Thomas đứng im giữa không gian tối đen như mực, một cảm giác lạnh lẽo tê dại xâm chiếm cơ thể anh. Anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của cái gì đó, một thứ gì đó không thể nhìn thấy nhưng lại khiến anh rợn tóc gáy. Một không gian vô định, một thử thách không thể lường trước, và anh biết rằng mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Tay anh run rẩy, cố gắng không để sự sợ hãi chiếm lĩnh. Những hình ảnh của Margaret vẫn ám ảnh trong tâm trí anh. Làm sao cô ấy có thể biến mất như vậy chỉ vì một quyết định? Cái bóng đen đã đẩy cô đi, để lại anh với một câu hỏi không có lời giải: Tại sao lại phải hy sinh một người?
Màn hình trên tường tiếp tục chiếu sáng, và một dòng chữ mới xuất hiện. Lần này, nó không chỉ là một câu hỏi, mà là một mệnh lệnh.
"Chỉ còn lại một người. Bạn muốn tiếp tục?"
Thomas hít một hơi dài, cố gắng tập trung. Cảm giác mất mát, nỗi đau đớn và sự bất lực cuộn lên trong lòng anh. Nhưng không có sự lựa chọn nào khác. Nếu anh không tiếp tục, anh sẽ là người tiếp theo bị tiêu diệt. Còn nếu anh tiến lên, anh phải đối mặt với sự thật là cái chết của Margaret sẽ không thể thay đổi được.
"Làm sao đây?" Thomas tự hỏi mình, tay siết chặt lại. "Mình không thể bỏ cuộc."
Anh bước tiếp. Cánh cửa cuối cùng của hành lang mở ra, và một không gian rộng lớn khác hiện ra trước mắt. Một nơi hoàn toàn khác biệt. Đây không phải là một căn phòng lạnh lẽo nữa. Nó là một khu vườn kỳ lạ với những cây cối và hoa lá đang nở rộ, nhưng lại có một sự không bình thường trong không khí. Mùi hương nồng nặc của những loài hoa không thể nhận ra lan tỏa khắp không gian. Mặt đất phủ đầy sương mù dày đặc, và bóng tối vẫn bao trùm mọi thứ, khiến cảnh vật trở nên mờ ảo và ma mị.
Thomas bước vào vườn, cảm giác như anh đã lọt vào một thế giới khác. Cái nơi này không giống bất kỳ khu vườn nào mà anh từng biết. Cây cối ở đây không bình thường. Những cây cổ thụ uốn cong, thân cây nhăn nheo và vặn vẹo như những con rắn khổng lồ, lá cây phát ra âm thanh kỳ lạ khi gió thổi qua.
Anh tiếp tục đi vào giữa khu vườn, không biết mục đích là gì, chỉ biết rằng anh phải đi tiếp nếu không muốn bị cuốn vào bóng tối vô tận. Nhưng rồi, một hình ảnh xuất hiện trước mắt anh, khiến chân anh khựng lại.
Ở giữa khu vườn, có một bức tượng khổng lồ, một người phụ nữ đứng sừng sững. Cô ta được khắc tỉ mỉ từ đá, đôi mắt bằng ngọc trai nhìn xuyên qua anh, khiến anh cảm thấy như bị xét nét. Cô ta không có miệng, nhưng đôi mắt ấy như đang nói với anh một điều gì đó. Một sự hiện diện không thể phủ nhận, nhưng lại đầy bí ẩn.
"Chào mừng bạn đến với giai đoạn cuối của thí nghiệm," giọng nói vang lên trong không gian. Thomas giật mình, nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Chỉ có âm thanh đó như vang vọng từ bức tượng.
"Giai đoạn cuối?" Thomas lặp lại, giọng anh nghẹn lại. "Vậy... cái gì sẽ xảy ra tiếp theo?"
Giọng nói khẽ cười. "Sự sống và cái chết, tất cả đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của bạn. Bạn đã mất đi người bạn đồng hành, nhưng bạn có thể cứu lấy chính mình. Hoặc... bạn có thể chịu đựng thêm một thử thách nữa."
Một bóng người xuất hiện từ trong màn sương mù, không phải ai xa lạ, chính là Margaret, nhưng cô ấy không còn như trước nữa. Mắt cô trống rỗng, gương mặt tái nhợt, và cả cơ thể như bị bức hại bởi cái gì đó vô hình. Cô ấy bước lại gần Thomas, nhưng bước đi của cô kỳ lạ, như thể cô ấy đang bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình.
"Margaret?" Thomas run rẩy, bước lại gần cô. Anh muốn ôm cô, muốn cứu cô ra khỏi cơn ác mộng này, nhưng cái gì đó khiến anh do dự. Một điều gì đó không đúng.
"Đừng đến gần tôi," Margaret thì thầm, nhưng âm thanh của cô nghe như một lời nguyền. "Tôi không còn là tôi nữa."
Thomas dừng lại. Một cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng anh. Cô ấy không phải là Margaret mà anh biết. Đó chỉ là một cái bóng, một bản sao của cô, bị thí nghiệm này chiếm đoạt. Anh không thể cứu cô nữa. Cái giá anh phải trả là sự tiếp tục, là sự sống còn của chính mình.
"Đến lúc bạn phải chọn rồi," giọng nói trong không gian lại vang lên. "Một cái chết hoặc một sự sống với cái giá phải trả."
Thomas đứng đó, đối mặt với Margaret - hay cái bóng của cô. Anh có thể cảm nhận được một sự đau đớn lớn hơn cả cái chết. Cái bóng kia không phải là người bạn đồng hành mà anh từng biết. Đó là kết quả của một thí nghiệm tàn bạo, là điều mà anh không thể thay đổi.
Anh nhìn quanh, bức tượng đá vẫn đứng yên đó, đôi mắt ngọc trai sáng lên, nhìn thẳng vào anh, chờ đợi quyết định của anh. Nhưng anh không thể để cảm giác sợ hãi chi phối nữa. Anh không thể chùn bước. Anh phải đi tiếp, không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu không, anh sẽ chỉ là một phần của cái thí nghiệm này, một mảnh ghép vô nghĩa.
Với một quyết tâm kiên cường, Thomas bước tới, để lại phía sau là cái bóng của Margaret. Một lần nữa, anh phải đối diện với thử thách tiếp theo, không chỉ vì bản thân, mà vì những gì anh đã mất.
"Chúc may mắn," giọng nói vang lên lần cuối trước khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh, mang theo những bí ẩn chưa được giải đáp.