Dưới sự bao vây của chúng, tôi liền tách một phần nhỏ xuống hồ nước. Lúc này tên người lửa đó cũng định tách ra. Khi hắn ta bay thành làn khói, tụi quái biến dị liền nhào vào để giữ chúng tôi lại thì từ cái hồ ấy liền xuất hiện nhiều phân thân của tôi. Chúng tôi liền cùng nhau phối hợp. Một tên giữ để tên còn lại dùng kiếm chém. Một kẻ thì làm trơn trượt mặt đất để tên người hỏa đó bắn vào chúng. Còn kẻ thì tạo ra một bong bóng khổng lồ nhốt chúng vào để những phân thân của tôi chém vào trong đó. Sau đó chúng tôi liền cùng nhau đánh bại tất cả bọn chúng. Ngay lúc này tên người lửa đó nhận được thông báo nào đó, rồi hắn nói tôi qua giúp hắn. Tôi liền đi theo tên đó đến trung tâm thành phố thì lại thấy được những kẻ đó tấn công và sát hại những người dân xung quanh. Khi thấy điều đó, chúng tôi quyết định tấn công thì từ xa một cánh tay dài ngoằng quất hết tất cả những con quái vật đó trong một nốt nhạc. Sau đó vọng ra một tiếng nói:
"Chào mọi người, tôi là Ảo Ảnh kị sĩ, sẽ là kẻ bảo hộ cho thành phố này."
Lúc này chúng tôi ngớ người vì tự dưng có kẻ từ trên trời rơi xuống, Rồi người dân xúm lại hỏi thăm hắn. Rồi tôi thấy thắt lưng của hắn giống tôi nhưng tông màu tối hơn. Nên tôi đã lại gần hắn rồi hỏi rằng:
"Này cậu kị sĩ ảo giác gì đó, cậu có chiếc thắt lưng này ở đâu?"
Tên đó liền nhanh mồm giới thiệu:
"Này là đội ngũ của tôi nghiên cứu ra."
Sau đó có nhiều người tới đông quá nên tôi liền đi. Tôi đã kể cho tên người lửa đó vè những gì tôi nghe được. Rồi hắn nói rằng:
"Ngoài tổ chức của tôi ra thì làm gì còn tổ chức nào lấy mẫu nghiên cứu nữa."
Tôi cũng thấy vô lí nhưng có thể ở tổ chức khác nên cũng nhanh chóng đi về. Sau một thời gian thì tên ảo giác đó đã trở thành kẻ bảo hộ của thành phố này. Khi nào có quái thì hắn sẽ lập tức xuất hiện. Vậy nên thành phố nhiều quái vật thì thành một nơi yên bình. Khi này tôi và Mã đang ăn trưa với nhau, cậu ấy nói rằng:
"Chưa bao giờ mà ở đây yên bình thế này."
Tôi cũng đồng ý với cậu ấy thì đột nhiên từ điện thoại của tôi xuất hiện một tin tức động trời. Đó là có một vụ chết đuối tại nhà riêng, cụ thể là căn nhà đó bị khóa chặt, bên trong thì ngập trong nước. Điều tôi chú ý nhất là có người kể là thấy một kẻ giống tên người nước xuất hiện ở thành phố từ trước. Tôi nhận ra rằng họ đang nói tôi. Mã cũng nhìn thấy tin tức ấy và nói với tôi rằng:
"Chà, đến anh hùng cũng biến chất."
Tôi cũng rất bất ngờ về câu trả lời của cậu ấy, vì tôi cũng đã cứu nhiều người và đã được mọi người chứng kiến. Thế nên tôi liền cãi lại:
"Sao mày lại nghĩ vậy, người đó cũng đã bảo vệ thành phố này cũng lâu rồi, chỉ vì một tin tức chưa đủ căn cứ lại buộc tội họ."
Cậu ấy cũng chẳng nói gì chỉ ăn thôi, thế là chúng tôi liền về trong sự im lặng. Đến tối, tôi đang làm thêm tại quán ăn nhỏ thì tự nhiên một con quái nhân dị dạng tới và tấn công người dân. Tôi liền tìm chỗ núp và biến thân, khi biến hình xong lại không thấy ai nữa. Đột nhiên hắn từ từ xuất hiện sau cánh cửa. Tôi đang ngớ người thì hắn buộc tội tôi rằng:
"Này tên kia, sao ngươi lại cố giết người?"
Tôi đang hoang mang thì hắn lại nói thêm một cách oán trách rằng:
"Ngươi đừng cố tạo ra một vụ chết đuối nữa, ta đã biết hết rồi."
Khi này tôi muốn chửi hắn nhưng hắn cứ không cho tôi nói vậy, rồi hắn liền chốt lại rằng:
"Mười hai giờ tối, ngươi sẽ tái diễn lại án mạng lúc sáng tại một tòa nhà nào đó. Chính ngươi còn đăng bài thách thức nữa cơ!"
Khi này người dân liền chửi mắng và đuổi tôi đi. Lúc này tôi muốn minh oan nhưng họ chỉ muốn dồn hết sự tức giận vào tôi. Thế nên tôi liền bỏ đi, rồi tôi tìm được chỗ núp trở về dạng người. Khi tôi đi bộ về nhà thì tôi luôn nghe những lời nói khó nghe về tôi. Khi về đến nhà thì tôi liền ngủ một giấc dài. Khi thức dậy, tôi nhận được một loạt thông báo của tên người lửa đó. Cũng đã hơn tháng rồi tôi không nhận những tin nhắn như thế. Tôi liền mở ra và thấy toàn là lời nói trách móc về việc giết người. Tôi đang băn khoăn thì trong điện thoại có tin tức rằng đúng vào mười hai giờ có án mạng. Rồi chính tên ảo ảnh đó đã trả lời phỏng vấn rằng:
"Dù tôi đã cố gắng, nhưng vẫn không thể cứu họ. May mắn là tôi thấy có kẻ giống tên chiến binh nước đó."
Sau đó có loạt bình luận chỉ trích tôi. Vậy là một buổi sáng mà tôi đã phải nhận nhiều tin tức thế này. Tôi suy ngẫm về bản thân mình, về việc mình phải làm gì. Tôi cũng chẳng thể thanh minh về bản thân khi biến mất hơn tháng và xuất hiện lúc có án mạng. Giờ chẳng ai muốn một chiến binh tha hóa như tôi đâu nhở. Rồi tôi tự hỏi bản thân rằng:
"Vì sao mình lại giúp đỡ người khác?"