Chereads / The Red Experiment / Chapter 14 - Chương 14: Cuộc đua chạy đua

Chapter 14 - Chương 14: Cuộc đua chạy đua

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Margaret và Thomas đứng lặng, nhìn vào không gian mờ ảo trước mặt. Ánh sáng từ căn phòng lúc này nhạt dần, thay vào đó là một không gian rộng lớn, giống như một hành lang vô tận, chẳng có điểm dừng. Không gian này khác biệt hoàn toàn so với những gì họ từng gặp trước đây. Những bức tường phủ đầy những vết nứt, không còn bóng dáng của ánh sáng. Một không khí nặng nề và lạnh lẽo bao trùm khắp nơi.

Margaret cảm thấy một sự rùng rợn không thể giải thích được. Mọi âm thanh, từ những tiếng bước chân của họ cho đến tiếng thở gấp, đều bị nuốt chửng trong sự im lặng vắng vẻ. Chỉ có tiếng bước chân của họ và nhịp thở căng thẳng vọng lại.

"Chúng ta đang ở đâu?" Margaret hỏi, giọng cô vang lên bất ngờ trong không gian tĩnh lặng.

Thomas không trả lời ngay, mắt anh quét qua xung quanh, cố gắng tìm bất kỳ manh mối nào. "Không biết nữa. Nhưng rõ ràng đây không phải là nơi chúng ta muốn đến."

Chợt, một tiếng động vang lên từ phía trước, làm hai người giật mình. Một cái gì đó đang di chuyển, tiếng động càng lúc càng rõ ràng hơn, như một cái gì đó lớn lao đang tiến gần lại. Ánh sáng từ màn hình trước mắt lại lóe lên, lần này có vẻ như là một cảnh báo.

4. Để thoát ra khỏi nơi này, bạn phải chạy đua với thời gian. Một sai sót sẽ đánh mất mọi cơ hội.

Câu hỏi hiển thị trên màn hình khiến trái tim Margaret đập thình thịch. "Chạy đua với thời gian?" Cô lẩm bẩm. "Với cái gì?"

Đột nhiên, từ phía cuối hành lang, một loạt bóng tối xuất hiện, kéo dài như những chiếc bóng đen khổng lồ. Những bóng đó không hề di chuyển, nhưng lại tạo ra cảm giác như đang quan sát họ, như thể có những đôi mắt vô hình đang dõi theo từng bước đi của họ. Những tiếng động lạ lùng vang lên từ mọi hướng, khiến cả hai không thể xác định được phương hướng.

"Thomas!" Margaret gọi, giọng cô run rẩy. "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Thomas nhìn quanh, gương mặt anh bỗng trở nên cứng rắn. Anh không còn thấy sự hoảng loạn như trước nữa. "Chúng ta phải chạy. Không có cách nào khác."

Chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên một cánh cửa lớn xuất hiện trước mặt họ, nhưng nó không giống bất kỳ cánh cửa nào họ từng thấy. Nó trông giống như một cánh cửa của một phòng thí nghiệm, với các dấu hiệu kỳ lạ và những biểu tượng không quen thuộc. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên cánh cửa, khiến nó trở nên sống động và đáng sợ.

Cánh cửa mở ra, và một luồng gió lạnh buốt ùa vào, tạo ra một tiếng rít kỳ quái. Margaret và Thomas không có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn nữa. Cánh cửa không chờ đợi, nó mở ra, và bóng tối tiếp tục lấn lướt.

"Chạy!" Thomas quát lên, kéo Margaret theo.

Họ lao vào cánh cửa, cảm nhận được sự hoang mang và sự sợ hãi đang cuộn trào trong lòng. Những bóng tối sau lưng như đang đuổi theo họ, mỗi lần quay đầu lại, họ thấy khoảng cách giữa họ và những bóng đen đang dần thu hẹp.

Cả hai chạy nhanh hơn, trái tim đập loạn xạ. Bỗng một tiếng động vang lên từ phía sau, một thứ gì đó giống như một tiếng hét ghê rợn. Margaret quay lại và chỉ thấy một bóng đen khổng lồ, nó như thể là một sinh vật vô hình, tràn ngập những ngọn lửa đỏ rực. Tiếng thở hổn hển của nó vang lên, âm thanh đó đột ngột khiến cô cảm thấy không thể thở nổi.

"Chạy đi, chạy mau!" Thomas hét lên, nhưng những bước chân của họ như bị kéo lê trên mặt đất, mặc dù cả hai đã cố gắng hết sức.

Ánh sáng phía trước họ dần dần mờ dần, những bức tường đổ nát đang vây quanh họ. Cuối cùng, họ thấy một điểm sáng nhỏ ở phía xa, như một lối thoát duy nhất. Nhưng trong lúc chạy, sự căng thẳng và hoảng loạn đã làm họ mệt nhoài. Cả hai gần như kiệt sức.

Đột nhiên, màn hình trên tường sáng lên lần nữa, lần này câu hỏi tiếp theo xuất hiện:

5. Bạn có thể tiếp tục chạy không? Nếu không, bạn sẽ mất tất cả.

Margaret và Thomas nhìn nhau. Chân họ mỏi nhừ, tim họ đập rộn ràng, cơ thể họ kiệt sức. Nhưng có một điều duy nhất mà họ không thể bỏ qua: Nếu dừng lại, họ sẽ không bao giờ có cơ hội sống sót.

"Chúng ta không được dừng lại," Thomas thở hổn hển, cố gắng giữ vững tinh thần. "Cứ tiếp tục. Chúng ta phải ra ngoài."

Margaret gật đầu, dù mệt mỏi đến mức không thể mở mắt, cô vẫn quyết định không dừng lại. Đó là sự sống còn của họ. Cả hai tiếp tục lao nhanh về phía ánh sáng mờ mịt phía xa, như thể mọi thứ xung quanh đã không còn quan trọng nữa.

Cuối cùng, họ lao vào ánh sáng. Mọi thứ xung quanh họ trở nên mờ ảo, rồi một cơn đau nhói xuyên qua cơ thể, họ ngã quỵ xuống mặt đất.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ màn hình cuối cùng.

"Chúc mừng. Bạn đã vượt qua thử thách này. Nhưng bạn chưa hết thử thách."