Chereads / The battle between Light and Dark / Chapter 7 - Bữa cơm tối không biết bao giờ gặp lại

Chapter 7 - Bữa cơm tối không biết bao giờ gặp lại

Mọi chuyện cứ như thế cho đến khi Amai tròn 14 tuổi. Cuộc sống của cậu trong khoảng thời gian qua thực sự trải qua rất êm đềm. Dường như không có bất kỳ biến động lớn nào. Thời gian rảnh cậu thường đi chơi với Ami, có lúc thì học phép với cô Leaffa còn lại thì phụ giúp ông Oga. Ở đây nhiều năm giúp cậu học hỏi được rất nhiều điều đặc biệt cậu có tài trong việc học phép thuật vì thế cậu tiến bộ rất nhanh.

 

Ngày hôm nay, trong lúc cậu đang làm việc thì có người đến gọi cậu bảo là ông Oga và cô Leaffa đang đợi cậu ở chỗ cô ấy. Vì thế nên cậu tạm dừng công việc và đi đến chỗ của họ. Đến nơi thì cậu nhìn thấy vẻ mặt hơi u buồn của ông Oga.

 

Amai: Có chuyện gì thế thưa ông?

Oga: Ta gọi con đến đây là có việc. Khoảng thời gian sống ở đây con cảm thấy thế nào?

Amai: Con cảm thấy rất tốt mọi người đối xử với nhau như người thân trong nhà. Tất cả mọi chuyện đều được chia sẻ và con thật sự rất thích ở đây.

Oga: Con không tò mò gì về quá khứ của mình sao?

 

Amai suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

 

Amai: Đương nhiên là con có thực sự muốn biết con là ai trước khi đến đây, nhưng đôi lúc cuộc sống ở đây khiến con quên đi những suy nghĩ đó.

 

Oga và Leaffa, hai người nhìn nhau dường như đã hiểu được ý của nhau.

Leaffa: Amai, con đến đây cũng đã được 14 tuổi. Chúng ta nhận thấy cũng đã đến lúc con nên quay về với nơi thật sự thuộc về mình. Vì thế chúng ta quyết định sẽ để con trở về với vòng tay của con người.

Amai: Hai người muốn như vậy thật sao?

Oga: Con nói như thế là sao ? Không phải con cũng muốn biết mình là ai sao? Vì thế nên chúng ta đã quyết định việc này.

Amai: Con không có ý đó nhưng thực sự vì phải rời xa mọi người khiến con có chút lo lắng và cảm giác không được thoải mái cho lắm. Ami có biết việc này chưa?

Leaffa: Chúng ta vẫn chưa nói với con bé vì thế nên khi con đi hãy đến nói lời chia tay trực tiếp với con bé nhé. Chúng ta sẽ chuẩn bị hành lý cho con và đích thân ông Oga sẽ dẫn con đến gần thành.

Oga: Sáng ngày mai chúng ta sẽ xuất phát vì thế con hãy chuẩn bị đi.

Amai: Con hiểu rồi.

 

Khi cậu ấy rời đi trên đôi mắt ông Oga hiện hữu chút ánh đỏ.

 

Leaffa: Ông đang khóc sao? Ngày nay không phải gọi cũng phải đến hay sao? Ta nghĩ rằng ông đã chuẩn bị tâm lý từ trước đó rất lâu rồi chứ!

Oga: Tình cảm là thứ cảm xúc chỉ đến những thời khắc cuối cùng khi biết rằng sắp chia ly nó mới thật sự mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

 

Trong khoảng thời gian đó, Amai đã đi tìm Ami. Cậu tìm thấy cô bé đang ngồi ngắm hoàng hôn trên một ngọn cây. Cô bé lúc này cũng đã cao lớn hơn trước kia với mái tóc dài óng ả và làn da trắng sáng Trông cô bé dưới ánh nắng hoàng hôn thật đẹp đẽ.

 

Ami: Cậu đến rồi sao?

Amai: Ừm, tớ đến rồi.

Ami: Cậu đến để nói lời chia tay tớ có phải không?

Amai: Làm sao cậu biết?

Ami: Lúc nãy khi nhìn thấy có người đến kêu cậu đến chỗ của cô Leaffa thì tới đã có thể mường tượng ra được chuyện như thế này rồi.

Amai: Cậu rất thông minh.

Ami: Đừng nói như thế vì đôi lúc chứ khôn đó lại là thứ khiến ta đau.

 

Hai người ngồi nói chuyện với nhau dưới ánh nắng hoàng hôn cho đến khi trời tối. Khi về đến nhà bữa cơm tối đã được chuẩn bị đầy đủ. Cả ba người ngồi quay quần bên bàn ăn còn trò chuyện với nhau hết sức vui vẻ. Đối với họ bữa cơm tối này cũng như bữa cơm tối của bao ngày khác. Chỉ có điều cơm canh đều ngọt nhưng lại có chút hơi cay ngắm vào trong đôi mắt mà chảy vào trong.

 

Đến sáng hôm sau vào khoảng 3 giờ cậu bắt đầu ngồi dậy và đi xuống lầu nhìn thấy ông đã chuẩn bị sẵn đồ đạc. Hai người bắt đầu lên đường có lẽ họ định rời đi mà không để cho cô ấy hay biết. Chỉ là cậu không biết rằng cô ấy vốn không hề ngủ. Nhìn theo bóng lưng họ rời đi, những giọt nước mắt cứ thế không thể kìm nén được nữa.