Chereads / Vòng tuần hoàn định mệnh / Chapter 2 - Ẩm thực

Chapter 2 - Ẩm thực

Trong một căn phòng tối, một người đàn ông chạy gấp gáp tới một người nào đó và nói:

"Thưa chủ nhân, chiếc thắc lưng cho thiếu gia bị đánh rơi rồi."

Kẻ đằng sau bóng đêm trấn an:

"Chẳng sao cả, sử dụng định vị đi, chắc chỉ trong tay ai đó thôi"

Nhưng người đàn ông nói tiếp:

"Chúng tôi đã thử rồi nhưng không còn tính hiệu"

Kẻ đó liền bất ngờ:

"Không thể nào! chỉ có những kẻ mang dòng máu Hắc mới sử dụng được thôi. Mà ta lại không nghe ngóng ai trong gia tộc có cả."

Hôm nay là ngày đầu tiên hai anh em tôi đi đến trường. Tôi cùng em gái vui vẻ tới trường, em tôi hỏi rằng:

"Anh đi đâu mà hôm qua về muộn thế?"

Tôi chỉ có thể trả lời rằng:

"Anh đi trốn trong nhà vệ sinh, trốn lâu quá nên bị ngạt thôi"

Em tôi nghe xong không trả lời. Dù sao tôi cũng không thể tiết lộ về chiếc thắt lưng quái quỷ đó. Lúc mới vào lớp ai cũng giới thiệu về nhau, chỉ tôi ngồi lẻ loi trong góc thì một thanh niên lại gần và giới thiệu:

"Chào bạn, mình tên là Thiết Mã, còn bạn tên gì?"

Tôi ngại ngùng trả lời:

"Mình tên là Đại Cường"

Rồi chuông trường vang lên, chúng tôi chỉ kịp trò chuyện được một chút và hẹn gặp nhau vào giờ ăn trưa. Khi tiếng chuông cuối cùng cũng reo, những học sinh trong trường ào ạt vào nhà ăn. Tôi cùng với Mã đi ăn, còn Hà Bạch thì đi ăn với bạn mới. Khi chúng tôi ngồi vào bàn chuẩn bị ăn thì đột nhiên có một con quái vật có hình dáng con lợn có răng nanh và bộ móng sắc nhọn lao vào học sinh, tôi chỉ kịp hét với Mã:

"Chạy đi!"

Rồi tôi tìm chỗ khuất để biến thân, sau đó tôi lao vào con lợn đó và bao bọc bằng cơ thể tôi. Rồi đột nhiên con lợn hét lên làm cho những học sinh gần đó lao vào nhai ngấu nghiến thức ăn. Rồi tụi nó cố gắng uống tôi, tôi thấy vậy liền chạy khỏi đó. Rồi tôi đã tìm được một cái khe nhỏ và chui vào trốn. Trong khe nứt đó, tôi thấy được thứ đó nuốc tất cả học sinh, giáo viên và cả tạp vụ trong nhà ăn và hắn nói rằng:

"Chuẩn bị có thêm tiền rồi"

Tôi nghe xong rất căm phẫn nhưng lại không thể làm được gì. Sau đó có một đội tuần tra tới kiểm tra, họ không giống với cảnh sát. Rồi tôi ra khỏi khe nứt và tìm chỗ khuất trở về dạng người. Khi ấy, tôi nghe được rằng họ nói với hiệu trưởng rằng:

"Chào ông, tôi là Viêm Nham, thuộc tổ chức tuần tra sinh vật lạ"

Rồi vị thanh tra đó hỏi:

"Trong nhà ăn có camera không?

Rồi hiệu trưởng liền đưa cho thanh tra lịch sử camera nhưng lại lúc xảy ra vụ việc lại không quay. Khi đó người thanh tra đã tức giận và thốt lên:

"Lũ vô độ quỷ đó vẫn tiếp tục hại những người vô tội, vậy mà vẫn không thể làm được gì."

Rồi đội tuần tra đó rời đi, khi người đấy lại gần tôi liền hỏi một cách niềm nở:

"Đại Cường đấy à, lâu không gặp."

Tôi liền nhớ ra đó là anh Nham cùng ở chung trại trẻ với tôi, tôi liền hỏi thăm:

"Đã tám năm rồi chưa gặp, anh vẫn khoẻ chứ?"

Anh ấy vui vẻ trả lời:

"Kể từ khi được nhận nuôi, anh đã học hỏi và trải nghiệm được nhiều thứ. Giờ anh đang kế thừa công việc mà bố anh đang giang dở đây."

Tôi nghe xong liền trầm ngâm nhưng anh ấy vội vàng rời đi và để lại số liên lạc để trò chuyện.

Vì sự việc trong trường nên mai học sinh được nghỉ. Tôi kể cho em gái về anh Nham:

"Em, sáng nay anh gặp đực anh Nham."

Con bé bất ngờ và hỏi lại tôi:

"Em tưởng là sẽ không gặp được anh ấy nữa."

Tôi nói với nó rằng:

"Giờ anh ấy đang làm thanh tra trong tổ chức tuần tra sinh vật gì đó rồi."

Em ấy bất ngờ về điều đó. Rồi em gái tôi kể cho tôi rằng:

"Anh ơi, em nghe bạn kể là ông bếp trưởng trong trường là một con bạc, đang nợ tầm hai tỷ đấy!"

Tôi thì chẳng biết có vị bếp trưởng đó nên tôi nói rằng:

"Lạ nhỉ sao anh không thấy? Chắc ông nghỉ phép hôm nay rồi."

Tối hôm đó, hai anh em tôi đi đến chợ ẩm thực để khám phá những thứ mới. Em tôi đã mua rất nhiều đồ ăn. Rồi hai chúng tôi dừng chân tại một quán mì, khi mới gọi món tôi lại thấy con lợn đó. Khi đó tôi chỉ hét lên cho mọi người chạy và dặn dò em gái:

"Em tìm chỗ trốn đi, điện thoại thì gọi cho anh Nham tới giúp"

Sau đó tôi tìm chỗ trốn và biến thân. Khi con lợn đó định hét thì tôi đã chui vào trong cổ họng nó. Nó đau đớn và cố nôn tôi ra, do ở trạng thái lỏng nên tôi không thể triệu hồi kiếm qua thắt lưng nên tôi bị nôn ra ngoài. Khi nó nôn xong, nó liền cất ra tiếng hét vang vọng trong khu chợ đó và khiến cho những người xung quanh lao vào xe tải. Nhưng tiếng hét đó ngắn hơn so trước đó, tôi liền trèo lên xe theo nó. Khi chiếc xe dừng tại một nhà kho bỏ hoang, tôi liền trở lại dạng chiến binh và ấn vào xi lanh 1 lần để triệu hồi cây kiếm và chém chiếc xe để những người trong đó có thể chạy ra ngoài. Thế nhưng con lợn đó lại rải thức ăn xuống đất và mở garo. Rồi lại hét lên, lần này ai cũng bị thu hút bởi tiếng hét và thức ăn. Họ lao vào ăn ngấu nghiến, tôi thấy vậy liền trất vấn nó:

"Tại sao ngươi lại bắt cóc họ?"

Nó đáp lại tôi rằng:

"Đơn giản vì tiền thôi"

Lúc đó tôi liền nhớ ra câu chuyện của em gái và đoán được con lợn đó là vị bếp trưởng và khả năng hét để điều khiển người khác và thức ăn của nó dùng để kéo dài thời gian thôi miên. Tôi liền hoá lỏng và bao bọc con lợn đó, nó nhìn tôi một cách mỉa mai:

"Mày vẫn dùng cái chiêu đó à? Biết không có tác dụng rồi cứ dùng."

Rồi tôi bị đám đông hấp thụ. Thế nhưng đó là kế hoạch của tôi. Tôi phân tán cơ thể và dùng nó để vận chuyển thức ăn thẩm thuốc đó ra khỏi cơ thể họ. Ngay sau khi vận chuyển hết, tôi liền hét lên:

"Chạy đi!"

Rồi tôi tận dụng lúc con lợn đó sắp rải thức ăn thì tôi ấn vào xi lanh 2 lần để cường hoá cây kiếm và chém con lợn đó 1 vết thương hở. Rồi tôi liền nhấn vào xi lanh 3 lần để tạo ra nam châm trong tôi. Tôi phân tách nó ra làm hai phần ở tay bàn tay của tôi. Tôi tiến lên đấm vào vết thương của con lợn đó liên tục khiến nó chỉ biết cầu xin. Ngay lúc nó đang suy yếu, tôi liền dồn sức hút đó về tay phải và đấm nó khiến nó nổ bụng. Lúc anh Nham tới thì chỉ còn một cái xác rỗng. Anh ấy hỏi tôi là ai, tôi chỉ nói rằng:

"Tôi là Thuỷ Lam kị sĩ"

Sau đó tôi rời đi trong ánh mắt đầy nghi vấn dành cho tôi. Khi tôi về, em gái tôi liền hỏi:

"Anh đi đâu mà mới về vậy?"

Tôi trả lời em ấy rằng:

"Anh cũng ở nhà kho đó thôi, bị lạc mới mò về được."

Em ấy tự hiểu và kể rằng:

"May trong thành phố bất hạnh này cũng có một người bảo hộ."

Tôi liền hỏi:

"Bất hạnh, ý em là sao?"

Em tôi nhìn tôi như người tối cổ và nói:

"Anh không dùng điện thoại mấy ngày nay à? Thành phố này đã xảy ra mười vụ việc tương tự rồi nhưng trong chín vụ đó lại vẫn chưa tìm được những sinh vật đó. "

Tôi liền tự hiểu rằng lần này và lần trước đó là lần duy nhất lũ vô độ quỷ đó được tìm thấy. Dù cho hôm nay hai chúng tôi không có một bữa tối vui vẻ nhưng ít nhất chúng tôi vẫn còn có nhau.