Nắng vàng nhẹ. Đội bóng rổ của lớp đang luyện tập hăng say, trong đó nổi bật nhất là Nhật Kỳ. Với chiều cao nổi bật và kỹ năng điêu luyện, cậu thu hút mọi ánh nhìn từ đám đông đứng xem xung quanh.
Minh Yên lặng lẽ đứng bên ngoài, cách đó không xa. Ánh mắt cô dõi theo từng động tác của Nhật Kỳ trên sân. Cậu chạy nhanh, cú bật nhảy mạnh mẽ, và cú ném bóng chuẩn xác khiến trái bóng rơi thẳng vào rổ. Tiếng vỗ tay và reo hò vang lên từ những người đứng xem, nhưng Minh Yên chỉ lặng lẽ đứng cách đó không xa, khẽ mỉm cười dịu dàng.
Cậu toát lên một sức hút lạ kỳ, khiến cô không thể rời mắt. Trong khoảnh khắc, ánh nắng chiếu lên gương mặt cậu, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng lại càng làm nổi bật sự năng động và cuốn hút.
Đến giờ nghỉ, Nhật Kỳ đi về phía băng ghế gần sân. Cậu đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, hơi thở dồn dập vì trận đấu căng thẳng.
Minh Yên khẽ siết chặt chai nước khoáng trong tay, đôi má ửng hồng. Cô lấy hết dũng khí, bước từng bước chậm rãi đến gần cậu.
"Kỳ..."
Nhật Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Minh Yên đang đứng trước mặt mình. Ánh mắt cô có chút ngập ngừng, nhưng vẫn dịu dàng như thường lệ.
"Cậu khát không? Uống chút nước này đi." Cô đưa chai nước ra, đôi tay hơi run nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Nhật Kỳ nhìn cô một lát, rồi khẽ mỉm cười.
"Cảm ơn cậu."
Cậu nhận lấy chai nước từ tay Minh Yên, ngón tay hai người thoáng chạm nhau, khiến cô giật mình rụt tay lại.
Cậu vặn nắp chai, uống một ngụm lớn, rồi đặt chai xuống bên cạnh. Nhìn ánh mắt lo lắng của Minh Yên, Nhật Kỳ khẽ nghiêng đầu:
"Cậu đứng đây lâu chưa?"
"Không... không lâu lắm." Minh Yên lúng túng đôi má ửng hồng khi nhìn thẳng vào cậu.
Nhật Kỳ khẽ cười, ánh mắt trở nên mềm mại hơn.
"Lần sau, nếu cậu thấy mình luyện tập, cứ lại gần nói chuyện. Đứng xa thế này cậu sẽ mệt lắm."
Lời nói đơn giản của cậu khiến Minh Yên cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn. Cô khẽ gật đầu, đôi má đỏ ửng trong ánh nắng.
Nhật Kỳ nhìn cô một lúc, rồi đứng dậy, lấy khăn lau mồ hôi và quay trở lại sân. Trước khi đi, cậu ngoái đầu lại nói thêm:
"Chai nước này, mình sẽ giữ lại như một món quà từ cậu."
Minh Yên sững sờ nhìn theo bóng dáng cao lớn của cậu, lòng ngập tràn cảm xúc ngọt ngào. Chiều hôm ấy, tiếng bóng rổ vang lên giữa sân trường, và cùng với đó, một tình cảm nhẹ nhàng nhưng sâu sắc cũng lặng lẽ lớn dần trong trái tim cô.