Chereads / The battle between Light and Dark / Chapter 4 - Kẻ khả nghi

Chapter 4 - Kẻ khả nghi

Hai đứa trẻ bước vào một căn phòng nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc giường và một vài đồ nội thất đơn giản, xung quanh có rất nhiều đồ chơi để lung tung, trên một chiếc bàn có đặt một bức ảnh.

 

Ami: Áaaaaaaaaaa! Amai, cậu ra ngoài đợi chút đi! (cô đẩy Amai ra ngoài)

Amai: Có chuyện gì thế?

Ami: Đừng hỏi, cứ ra ngoài đi, nhanh đi!

 

Sau khi đẩy Amai ra ngoài, cô đóng cửa lại ngay lập tức.

Ami: Đợi tớ một tí, tớ cần phải dọn dẹp.

Amai: Đúng rồi.

Ami: Hả? Cậu nói gì cơ?

Amai: Hả, tớ nói đúng rồi.

Ami: Sao cậu lại nói kiểu khó hiểu thế? Chắc do phép thuật mới được thi triển không lâu nên chưa hoàn thiện lắm.

Amai: Tớ hiểu rồi.

Ami: Được rồi, cậu vào đi.

Amai: Ừm.

 

Amai quay trở lại phòng, căn phòng lúc này đã được dọn đẹp gọn ràng và sạch sẽ. Mọi thứ dường như được cô ấy nhét hết xuống dưới gầm giường.

 

Amai: Cậu để hết chúng ở đó hả?

 

Cậu chỉ vào một vài món đồ chơi vẫn chưa được đẩy xâu vào trong, Ami liền đưa chân đá chúng đi.

 

Ami: Cậu đừng để ý. Chúng ta làm gì trước tiên nhỉ? Đứng rồi, tớ có cái này!!

 

Ami lục lội dưới giường, cố tìm kiếm thứ gì đó.

 

Ami: Đây rồi!

 

Cô bé lấy ra một cuốn sách khá to khá cũ kỹ.

 

Ami: Đây là cuốn sách tổng hợp vô số điều kỳ diệu trên thế giới và cả những điều đáng sợ nữa. Cậu xem với tớ đi, thú vị lắm.

 

Cô bé kể với cậu vô vàng thứ từ bên trong cuốn sách, điều đó khiến cậu rất khó để nhớ hết tất cả nhưng có những điều rất nổi bật đã làm cậu chú ý đến. Đó là bản chất sự tồn tại của mọi sinh vật trên thế giới, mỗi sinh vật đều có một mục đích sống và vai trò của riêng mình trên thế giới này. Tiếp đến, cô kể với cậu về con người, về các loài thú đặc biệt có tên gọi là linh thú, về những kẻ lâm le bên ngoài khu rừng và về những con quái vật kinh khủng. Trong lúc hai người chìm đắm trong quyển sách thì một tiếng gọi cắt ngang.

 

Oga: Hai đứa xuống ăn cơm đi!!!

Ami: Dạ!!

 

Trên bàn ăn, các món ăn bốc lên hương thơm và làn hơi nước trông rất bắt mắt. Cả ba người ngồi ăn cơm và trò chuyện với nhau.

Oga: Amai, con thấy ở đây thế nào?

Amai: Con cảm thấy rất tốt.

Ami: Ông cứ nói chuyện với cậu ấy bằng ngôn ngữ của chúng ta đi. Cậu ấy có thể hiểu rồi. Con cũng muốn nói chuyện mà.

Oga: Hai đứa đến gặp Rakam rồi sao?

Ami: Vâng!

Oga: Vậy được rồi. Chúng ta tập trung ăn thôi.

 

Sau bữa cơm, Ami và Amai giúp Oga dọn dẹp chén đĩa.

Oga: Hai đứa nếu có đi chơi thì đừng đi quá xa khu rừng này và đặc biệt đừng lại rừng ngôi đền đó.

Ami: Ngôi đền ở phía bắc ấy ạ?

Oga: Đúng vậy.

Amai: Nơi đó có gì sao ông?

Oga: Nơi đó được xây nên bởi một nhà hiền triết từ rất lâu về trước có lẽ đã 1000 năm, đó là những gì ta được nghe kể lại. Nơi đó được xây nên để cất giữ một quyền năng rất mạnh mẽ. Nhưng có những con quái vật canh giữ chúng được gọi là Guardian Beast. Chúng là những sinh vật mạnh mẽ bao gồm 5 con, nhưng khi ngôi đền bị con người đến quấy phá để chiếm đoạt quyền năng được cất giữ bên trong thì bọn đã giết chết 4 con trong số chúng. Nhưng họ chẳng lấy được gì cả vì chẳng có ai quay trở ra khởi ngôi đền đó.

Amai: Sao ông biết họ đã giết chết 4 con?

Oga: Vì khi đó, người đi ngang qua ngôi đền đấy đã cảm nhận thấy nỗi uất hận, giận dữ, phẫn nộ và sát khí mạnh mẽ phát ra từ bên trong, người đó có khả năng cảm nhận khí tức của sinh vật do ông ấy là một thợ săn tài ba của tộc ta. Điều đó có nghĩa là chỉ còn một con Guardian Beast sống xót.

Ami: Hiện giờ con Guardian Beast đó sao rồi ông?

Oga: Không ai biết cả. Có lẽ nó đã bỏ đi rồi. Nhưng đó là nơi các cháu không được phép lui đến. Ai mà biết được bên trong còn tồn tại thứ gì cơ chứ? Hai đứa phải nhớ kỹ lời ta dặn.

Ami: Daaaaaaaaaaaạ!

Amai: Con hiểu rồi.

Oga: Việc của hai đứa xong rồi, lên phòng ngu đi.

 

Hai đứa trẻ rời đi và trở về phòng của Ami.

 

Ami: Ông đã cảnh báo tớ không được đến đó từ lâu rồi nhưng ông chưa từng kể về các Guardian Beast bao giờ cả.

Amai: Vậy sao? Thế tại sao hôm nay ông ấy lại kể nhỉ?

Ami: Tớ cũng không biết! Do cậu chăng?

Amai: Do tớ hả? Sao lại thế được?

Ami: Tớ đùa thôi! Đi ngủ nè. Hihihi.

 

Sáng hôm sau, khi Amai tỉnh dậy, trời lúc đó cũng chỉ vừa tờ mờ sáng, Ami lúc này vẫn còn đang ngủ say sưa. Cậu nhìn Ami một cái rồi rón rén rời khỏi phòng và xuống lầu. Trên đường đi xuống bằng cầu thang, cậu nghe thấy tiếng nấu nướng bên dưới đó. Ông Oga đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

 

Amai:" Ông dậy sớm quá, để chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà sao? "(suy nghĩ)

 

Ông Oga nghe thấy tiếng bước chân dần tiến xuống từ cầu thang nên lên tiếng hỏi.

 

Oga: Amai à? Cháu đánh răng rửa mặt rồi lên gọi Ami xuống ăn sáng nhá cháu.

Amai: Dạ, cháu biết rồi ạ.

Amai: "Chắc hẳn bình thường Ami ko thức sớm đến mức này nên ông ấy biết ngay là mình." (suy nghĩ)

 

Amai vệ sinh cá nhân xong thì liền chạy lên lầu để gọi Ami dậy, lúc này cô bé vẫn còn nằm ngủ ngon trền giường.

 

Amai: Này Ami, dậy mau đi, ông bảo chúng ta xuống ăn sáng nè. Ami!!!

 

Nghe thấy tiếng Amai gọi, Ami cũng dần tỉnh lại.

 

Ami: Sao hôm nay sớm vậy? Ngáp.... Cho tớ ngủ thêm xíu nữa đi mà.... Hong chịu đâu.

Amai: Coi nào, giờ cậu mà ko dậy là tớ ăn luôn phần của cậu đó, có biết chưa?

Ami: Cậu ăn thì cứ ăn đi, ông sẽ dành phần cho tớ, hehe.

Amai:"Cậu ta có vẻ khó trị rồi đây, nhưng mà mình biết cách rồi."(suy nghĩ)

Amai: Nếu mà cậu chịu dậy ngay bây giờ thì ngay khi chúng ta ăn sáng xong tớ sẽ đi chơi với cậu, còn ko thì tớ sẽ ko đi đâu cả.

Ami: Hả, dị thì chúng ta ở nhà chơi ko phải là được rồi sao?

Amai:"Thất bại lớn rồi! Mình cứ tưởng một đứa ham chơi như cậu ta sẽ ko chịu được việc như thế chứ. Thật là tai hại mà, haizzz"(suy nghĩ)

Ami: Được rồi, cậu cứ nói nảy giờ, tớ cũng chẳng còn buồn ngủ nữa rồi. Chúng ta xuống lầu thôi.

 

Amai cảm thấy mừng vì chuyện đó, hai đứa trẻ xuống lầu thì thấy ông Oga đã chuẩn bị xong các món ăn. Amai đi lấy chén và đũa giúp ông, còn Ami thì đánh răng, rửa mặt. Sau khi ăn sáng xong, ông Oga và Amai đã bắt đầu dọn bàn, trong khi Ami vẫn còn cầm trong tay chén cơm còn gần một nữa.

 

Oga: Ta có công việc cần phải ra ngoài. Trước buổi trưa, ta sẽ về. Trong khoảng thời gian đó, hai đứa có thể ra ngoài, nhưng ko được đi quá xa khỏi cây này. Có nhớ chưa?

Amai: Cháu hiểu rồi.

Oga:"Đứa trẻ này rất hiểu chuyện. Phải chi Ami cũng được một phần như thằng bé thì tốt biết mấy, mình cũng không phải lúc nào cũng cần lo lắng cho nó."(suy nghĩ)

 

Sau khi ông Oga rời đi, chỉ còn lại Amai và Ami ở lại trong nhà.

 

Amai: Này Ami, tớ hỏi cậu cái này có được không?

Ami: Cứ hỏi đi, chắc hẳn cậu có nhiều câu hỏi lắm nhỉ?

Amai: Được rồi, vậy tớ hỏi nha. Ở đây chỉ có cậu và ông cậu thôi sao?

Ami: Ý cậu là muốn hỏi về cha mẹ tớ ấy hả? Nghe ông bảo, họ đang làm việc ở một nơi nào đó. Ông và họ thỉnh thoảng vẫn có liên lạc, họ có gửi thư cho tớ hàng tháng đó.

Amai: Vậy sao? Cậu có biết họ làm việc gì không?

Ami: Tớ không biết, chỉ nghe ông bảo là họ đang nghiên cứu gì đó có ích cho làng.

Amai: Cậu có nhớ họ không?

Ami: Tớ không chắc lắm.

Amai: Tại sao thế? (Amai tỏ ra thắc mắc về điều mà Ami nói)

Ami: Tớ không nhớ gì về họ hết nên có lẽ đó là lý do. Tuy cậu cũng không nhớ gì về quá khứ của mình, nhưng chúng ta không giống nhau lắm vì cha mẹ tớ đã rời đi khi tớ còn rất nhỏ rồi. Còn cậu thì sao? Có nhớ được gì về quá khứ của mình không?

Amai: Không. Tớ không nhớ được gì cả.

Ami: Được rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi nào!

Amai: Cậu muốn đi đâu? Ông đã dặn chúng ta không được đi quá xa đâu đấy.

Ami: Chỉ là ở gần đây thôi. À mà quên mất, làm thế nào chúng ta xuống đây? Mỗi tớ thì được, còn cậu thì sao đây?

Amai: Tớ cũng quên mất rằng mình đang sống trên cây cao đến thế này. Thôi thì chúng ta cứ ở nhà là được rồi.

Ami: Aaaaa, chán quá.

 

Hai đứa trẻ quay về lại phòng ở tầng hai. Ami bắt đầu lục lội gì đó trong tủ đồ, có lẽ cô bé đang tìm kiếm đồ chơi. Nhưng không tìm thấy gì cả, vì trước khi Amai đến đây, Ami cũng chỉ có một mình.

 

Ami: Aaa, thôi. Chúng ta vẫn nên tìm cách ra ngoài chơi đi.

Amai: Hả, nhưng làm thế nào chúng ta xuống dưới.

 

Ami suy nghĩ một lúc rồi cô bé chạy xuống lầu và vào trong một căn phòng, có lẽ là nhà kho.

 

Ami: Tìm thấy rồi.

Amai: Gì đấy Ami? Dây thừng sao, tớ không đủ sức đu xuống đâu.

Ami: Cậu chỉ cần nắm chặt là được!

Amai: Hả???

 

Ami kéo Amai ra ngoài ban công, cột sợi dây thừng vào một cây một cách chắc chắn sau đó bay lên và kêu Amai nắm chặt lấy chân cô. Tay cô thì nắm lấy dây thừng, cánh bung ra cố gắng hết sức để đưa hai người xuống từ từ. Kế hoạch thành công mỹ mãn. Tuy khúc cuối hai người rớt xuống do kiệt sức nhưng cũng chỉ té một chút thôi, ngoài ra một có vấn đề gì.

 

Ami: Ây daaa. Được rồi, thành công yaaaah.

Amai: Lần sau tớ không muốn đi kiểu này nữa đâu.

Ami: Được rồi, chỉ hôm nay thôi, những ngày tới, tớ sẽ nhờ ông giúp.

Amai: Vậy chúng ta đi đâu đây?

Ami: Đương nhiên là đi khôi phục trí nhớ cho cậu rồi? Chuyện đó thú vị quá mà phải không?

Amai: Nhưn như, làm cách nào mà cậu làm được.

Ami: Đi, chúng ta đi đến vết nức đó.

Amai: Này, nơi đó nguy hiểm lắm.

Ami: Đi thôi!!!

 

Ami nắm lấy tay Amai và kéo cậu ấy đi. Trong khi chạy ra ngoài khu rừng, Amai cố gắng khuyên ngăn Ami, nhưng ko tài nào cản nổi cô bé ham chơi này.

 

Ami: Chúng ta đến nơi rồi.

Amai: Nơi đó nguy hiểm lắm, đừng lại gần quá. Chúng ta đứng xa xa là được rồi.

Ami: Sao cậu nhát thế, không đến gần thì làm sao mà có ấn tượng được.

 

Ami nắm tay Amai tiến đến gần vách đá, càng đến gần, họ càng nhận thấy có một sự hiện diện của ai đó đang ở đấy.

 

Amai: Này Ami, cậu có nhìn thấy không? Bên kia vết nức đó có người.

Ami: Tớ thấy rồi, nấp vào đi.

Amai: Được rồi.

 

Hai người quan sát hành động của người ở phía bên kia, dường như người đó đang tìm kiếm gì đó.

 

Ami: Này, có khi nào là người nhà của cậu đến tìm không? Có thấy người đó quen mặt không?

Amai: Tớ không nhìn rõ được, xa quá.

Ami: Vậy chúng ta lại gần hơn chút.

 

Hai đứa bé rón rén tiền lại gần vết nức. Bổng nhiên, người bên kia đứng phắc dậy, nhìn vế phía hai người.

 

Amai: Này, hình như hắn phát hiện ra chúng ta rồi, làm sao giờ.

Ami: Ông ta đang làm gì đó?

 

Amai nhận thấy người đàn ông đang lùi lại phía sau và thủ thế chạy.

 

Amai: Ông ta đang lấy đà để phóng qua đây đó. Chúng ta không biết ông ta như thế nào đâu. Chạy đi.

Ami: Ông ta nhảy rồi.

Amai: Ami, chạy ngay đi!!

 

Lần này, Amai nắm lấy tay Ami chạy đi vào rừng, kẻ kia cố gắng đuổi theo họ. Khi Amai và Ami đã tiến vào rừng một khoảng thì người đó đã đến bìa rừng, nhưng dường như hắn không muốn đuổi theo nữa. Còn hai người thì chạy thục mạng về nhà cây. Lúc về đến nơi, cũng đã gần trưa. Thật không may khi đó cũng vừa đúng lúc Oga về đến.

 

Oga: Hai đứa như bị ma đuổi vậy, lên nhà và giải thích cho ta đi.