Cánh cửa khép lại sau lưng họ, tiếng rít nhẹ của bản lề vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Margaret và Thomas bước vào một hành lang dài, vắng lặng, ánh sáng từ những đèn huỳnh quang trên trần nhà chiếu xuống, tạo ra những vệt sáng mờ ảo. Những bức tường xung quanh dường như không có bất kỳ dấu hiệu của cuộc sống, không có cửa sổ hay bất kỳ vật dụng nào ngoài các bảng điều khiển lạnh lẽo. Mọi thứ đều có vẻ như đã bị bỏ quên từ lâu.
"Chúng ta đang ở đâu?" Margaret thì thầm, cảm giác sợ hãi lại dâng lên trong cô. "Nơi này... giống như một mê cung."
Thomas không trả lời ngay, ánh mắt anh lướt qua từng bức tường, như đang tìm kiếm một điều gì đó.
Ánh sáng từ những bóng đèn huỳnh quang chỉ đủ để họ nhìn thấy khoảng cách vài bước phía trước. Không có dấu hiệu của cửa ra hay lối thoát nào, chỉ có sự im lặng đến nghẹt thở. Mỗi bước đi của họ như đánh thức sự trống vắng trong không gian. Mọi thứ đều giống như một cơn ác mộng, mà họ không thể tỉnh dậy.
"Thomas, anh có thấy gì không?" Margaret hỏi, giọng cô lạc đi trong bóng tối. "Chúng ta đi bao lâu rồi?"
Thomas không trả lời ngay. Anh cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, như thể có cái gì đó không ổn. Những bước chân của anh đều đặn nhưng tâm trí lại rối loạn, không thể xác định rõ ràng liệu họ đang tiến về phía nào. Cảm giác rằng mọi thứ xung quanh đang xoay vòng, vặn vẹo trong đầu anh khiến anh không còn chắc chắn về chính mình.
"Chúng ta phải tìm ra cách thoát khỏi đây," Thomas rít lên, tay siết chặt một chiếc bảng điều khiển mà anh vừa nhận ra. "Không thể cứ đi mãi thế này."
Nhưng ngay khi anh chạm vào bảng điều khiển, một ánh sáng đột ngột lóe lên từ bức tường phía trước. Một tiếng động chói tai vang lên, khiến cả hai phải đứng khựng lại. Trên trần nhà, những đèn huỳnh quang nhấp nháy, rồi một giọng nói cất lên, lạnh lùng và xa vắng.
"Chào mừng các bạn đến với Phòng Thí Nghiệm 12," giọng nói cất lên từ một loa nhỏ gắn trên tường. "Các bạn có ba lựa chọn: một là quay lại và tiếp tục hành trình cũ, hai là vượt qua thử thách mà tôi sẽ đưa ra ngay bây giờ, hoặc ba là dừng lại và để mọi thứ kết thúc ngay tại đây."
Margaret cảm thấy chân tay run rẩy, sự sợ hãi lại ùa về, nhưng cô cũng cảm nhận được một thứ gì đó khác – một sự quyết tâm. "Chúng ta không thể quay lại," cô nói, quay sang Thomas. "Nếu dừng lại, chúng ta sẽ chẳng bao giờ thoát ra được."
Thomas hít một hơi thật sâu, đôi mắt anh ánh lên sự kiên quyết. "Vậy thì chúng ta phải chấp nhận thử thách này. Dù có là gì đi nữa, chúng ta sẽ đối mặt với nó."
Một tiếng cười nhẹ vang lên trong loa, rồi một cánh cửa bất ngờ xuất hiện ở cuối hành lang, nơi trước đó chỉ là một bức tường trơn. "Chúc mừng các bạn đã đưa ra quyết định đúng đắn," giọng nói lại vang lên. "Thử thách của các bạn là vượt qua Phòng Thí Nghiệm Tiếp Theo. Còn nếu không, các bạn sẽ phải trả giá."
Margaret nhìn vào cửa. Cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ thêm. Cánh cửa mở ra, đằng sau là một không gian tối tăm, không khí như đặc quánh lại. Cô bước vào trước, Thomas theo sát sau.
Ngay khi họ bước qua cửa, tiếng động lớn vang lên, như thể một cái gì đó đang khóa chặt phía sau họ. Cánh cửa đằng sau đóng sập lại, để lại một không gian tĩnh mịch đến rợn người. Mọi thứ xung quanh họ đều lạ lẫm – những bức tường phủ đầy bụi và mạng nhện, các dây điện treo lơ lửng và những đèn chiếu sáng lờ mờ.
Một giọng nói khác vang lên, nhưng lần này có phần khác biệt, như thể nó đang đến từ khắp mọi nơi trong căn phòng. "Chúc mừng các bạn đã đến được đây. Để thoát khỏi, các bạn phải giải quyết ba câu đố. Câu đầu tiên bắt đầu ngay bây giờ."
Margaret và Thomas không thể nhìn thấy ai, nhưng họ cảm nhận được sự hiện diện của một ai đó đang giám sát họ. Cảm giác bị theo dõi làm cho căn phòng càng trở nên ngột ngạt hơn.
"Đừng sợ," Thomas thì thầm, nắm lấy tay Margaret. "Chúng ta có thể làm được."
Đột nhiên, một màn hình lớn trên tường bật sáng, và ba câu hỏi hiện ra:
1. Nếu bạn chỉ có một cơ hội duy nhất để cứu lấy mạng sống của mình, bạn sẽ làm gì?
2. Nếu bạn biết mình phải hy sinh một người để cứu lấy tất cả, bạn sẽ làm gì?
3. Nếu bạn bị bỏ lại một mình trong bóng tối vô tận, bạn sẽ làm gì?
Margaret đứng bất động, tim đập nhanh. Câu hỏi đầu tiên làm cô cảm thấy như mình đang đứng trước một quyết định sinh tử. Câu hỏi thứ hai thì như muốn chạm vào lương tâm của họ, khiến họ không thể dễ dàng trả lời. Và câu hỏi thứ ba lại khiến cô cảm thấy rùng mình – bóng tối vô tận. Cô không thể tưởng tượng nổi điều đó.
Thomas lặng im, đôi mắt anh dán chặt vào những câu hỏi. "Chúng ta phải trả lời đúng," anh nói. "Nếu không, chúng ta sẽ không thể thoát ra được."
Margaret nuốt nước bọt, cảm thấy như mình bị kẹt giữa một cái bẫy khổng lồ. Những câu hỏi này không phải là những câu hỏi đơn giản. Mỗi câu đều như đẩy họ vào một tình thế không thể nào tưởng tượng nổi.
"Câu hỏi đầu tiên," Margaret bắt đầu, cố gắng trấn tĩnh. "Nếu chỉ có một cơ hội duy nhất để cứu lấy mạng sống, tôi sẽ..." Cô ngừng lại, không biết phải trả lời thế nào.
Thomas không vội vàng trả lời. Anh nhìn vào câu hỏi và nghĩ đến điều gì đó sâu xa hơn, điều gì đó ngoài sự sống chết.
Rồi anh chợt nhận ra. "Câu hỏi này không chỉ là về mạng sống," anh nói, đôi mắt anh sáng lên. "Nó là về sự lựa chọn, về việc làm thế nào để chúng ta giữ lấy những gì quan trọng nhất."
Margaret nhìn anh, mắt cô dần sáng lên như thể có một tia sáng lóe lên trong đầu cô. "Đúng, chúng ta phải trả lời từ trái tim."
Cả hai nhìn nhau, sẵn sàng bước vào cuộc đối đầu tiếp theo.