , biến ta thành xiềng xích.
Hối hận đau khổ tim ta đau như vạn mũi tên xuyên thấu
Chỉ có thể chặc đứt tất cả để bảo vệ chàng.
Ta ngấn từng giọt lệ chỉ mong chàng hãy rời bỏ ta
Thế nhưng cơn gió ấy lại lần nữa hoá bóng tối chỉ yêu ta
Tất cả như cuồng say trong mộng chợt tỉnh dậy thì ra là giả dối
Là ta không giám đối mặt tất cả trốn tránh vạn năm
Vạn năm ấy chàng nhắm mắt chờ đợi.
Ánh mắt ta lần nữa được thông suốt
Thế nhưng cơn gió ấy đã đi rồi.
Ta tuyệt vọng hướng về phía của xiềng xích chỉ mong chàng lần nữa ở cùng ta.
Ánh sáng ấy trùng sinh trong ác mộng, mộng vỡ tan ta chìm đắm trong hồng trần.
Khi mở mắt bỗng cảm nhận cơn gió ấy.
Nhẹ nhàng quấn lấy ta giữa thế gian
Nhìn bầu trời nhìn ánh sáng xa lạ
Đôi mắt ta dần thích nghi tất cả.
Trước mắt ta là cánh đồng hoa bỉ ngạn
Đỏ máu tươi trái tim ta quặng thắt
Bầu trời rộng chợt hoá thành bóng tối.
Ta lần nữa chết lặng trong tuyệt vọng.
Ta nghe được âm thanh của sóng biển
Rì rào nhẹ nhàng xoa ấm lòng ta
Huyết lệ nặng trĩu nhìn ngân hà.
Nâng bước chân bay lên giữa huyết hải
Cầm Nguyệt Phụng rít giữa trời cao.
Chính tay ta tấu khúc nhạc ánh sáng
Từng sóng âm tạo ra bầu trời
Từng sóng âm chìm đắm trong hi vọng
Từng sóng âm lần nữa tìm kiếm chàng
Bỗng giai điệu hoá thành dòng ánh sáng.
Chợt nhận ra cơn gió ấy là chàng
Chợt nhận ra Hồng Trần cũng là chàng
Nỡ nụ cười nhìn tân thế giới trong mắt ta.
Một bóng dáng uy hùng anh dũng lại gần ta
Ta ôm bóng dáng ấy cùng hoà quyện
Từ đó ta đã không còn có tự do.
Thế nhưng ta lại vui đến lạ.
Ta cùng chàng nhìn ngắm khắp bầu trời
Ánh trăng năm ấy nhẹ nhàng ôm ánh dương.-