Chereads / The Red Experiment / Chapter 17 - Chương 17: Sự thật bị che giấu

Chapter 17 - Chương 17: Sự thật bị che giấu

Khi cánh cửa đóng lại, Thomas cảm thấy như tất cả không gian quanh anh đã bị chặn lại, như thể anh đang bị nhốt trong một cơn ác mộng vô tận. Mỗi bước đi của anh vang lên trong sự im lặng chết chóc. Không có tiếng động, không có ánh sáng, chỉ có sự trống rỗng mênh mông bao quanh. Anh không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối dày đặc, mà có cảm giác như nó đang nuốt chửng anh từng chút một.

Cái bóng của Margaret vẫn hiện lên trong tâm trí anh, như một lời nhắc nhở không thể xóa bỏ. "Đừng đến gần tôi." Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại, xoáy sâu vào đầu anh, khiến tim anh đau nhói. Cô ấy không còn là cô ấy nữa, và Thomas không thể cứu cô. Anh không biết phải làm gì, nhưng anh không thể dừng lại. Anh không thể để cái chết và những đau khổ ấy chiến thắng.

"Bạn không thể quay lại," giọng nói vang lên lần nữa, lạnh lùng và không khoan nhượng. "Hành trình của bạn chưa kết thúc. Bạn chỉ mới bước vào một phần của trò chơi."

Thomas rùng mình. Mỗi lần giọng nói này cất lên, anh lại cảm thấy như đang bị theo dõi, như có ai đó đứng sau anh, quan sát và chờ đợi để thấy anh gục ngã. Nhưng anh không thể để điều đó xảy ra. Anh đã quyết định, và không gì có thể ngăn cản anh nữa.

Một luồng ánh sáng mờ ảo bất ngờ xuất hiện phía trước anh. Thomas không biết đó là cái gì, nhưng ánh sáng ấy như một lời mời gọi. Anh tiến lại gần, và khi bước qua một bức tường vô hình, anh thấy mình đứng trong một căn phòng rộng lớn. Không khí ở đây khác hẳn. Nó không lạnh lẽo, không ẩm ướt, mà lại ngột ngạt như bị bóp nghẹt bởi một sức mạnh vô hình.

Căn phòng này không giống bất kỳ căn phòng nào mà anh từng thấy. Những bức tường được dựng lên từ một loại vật liệu lạ, giống như thép nhưng lại phát sáng một cách kỳ lạ. Chúng không chỉ đơn thuần là những bức tường; chúng như thể chứa đựng những bí mật mà con người không thể hiểu nổi.

Ở giữa căn phòng là một chiếc bàn lớn, bề mặt phủ đầy những bản vẽ, những tài liệu, và những thiết bị khoa học mà anh không thể nhận diện. Một chiếc ghế dựa bên cạnh bàn, một bóng người đang ngồi đó, im lặng. Thomas không thể nhìn thấy khuôn mặt người đó, nhưng cảm giác của anh về sự hiện diện đó rõ ràng đến mức không thể chối cãi.

"Người tiếp theo sẽ phải đối mặt với sự thật," giọng nói vang lên, lần này từ bóng người ngồi phía trước. Giọng nói trầm và lạnh lẽo, nhưng lại mang một chút gì đó quen thuộc, khiến Thomas cảm thấy như nó đang đánh thức một phần ký ức mà anh muốn quên đi.

Người ngồi kia từ từ quay lại, và Thomas nhận ra đó là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ đồ khoa học với một biểu cảm hoàn toàn vô cảm. Anh ta không cười, không chào hỏi. Chỉ có đôi mắt của anh ta, đầy bí ẩn, như thể chúng chứa đựng tất cả những câu hỏi mà Thomas chưa từng nghĩ đến.

"Ông là ai?" Thomas hỏi, giọng anh không thể che giấu sự lo lắng.

Người đàn ông không trả lời ngay. Anh ta chỉ cười nhẹ, một nụ cười không mấy thân thiện.

"Bạn đã không chọn lựa đúng ngay từ đầu," ông ta nói. "Bạn không biết mình đang tham gia vào một thí nghiệm mà ngay cả người tạo ra nó cũng không hoàn toàn hiểu được. Những người trước bạn đã rơi vào bẫy này, và bạn cũng sẽ không phải là ngoại lệ."

Thomas cảm thấy như đất dưới chân anh bị sụp đổ. "Thí nghiệm?" Anh hỏi lại, cố gắng kiểm soát bản thân. "Những thí nghiệm này là gì?"

Người đàn ông đứng dậy, tiến về phía bàn, và bắt đầu lật những tờ giấy. Ông ta không đáp lại câu hỏi của Thomas ngay lập tức, mà chỉ im lặng như đang tìm kiếm thứ gì đó trong đống tài liệu.

"Những gì bạn đã trải qua, tất cả chỉ là một phần nhỏ trong những gì chúng tôi đang nghiên cứu," ông ta nói, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Thomas. "Mỗi người tham gia thí nghiệm này là một phần của một quy trình lớn hơn. Những thử thách mà bạn phải đối mặt không phải là ngẫu nhiên, chúng được tạo ra để kiểm tra phản ứng của con người khi bị đẩy đến giới hạn cuối cùng."

"Vậy tôi chỉ là chuột thí nghiệm?" Thomas giận dữ, gầm lên. "Vậy Margaret? Cô ấy có phải là một con chuột thí nghiệm không?"

"Margaret đã không qua được thí nghiệm. Cô ấy là một phần của dữ liệu," người đàn ông thản nhiên trả lời. "Và bạn, Thomas, cũng sẽ trở thành một phần của nó."

Một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể Thomas. Tất cả những gì anh đã trải qua, tất cả những đau đớn, những quyết định khủng khiếp… đều chỉ là những thử nghiệm, những trò chơi vô nghĩa của những kẻ không có lòng trắc ẩn.

"Nhưng tôi không muốn trở thành một phần của bất kỳ điều gì nữa!" Thomas hét lên, "Tôi muốn dừng lại, tôi muốn thoát khỏi cái thí nghiệm này!"

Người đàn ông nhìn anh, và lần này, có vẻ như ông ta cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói của Thomas. Nhưng ông ta không đáp lại. Thay vào đó, ông ta chỉ cười một cách bí ẩn.

"Bạn không thể thoát ra, Thomas. Bạn chỉ có thể tiếp tục hoặc kết thúc tất cả. Quyết định của bạn đã được định đoạt từ trước. Chỉ là bạn không nhận ra điều đó."

Thomas cảm thấy như trái tim mình đang bị xiết chặt. Anh không thể tin vào những gì mình nghe thấy, nhưng anh biết điều đó là sự thật. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục, bước vào một phần thử thách tiếp theo, mà không biết điều gì đang chờ đợi anh.

Và rồi, trước mắt anh, một cánh cửa khác mở ra, đưa anh vào một không gian khác, nơi mọi thứ vẫn chưa được tiết lộ.

"Chúc mừng, Thomas. Bạn đã bước qua một cánh cửa nữa."