Tại một căn phòng trông khá sang trọng, treo đầy các loại vũ khí và hình ảnh về chiến tranh. Một người ngồi ở chiếc bàn ngay giữa gian phòng. Trên bàn là vô số nhưng trang giấy nằm vất vưỡng. Đó là một người đàn ông, trông ông ta khá sầu não. Dường như đó là một vị tướng quân với quân hàm cao trong quân đội. Không biết chuyện gì có thể khiến không ta có trạng thái như hiện tại. Có thể nhìn thấy một vài bức tranh trên bàn in hình một đứa trẻ có dòng chữ mất tích. Đột nhiên từ bên ngoài lao vào một người đàn ông có vẻ hớt hãi.
Người đàn ông: Thưa ngài Douglas, tôi đã tìm thấy vật này ở một vết nứt gần khu vực Apat cách đây vài dặm. Tôi nhớ là vật này được phu nhân tặng cho cậu chủ cách đây vài năm năm. Ngài có nhận ra thứ này không?
Người đàn ông đưa ra chiếc vòng cổ lấp lánh.
Douglas: Đây là thứ mà Jean đã tặng cho thằng bé vào lần sinh nhật thứ 6. (người đàn ông với vẻ mặt mệt mỏi lên tiếng)
Douglas: Ngươi tìm thấy thứ này ở đâu? Nói lại tao nghe xem nào!!!! (giọng người đàn ông trở nên căng thẳng và gấp gáp)
Người đàn ông: Tôi tìm thấy nó ở bên dưới một vết nứt cạnh khu rừng cách đây vài dặm.
Douglas: Ngươi nói sao bên dưới một vết nứt? Mau kể hết cho ta nghe những gì ngươi biết!!
Người đàn ông: Theo lệnh của ngài tôi đã lên đường đi tìm cậu chủ đang bị mất tích. Tôi đã sử dụng một vài phương pháp tìm kiếm đặc biệt để tìm kiếm dấu vết của cậu chủ đó là một loại phép thuật đặc dụng của các truy lùng viên ở Tổng bộ. Những dấu vết được tìm thấy cho tôi biết rằng cậu chủ đã đi về hướng một khu rừng cách đây vài dặm, nó còn được gọi là rừng Apat. Vì thế tôi đã làm theo dấu vết đi đến khu rừng đó. Dấu vết của cậu chủ dừng lại ở cạnh vết nứt và một số nằm bên dưới vết nứt ra gần cầu chủ đã gặp chuyện.
Douglas: Không thể nào!!! Sao chuyện này có thể xảy ra được? Ta đã đó làm gì sai cơ chứ?
Người đàn ông: Xin ngài đừng quá đau buồn Có thể cậu chủ đã được cứu sống bởi ai đó vì tôi không thể tìm thấy bất kỳ thứ gì khác ngoài chiếc vòng cổ đó. Ngoài ra tôi còn nhìn thấy hai đứa trẻ một trong số chúng mặc trang phục màu xanh lá giống của chủng tộc elf sống trong những khu rừng. Đứa trẻ còn lại mặc một trang phục giống với lại cậu chủ tôi đã cố gắng đuổi theo chúng nhưng bị cản lại ở bìa rừng. Có thể họ cứu sống cậu chủ vào mang cậu ấy vào rừng.
Douglas: Mau lên!!! Mau gấp rút cho người đến khu vực đó tìm kiếm.
Người đàn ông gấp rút nghe lệnh chạy đi Thông báo với những người khác bắt đầu cuộc truy tìm dấu vết.
Douglas: Có lẽ con ta vẫn còn sống người đâu mà báo cáo chuyện này với phu nhân ngay lập tức. Nàng ấy đã lo lắng trong khoảng thời gian qua quá nhiều rồi. Dù chỉ là một tin hi vọng ta không phải nắm lấy cho bằng được dù phải chả bất kỳ cái giá nào đi chăng nữa.
Chẳng mấy chốc một độ tìm kiếm đã được tập hợp có đến gần cả ngàn người được huy động. Họ gấp rút tiến đến gần Apat. Douglas cũng đích thân đi tìm kiếm. Việc này làm kinh động đến rất nhiều người sống trong thành một sự kiện rất lớn. Họ truyền tai nhau mới vô số lời bàn tán có tốt có xấu nhưng cũng không ít lời bịa đặt.
Sau khoảng 2 giờ di chuyển đổi tiền kiếm đã tiến sát bìa rừng bên cạnh vết nứt được mà họ cho rằng cậu chủ đã ngã xuống. Trước khi họ kịp tiến vào trong khu rừng một người phụ nữ đã bước ra chắn trước mặt họ người phụ nữ lên tiếng.
Leaffa: Bất kỳ ai cũng không được tiến vào khu rừng này nếu như không có sẽ cho phép của ta!!! Bất kỳ kẻ nào dám chống lại cũng sẽ phải lãnh hậu quả thích đáng. Các ngươi hãy nhanh chóng rời đi khi còn có thể.
Douglas: Ngươi là kẻ nào?
Leaffa: Trước khi tiến vào nhà của người khác có phải ngươi nên tự xưng danh của chính mình không?
Douglas: Ta là Douglas MacArthur. Tướng quân trấn giữ cổng phía nam của thành Ballot. Ta đến đây để tìm lại con trai của mình thuộc hạ của ta đã báo lại rằng đã thấy một cậu bé mặc trang phục giống con trai của ta. Và đã nhìn thấy bị một người thuộc tộc Elf dẫn vào sâu bên trong rừng.
Leaffa: "Có vẻ như chuyện hai đứa trẻ đến đây đã bị phát hiện."(suy nghĩ)
Leaffa: Ở đây không có đứa trẻ nào cả tất cả các người hãy quay về đi. Kéo cả hàng trăm người đến trước cửa nhà người khác không phải là chuyện hay ho gì đâu!!! Hơn nữa người cũng không hề có bằng chứng gì về việc đã có người dẫn con trai của ngươi vào rừng.
Douglas: Ta đã tìm thấy món quà mà vợ mình tặng cho con trai ta vào năm sinh nhật lần thứ sáu của nó ở bên dưới vết nứt đó. Nhưng khi chúng ta tìm đến không có thứ gì ở bên dưới đó cả trong khi các ngươi thì lại sống trong khu rừng gần đây. Ngươi giải thích chuyện này như thế nào???!!!
Leaffa: Chuyện thật nực cười một đứa trẻ rơi xuống một vết nứt như thế có thể còn sống hay sao? Chuyện các ngươi không tìm thấy được bất cứ thứ gì bên dưới đó lại càng dễ hiểu hơn một xác chết trên thế giới này thì làm gì có khả năng tồn tại lâu được.
Douglas: Bất kể ngươi có nói gì đi chăng nữa thì hôm nay tao cũng phải tìm được con trai mình cho dù có phải thiêu rụi khu rừng này.
Trong khu rừng rất nhiều bóng người xuất hiện đó là những cư dân tộc Elf sống trong khu rừng. Trên tay họ cầm cung tên và giáo mác với ánh mắt đề phòng hướng về phía nhóm người của Douglas.
Leaffa: Đã như vậy thì ...
Cuộc chiến đã diễn ra giữa hai bên tổn thất là điều khó tránh khỏi. Tuy bên giành chiến thắng sau cùng là tộc Elf và Leaffa nhưng tổn thất của họ cũng không hề nhỏ.
Leaffa: Cuối cùng thì chuyện này cũng đã kết thúc ta có thể giữ mọi chuyện êm đẹp thêm ít nhất vài năm nữa. Chắc chắn bọn chúng vẫn sẽ còn quay lại trước thời điểm đó ta cũng phải chuẩn bị.
Douglas quay về với nhiều vết thương trên người cùng một vết sẹo trên mặt trái. Ông ta thề sẽ có lúc ông sang phẳng khu rừng này và tự tay chém giết đến người tộc Elf cuối cùng.
Trong khu rừng rất nhiều người trong làng tụ tập lại với nhau. Họ tự hỏi tại sao người trong thành lại tấn công họ dường như họ không biết rằng lý do họ bị tấn công là vì con trai của tướng quân Douglas mất tích và có dấu vết xuất hiện trong khu rừng. Một số người nói rằng là do Amai nhưng ngay lập tức bị Leaffa lên tiếng phủ nhận. Cô bảo rằng những người trong thành tấn công bọn họ là việc tài nguyên trong khu rừng. Và một đứa trẻ thì làm sao có thể gây ra được biến động to lớn đến thế.
Leaffa: "Ta không thể để họ biết được sự thật về vụ việc lần này nếu làm như thế này thì cậu ấy có thể ở lại đây thêm vài năm nữa đến thời điểm quan trọng. Bằng việc ngăn chặn dẫn truyền âm thanh Không một ai trong ngôi làng này có thể nghe thấy được những gì ta đã nói với hắn. Mọi sự thật đã bị che giấu mà không một ai có thể biết được. Từ đây mối thù giữa tộc Elf sống trong rừng và những con người sống bên trong tòa thành đó đã được xây dựng mà gần như không thể hàn gắn được."(suy nghĩ)
Ông Oga ngồi ở một bên suy ngẫm
Oga: "Mọi chuyện có thực sự đơn giản như vậy không hay còn có uẩn khúc gì khác? Những người trong thành lại đột nhiên tấn công ta chỉ vì tài nguyên trong khu rừng hay sao? Nếu là bị thế thì tại sao lại làm vào thời điểm này mà không phải bất kỳ thời điểm nào khác."(suy nghĩ)
Ami và Amai đang ở trong nhà trong suốt khoảng thời gian đó. Chúng gần như không biết chuyện gì đã xảy ra ở ngoài bìa rừng cũng như những người đang bàn tán dưới kia.