Chereads / The Red Experiment / Chapter 11 - Chương 11: Cuộc đối mặt

Chapter 11 - Chương 11: Cuộc đối mặt

Khi bóng tối bao trùm lấy căn phòng, Margaret và Thomas không thể nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng máy móc phát ra những âm thanh lạ lùng, như thể chúng đang hoạt động ngoài tầm kiểm soát. Cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể họ, khiến cả hai cảm thấy như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không lối thoát.

Margaret run rẩy nắm lấy tay Thomas, gắng gượng để không rơi vào hoảng loạn. "Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Cô hỏi, giọng đầy sợ hãi.

Thomas không trả lời ngay. Anh cảm thấy mọi thứ đang trở nên rối loạn, không thể kiểm soát. Bóng tối trong phòng giống như một thứ vật chất có thể chạm vào được, siết chặt lấy họ, không cho phép họ thoát ra. Đột nhiên, một luồng sáng mờ xuất hiện từ phía sau, chiếu rọi lên một hình ảnh đáng sợ.

Một bóng người lờ mờ xuất hiện giữa căn phòng, thấp thoáng trong làn sáng yếu ớt. Hắn đứng đó, đôi mắt lấp lánh ánh sáng kỳ quái, như thể hắn không phải là con người. Đó chính là người đàn ông mà họ đã gặp trước đó.

"Không có đường lùi nữa đâu," hắn nói, giọng điệu lạnh băng. "Chỉ có hai con đường phía trước: đối mặt hoặc chạy trốn. Nhưng tôi đảm bảo, không ai trong các bạn có thể chạy trốn."

Margaret siết chặt tay Thomas hơn, mắt cô lướt nhanh xung quanh tìm kiếm lối thoát, nhưng căn phòng này không có cửa sổ, chỉ có những bức tường lạnh lẽo. Mọi thứ dường như đang quay cuồng quanh cô, như thể mọi thứ đều sắp sụp đổ.

"Chúng tôi không sợ bạn!" Thomas hét lên, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Chúng tôi sẽ tìm cách thoát ra khỏi đây, dù có phải chết!"

Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ bước lại gần họ, mỗi bước đi đều như nhấn mạnh sự bất lực của Margaret và Thomas. Hắn đứng trước mặt họ, ánh mắt đầy chế giễu.

"Thật sao?" hắn cười khẩy. "Các bạn nghĩ mình có thể thoát khỏi tất cả những gì đã xảy ra? Các bạn đã bị đánh dấu từ lâu rồi. Các bạn không thể trốn thoát."

Thomas nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, cơn giận bốc lên trong lòng. "Nếu chúng tôi không thể thoát, vậy thì chúng tôi sẽ chiến đấu!" Anh hét lên.

Người đàn ông chỉ mỉm cười và vẫy tay một cách nhẹ nhàng. Ngay lập tức, một luồng ánh sáng xanh lá kỳ lạ từ các màn hình trên tường chiếu ra, bao quanh cơ thể của Thomas và Margaret. Họ cảm nhận được một lực hút kỳ lạ, như thể cái ánh sáng ấy đang xâm nhập vào cơ thể họ, bóp nghẹt từng hơi thở.

"Đừng chống cự. Chỉ cần các bạn làm theo tôi, tôi sẽ cho các bạn thấy rằng cái chết không phải là sự kết thúc," người đàn ông nói, ánh mắt lấp lánh như muốn hút lấy linh hồn họ.

Margaret cố gắng giãy giụa, nhưng càng cử động, sức mạnh từ luồng ánh sáng càng mạnh mẽ hơn. Cô cảm nhận rõ ràng sự đau đớn khi năng lượng kỳ lạ này xâm chiếm từng cơ thể. "Chúng ta không thể đứng yên như vậy!" cô hét lên với Thomas.

Nhưng Thomas đã không còn nghe cô nữa. Anh cảm thấy như có một cái gì đó đang thức tỉnh trong anh, một sức mạnh nào đó mà trước đây anh không hề biết đến. Anh cảm nhận được những dòng điện chạy dọc cơ thể, như thể bản thân anh đang hấp thụ năng lượng từ chính thí nghiệm này.

"Sức mạnh này..." Thomas thì thầm, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng, không còn sự sợ hãi hay lo lắng nữa. "Cảm ơn vì đã mở ra cho tôi."

Ngay lập tức, một tiếng nổ lớn vang lên. Những màn hình xung quanh bị vỡ vụn, ánh sáng xung quanh họ tắt ngấm. Mọi thứ trở lại im lặng. Margaret và Thomas đứng đó, không biết điều gì vừa xảy ra, nhưng có một điều chắc chắn: họ không còn là những con người như trước nữa.

Người đàn ông vẫn đứng đó, ánh mắt hắn tối dần, như thể đang cân nhắc điều gì đó. "Các bạn đã thay đổi. Không biết đây là điều tôi mong muốn hay là một sự thất bại," hắn nói, vẻ mặt khó đoán. "Nhưng các bạn không thể quay lại nữa."

Margaret quay sang Thomas, đôi mắt cô đầy sự nghi ngờ. "Chúng ta đã thay đổi sao? Liệu điều này có nghĩa là chúng ta có thể thoát ra khỏi đây?"

Thomas nhìn cô, đôi mắt anh không còn là sự sợ hãi như trước nữa. "Chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với những gì đã xảy ra. Và tôi nghĩ, chúng ta có thể tìm thấy cách thoát ra."

Vừa nói xong, một cánh cửa mở ra phía bên kia phòng, một ánh sáng chói lóa từ bên ngoài chiếu vào. Nhưng không giống như những lần trước, lần này ánh sáng này không khiến họ sợ hãi mà lại mang đến cho họ một cảm giác kỳ lạ, một sự hy vọng mới.

"Đi theo tôi," người đàn ông nói, quay lưng bước vào cánh cửa. "Nếu các bạn muốn sống sót, đây là con đường duy nhất."

Margaret và Thomas không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo. Họ bước vào cánh cửa, không biết những gì chờ đợi họ ở phía trước, nhưng ít nhất giờ đây, họ có một mục tiêu rõ ràng: đối mặt với những gì đã xảy ra, và tìm cách sống sót trong cái thí nghiệm quái gở này.