Khi tự hỏi bản thân, tôi liền nhớ về quá khứ của mình. Khi mới ra đời, tôi không có bố, đúng hơn là người bố đó không hề tồn tại vậy. Tôi, em gái tôi và mẹ tôi vẫn cùng nhau sống trong một ngôi nhỏ đầy ấm áp. Mẹ tôi là một người phụ nữ duyên dáng, dịu dàng. Luôn mang trong mình một trái tim nhân hậu và có một mái tóc trắng bồng bềnh như mây. Mẹ tôi luôn ở nhà chăm sóc chúng tôi. Mẹ tôi nói rằng là tiền bố cho nên có thời gian chăm sóc chúng tôi hơn. Chúng tôi luôn sống với nhau hạnh phúc dù không có đầy đủ cha mẹ. Cho đến khi tôi tám tuổi, một kẻ bí ẩn đã thiêu đốt nhà của chúng tôi. Khi ấy đã là ban đêm, xung quanh tôi không còn là màn đêm mà còn là ánh lửa của quỷ dữ. Tôi lúc đó rất sợ hãi nên đã kêu em gái chạy. Khi tôi xuống tầng thấy một kẻ mà có đôi tay bốc lửa đang cố giết mẹ tôi. Khi ấy mẹ tôi không thể làm gì, mẹ tôi vẫn cố gắng chống cự. Nhưng sức phụ nữ sao so được so với đàn ông. Nên tay của hắn đã thành dung nham, rồi đấm xuyên qua bụng mẹ tôi. Mẹ tôi hét lên đau đớn nhưng hắn liền giọt dung nham vào lưỡi mẹ tôi khiến mẹ tôi không thể nói gì. Sau khi hắn xử lí mẹ tôi xong, hắn liền thấy chúng tôi và lại gần. Khi ấy chúng tôi rất sợ hãi khi thấy hắn ta, tôi cố bảo em gái lùi lại. May cho chúng tôi là đã có xe cứu thương và xe cảnh sát tới kịp. Lúc nghe thấy tiếng còi cảnh sát, hắn liền rời đi. Khi này lính cứu hoả tới và đưa chúng tôi ra ngoài. Khi này tôi đã nói với một viên cảnh sát bên cạnh một cách rung rẩy rằng:
"Chú cảnh sát, nãy có kẻ đã giết chết mẹ của cháu."
Chú ấy liền an ủi tôi rằng:
"Làm gì có, chắc nãy cháu sợ hãi quá thôi!"
Rồi khi đám cháy được dập tắt, một người lính cứu hoả đã đưa một cái túi trắng ra khỏi hiện trường. Người đó nói với cảnh sát rằng:
"Người phụ nữ này đã chết rất thảm, thậm chí là bất thường. Đám cháy không rõ từ đâu mà có, còn người phụ nữ kia bị đổ dung nham xuyên qua ngực. Mà ở hiện trường lại chả có dung nham ở xung quanh đây."
Viên cảnh sát trầm ngâm hút thuốc rồi chở hai chúng tôi đến đồn cảnh sát. Rồi họ liền hỏi về lúc đó, tôi kể hết những gì xảy ra trong đó. Nhưng lại chẳng ai tin, thế rồi một viên thanh tra trẻ lại hỏi chúng tôi rằng:
"Liệu các con có nói thật không?"
Tôi đang ôm em gái đang khóc lóc sợ hãi và gật đầu. Chú ấy liền an ủi tôi rằng:
"Chú tin các cháu chứ, chú cũng đang điều tra về những kẻ tương tự."
Rồi chú ấy đi mất, hai chúng tôi được chuyển tới trại trẻ mồ côi. Khi viện trưởng hỏi họ tên chúng tôi, chúng tôi lúc đó không biết mình họ gì. Đột nhiên tôi liền nhớ đến mẹ của mình, nên tôi đã lấy họ Sứ để đặt cho hai anh em chúng tôi cũng như tưởng nhớ về mẹ. Ở trong trại trẻ, chúng tôi thấy được những cậu bé, cô bé vui cười trong đó. Đặc biệt là anh Nham, anh là người đã dẫn dắt và giới thiệu về nơi này. Anh kể rằng với chúng tôi rằng:
"Những đứa trẻ ở đây đều chịu những mất mát lớn, nên chúng ta hãy sống với nhau hoà thuận nhé."
Anh là người lớn tuổi nhất nên anh luôn cố gắng tạo niềm vui cho chúng tôi. Anh tổ chức các trò chơi, kể chuyện vào mỗi tối. Khi ấy tôi muốn ngày này sẽ không bao giờ kết thúc. Nhưng ở đây luôn có kẻ đến, người đi. Và anh ấy cũng rời xa chúng tôi. Anh ấy nói với tôi trước khi về với gia đình mới rằng:
"Em hãy bảo vệ những đứa trẻ ở đây, tụi nó cũng giống chúng ta bị tước đi sự bao bọc hiếm có."
Tôi cũng gật gù đồng ý với anh. Cho đến năm tôi mười sáu, lại là ngọn lửa ấy, ngọn lửa đã cướp đi hơi ấm của tôi. Lần này hắn ta lại cố gắng giết tất cả đứa trẻ trong này. Tôi liền bảo em gái và những người xung quanh tìm chỗ trốn. Rồi tôi liền cầm bình cứu hoả xịt vào tên đó. Khi cơ thể của hắn bị chạm bởi bọt từ bình cứu hoả. Hắn liền hét lên đau đớn rồi tạo ra ngọn lửa lớn thiêu rụi đứa trẻ trong tay. Tôi khi ấy rất sốc và sợ hãi, cũng rất tức giận vì không thể làm được gì. Hắn ta liền tức giận đuổi theo tôi. Tôi liền chạy vào nhà tắm, khi hắn tới nơi thì tôi liền xịt nước lạnh vào mặt hắn khiến hắn hét lên đau đớn. Rồi tôi tranh thủ chạy ra ngoài, nhưng hắn lại biến thành một ngọn lửa lao vào cố gắng giết tôi. Ngay lúc hắn sắp bắt kịp tôi thì một chiến binh đã xuất hiện kịp thời và ngăn cản hắn. Người chiến binh đó liền tấn công hắn một cách dồn dập, rồi liền lấy cây súng gạt 2 lần bắn ra một làn đạn lớn bắn tan nát hắn. Sau khi tên đó bị tiêu diệt thì người chiến binh đó liền tới hỏi thăm tôi:
"Cậu có sao không?"
Tôi trả lời ấp úng rằng:
"C…co…có!"
Rồi người đó hỏi rằng hắn tấn công khi nào và ở đâu, tôi liền kể lại sự việc. Sau đó người chiến binh đó rời đi. Tôi liền hỏi người đó là ai thì người đó trả lời rằng:
"Ta là Thăng Hoả kị sĩ!"