Chereads / The battle between Light and Dark / Chapter 5 - Từ tâm tối đến bình yên, từ thiên đường đến địa ngục.

Chapter 5 - Từ tâm tối đến bình yên, từ thiên đường đến địa ngục.

Ông Oga mang hai đứa trả về nhà, ba người ngồi trong phòng khác. Ông Oga đi lấy nước cho hai đứa trẻ, vì ông thấy chúng đổ mồ hôi rất nhiều do chạy quá sức gây ra cộng thêm việc sợ hãi và lo lắng.

 

Oga: Đây, hai đứa uống từ từ, cẩn thận sặc nước.

 

Ami và Amai đưa ly nước lên miệng, uống hết ngụm này đến ngụm khác, có vẻ chúng rất khát và mệt.

 

Ami: Haaaa..., con mệt quá.

Oga: Amai, kể ông nghe hai đứa đã gặp chuyện gì đi. Sao lại chạy hớt hãi như thế?

Amai: Coo..

 

Amai chưa kịp nói thì Ami đã chen vào và kể với ông.

 

Khi mọi chuyện được kể xong, ông Oga tỏ vẻ suy tư.

 

Oga: Hai đứa lên tầng nghỉ ngơi thêm đi, ta sẽ chuẩn bị bữa trưa.

 

Hai đứa thưa với ông rồi lên phòng nghỉ. Đến giờ cơm trưa, Oga gọi hai đứa xuống ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong thì ông Oga nói hai đứa trẻ chuẩn bị vì ông sẽ đưa chúng đến chỗ cô Leaffa để bàn bạc.

 

Oga: Hai đứa đã no chưa? Nếu no rồi thì lên lầu chuẩn bị đi, lát nữa ông sẽ đưa hai đứa đến chỗ cô Leaffa để nói chuyện về vụ việc vừa rồi.

 

Sau một lúc, ông Oga đưa hai đứa trẻ xuống và đi đến chỗ Leaffa. Đến nơi, ông Oga tường thuật lại sự việc đã nghe từ hai đứa trẻ.

 

Leaffa: Ta hiểu rồi, đó có thể là người nhà của Amai hoặc cũng có thể là kẻ đã khiến thằng bé phải bỏ chạy đến mức lạc xuống vết nức đó.

Oga: Chúng ta có cách nào để xác định danh tính người đó không?

Leaffa: Theo mô tả thì kẻ đó rất đáng nghi, dường như không phải người đàng hoàng.

Oga: Thế thì có lẽ nào hắn ta là người đã khiến cho Amai lưu lạc đến đây. Này Amai. Con có ấn tượng gì về người đàn ông đó không?

Amai: Con không có, nhưng con cảm thấy ông ta rất nguy hiểm. Nhìn thấy ông ta khiến con cảm thấy sợ hãi.

Leaffa: Ta có một suy nghĩ như thế này. Rất có thể Amai trước đó đã bị hắn hoặc đồng bọn của hắn bắt cóc nhưng thằng bé bằng cách nào đó đã trốn thoát khỏi chúng. Hiện nay, khi phát hiện ra sự việc thì chúng đã đuổi theo và tìm đến vết nức đó.

Oga: Có thể có khả năng này. Nhìn vào trang phục của thằng bé khi được Ami tìm thấy thì chúng khá là tốt dù cho đã bị rách nhiều chỗ nhưng loại vãi dệt nên thì chắc chắn là loại tốt. Vậy cũng có nghĩa, thằng bé là con của một gia đình tầng lớp trung lưu trở lên. Việc bị bắt cóc lúc này là khả thi.

Leaffa: Này Amai, lúc được Ami tìm thấy, con có để ý xung quanh mình có thứ gì như dây chuyền, vòng tay, nhẫn hay những thứ tương tự như vậy không?

Amai: Con không biết, con không để ý.

Oga: Ami thì sao?

Ami: Con không thể nhìn rõ, nơi đó rất sâu. Nhưng có thứ gì đó lắp lánh bên dưới.

Leaffa: Có thể đó là một món đồ nào đó của Amai.

Oga: Chúng ta có thể đến đó tìm không?

Leaffa: Không. Hắn đã đến đó, rất có thể hắn đã nhìn thấy gì đó. Hơn nữa, hắn là nhìn thấy hai đứa trẻ này, nên chúng ta không thể nói rằng hắn không mâm me ở ngoài bìa rừng. Có thể hắn ta còn có đồng bọn nữa. Hãy đợi khoảng vài ngày rồi chúng ta hẳn đi đến đó.

Oga: Vậy được rồi. Chúng tôi xin phép về trước.

Leaffa: Khoan đã!

Oga: Ngài còn có việc gì sao?

Leaffa: Ta muốn dạy cho hai đứa nhóc này một ít phép thuật để phòng thân.

Oga: Dạy cho chúng phép thuật sao?

Ami: Phép thuật sao? Cô nói thật ư? Hay quá!!! (Ami tỏ ra rất thích thú)

Amai: Cô sẽ dạy cho tụi con ư?

Leaffa: Đúng vậy. Có ý kiến gì không Oga.

Oga: Chuyện này cũng tốt, ít nhất chúng cũng có thêm công cụ để bỏ chạy trong những tình huống nguy cấp. Lỡ như khi đi đến vết nức vào những ngày tới có chuyện không may mắn xảy ra thì chúng ta xem như đã có chuẩn bị trước.

Leaffa: Vậy ta bắt đầu kiểm tra khả năng của hai đứa trẻ này đây. Chúng cũng đã đủ tuổi để có thể sử dụng được năng lượng tiềm ẩn bên trong cơ thể rồi.

Amai: Đó là gì thế cô Leaffa?

Leaffa: Ta sẽ giải thích cho hai đứa như sau: Khi đến một độ tuổi nhất định, tất cả bán nhân, con người, thú nhân, sinh vật, quái vật trên thế giới này đều sẽ có khả năng vận dụng một người năng lượng bên trong cơ thể, nó gọi là Mana. Tùy vào mỗi loài mà độ tuổi cần có để có thể sử dụng Mana là khác nhau và mỗi loài cũng có một lượng Mana cơ bản riêng biệt. Mana càng nhiều thì người đó có thể thi triển phép thuật càng mạnh, càng nhiều lần. Nếu các con sử dụng lượng Mana trong cơ thể thường xuyên và lớn thì bể Mana trong cơ thể cũng sẽ lớn dần lên. Hai đứa có hiểu không?

 

Amai thì có vẻ đã hiểu, còn Ami thì trông cô bé hơi ngơ ngác.

 

Leaffa: Khi thực hành thì hai đứa sẽ nắm chắc được nó. Giờ thì để ta xem nguyên tố cơ bản của hai đứa là gì nào. Ami, con bước đến đây đi.

 

Ami nghe theo và tiến dần về phía Leaffa và hỏi.

Ami: Nguyên tố là những thứ như đất đá, cây cỏ hay đại loại như vậy phải không cô Leaffa?

Leaffa: Ami ngoan, con nói đúng rồi. Giờ thì nhắm chặt mắt lại và cảm nhận nhé.

 

Ami nhắm mắt lại, Amai và ông Oga thì đứng ngoài quan sát. Leaffa đưa tay mình ra nắm lấy tay cô bé và khép chặt lại, xung quanh hai người có những luồng gió đang lay động những ngọn cỏ dưới chân.

 

Leaffa: Con nhìn thấy màu gì thì nói với ta nhé, Ami.

 

Ami khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

 

Trong tâm trí Ami lúc này trống rỗng, một lúc sau cô bé nhìn thấy một tia sáng.

 

Leaffa: Con hãy đi theo tia sáng đó, Ami. Nó sẽ dẫn con đến nơi con cần đến. Ở đó con sẽ nhìn thấy màu sắc nguyên tố của mình.

 

Ami tập trung đi theo tia sáng đó, bổng chốc tia sáng dần lớn lên bao phủ hoàn toàn tầm nhìn của cô bé. Nơi cô bé đến là một bãi biển với cát trắng và đại dương xanh thẳm. Tiếng gió và tiếng sóng biển hòa nhịp cùng nhau tạo nên một bảng giao hưởng đầy vui nhộn.

 

Leaffa: Con nhìn thấy gì nào Ami?

Ami: Con nhìn thấy bãi cát vàng, đại dương xanh và bầu trời tím, nơi đó rất sáng và mát mẻ.

Leaffa: "Cát vàng, nước xanh và trời tím. Con bé quả thật tài hoa giống cha mẹ nó."(suy nghĩ)

Oga: "Bãi cát vàng, đại dương xanh và bầu trời.... màu tím...Cháu, quả thật là... "

Ami: Chúng có nghĩa là gì thế cô Leaffa.

Oga: Nguyên tố cơ bản của con là gió và nước đó Ami. (ông nói một cách vội vàng)

Leaffa: Đúng vậy đó Ami. (cô liếc nhìn ông Oga trong thoáng chốc rồi đồng ý với lời ông ấy nói)

Ami: Vậy sao? Tuyệt quá, vậy có nghĩa là con có thể lướt trên những cơn gió và đi bộ trên mặt nước phải không ạ?

Leaffa: Có thể nói là vậy.

Ami: Khung cảnh đó đẹp quá. Con muốn nhìn lại nó một lần nữa có được không?

Leaffa: Chuyện đó e là không được đâu, Ami.

Ami: Tại sao thế?

Leaffa: Khi lớn lên rồi con sẽ hiểu. Giờ đến lượt Amai.

 

Nghe theo lời Leaffa, Amai tiến về phía cô.

Leaffa:"Không biết thứ đó sẽ trông như thế nào?"(suy nghĩ)

 

Leaffa lặp lời nhưng gì đã làm với Ami.

 

Leaffa: Con nhìn thấy ánh sáng gì, Amai.

Amai: Xung quanh con, đâu đâu cũng là ánh sáng.

 

Nói xong, Amai đột nhiên không còn đứng vững được nữa.

 

Leaffa: Chuyện gì thế Amai?

Amai: Nơi đây không có chỗ đứng, con đang lơ lửng.

Leaffa: Tập trung, không sao cả, ta đang nắm lấy tay con rồi. Cố gắng giữ bình tĩnh. Hít thở sâu sau đó thở ra Amai.

Ami: Chuyện gì thế ông? Cậu ấy có vẻ rất sợ hãi.

Oga: Ta không biết, đây là lần đầu tiên ta thấy chuyện này.

 

Trong tâm trí Amai, mọi thứ xung quanh cậu đều tràn ngập ánh sáng vòng óng, dường như chúng xuất phát từ cùng một nơi, đó là nơi trước mắt cậu, nó ở trên cao, cậu phải ngước nhìn lên mới thấy được. Đó là một màu trắng xó, đang phát ra ánh sáng chói lóa nhưng cậu dường như chẳng cảm thấy gì khi nhìn thẳng vào nó.

 

Leaffa: Sao rồi Amai? Con bình tĩnh lại chưa?

Amai: Vâng, con có thể giữ thăng bằng được rồi.

Leaffa: Vậy được rồi, con cố gắng tìm cách tiến dần về nơi ánh sáng phát là lớn nhất đi.

Amai: Dạ.

 

Amai đưa tay về nơi sáng nhất, dường như có một lực hút gì đó kéo cậu đi. Một lúc sau, trước mắt cậu xuất hiện là một màu đen, dường như không có gì ngoài màu đen cả.

 

Amai: Con không nhìn thấy gì cả.

Leaffa: Không nhìn thấy gì sao? Con thử tiến lên thêm chút xem.

Leaffa: "Trường hợp không nhìn thấy gì thì có nghĩa là cậu bé không hề có bất kì nguyên tố cơ bản nào cả "(suy nghĩ)

Amai: Con vẫn không nhìn thấy gì cả. Mọi thứ đều màu đen.

Leaffa: Được rồi, đừng nhìn nữa, giờ hãy nhắm mắt lại.

Leaffa: Amai, mở mắt ra được rồi.

Oga: Có chuyên gì thế cô Leaffa?

Leaffa: Có vẻ như là thằng bé không có bất kỳ nguyên tố cơ bản nào cả.

Oga: Vậy trước đó thì sao, không gian tràn ngập ánh sáng đó là gì?

Leaffa: Ta cũng không biết. Nay đến đây thôi, ông mang hai đứa về nghỉ ngơi trước đi.

Oga: vậy được rồi.

Leaffa: Này Amai, không có gì phải buồn cả, nguyên tố cơ bản là biểu thị cho việc con có khả năng sử dụng nó thuần thục hơn những thứ khác thôi chứ không phải là hoàn toàn không thể sử dụng. Con có hiểu không?

Amai: Con hiểu rồi. (cậu buồn bã gật đầu)

Ami: Này đừng buồn nữa, không sao mà. Cậu còn có tớ đây, tớ có thể cõng cậu đi.

Amai: Cảm ơn Ami.

Oga: Được rồi, chúng ta về thôi.

 

Ba người rời khỏi nơi ở của Leaffa.

Leaffa: Là do ta không có khả năng hay là do thứ đó vốn không thể bị nhìn thấy? Haizzzz...