Chereads / Dưới Bóng Mưa và Gió / Chapter 8 - Cảm nhận

Chapter 8 - Cảm nhận

Cơn mưa chiều bất ngờ kéo đến, bầu trời u ám bao trùm cả con đường nhỏ dẫn từ trường về nhà. Minh Yên không mang ô, cô vội vàng bước nhanh dưới cơn mưa để tìm chỗ trú. Nhưng không may, đôi giày đế trơn của cô bị trượt trên mặt đường ướt, khiến cô ngã xuống đất.

Yên khẽ nhăn mặt khi cảm nhận được cơn đau nhói ở cổ chân. Cô thử nhấc chân lên nhưng cơn đau lan tỏa, khiến đôi mắt cô rơm rớm nước.

"Cậu ổn không?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, đầy lo lắng. Yên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhật Kỳ đang cầm chiếc ô, mái tóc cậu hơi ướt vì nước mưa bắn lên. Ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt nhăn nhó của cô, rồi nhanh chóng hạ xuống đôi chân đau của Yên.

"Cậu bị ngã à?" Kỳ hỏi, giọng cậu khẽ trầm xuống.

Minh Yên gật đầu, cố gắng đứng dậy, nhưng cổ chân đau quá khiến cô phải khụy xuống.

Không nói thêm lời nào, Nhật Kỳ cúi xuống, đặt chiếc ô sang một bên, rồi quay lưng lại:

"Lên đây, tôi cõng cậu."

Minh Yên giật mình, đôi má bỗng chốc ửng hồng.

"Không cần đâu... Tôi tự đi được..." Cô lí nhí, dù chính cô biết mình không thể bước nổi.

"Đừng cố chấp," Kỳ cắt ngang, giọng nói nghiêm túc nhưng đầy ấm áp. "Trời đang mưa to, đứng đây lâu cậu sẽ cảm lạnh đấy."

Không chờ Yên phản ứng thêm, Kỳ nhẹ nhàng nâng cô lên lưng. Hành động dứt khoát nhưng đầy quan tâm của cậu khiến Minh Yên không thể từ chối. Cô khẽ vòng tay qua vai Kỳ, cảm nhận chiếc lưng ấm áp của cậu giữa cơn mưa lạnh.

Cả quãng đường về, Yên không nói một lời. Cô chỉ nhìn vào bờ vai rộng trước mặt, lòng ngập tràn cảm xúc lạ lẫm. Tiếng bước chân của Kỳ vang lên đều đặn trên nền đất ướt át, cùng với tiếng mưa tí tách rơi trên chiếc ô.

"Lần sau cậu nhớ cẩn thận hơn," Kỳ bất chợt lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

Yên khẽ gật đầu, nhưng không dám nói gì. Cô sợ rằng giọng mình sẽ run rẩy, vì lúc này trái tim cô đang đập loạn nhịp.

Đến khi về đến nhà, Kỳ nhẹ nhàng đặt cô xuống trước cửa, đôi mắt cậu dừng lại trên gương mặt cô một lần nữa.

"Chườm đá cho chân đi, nếu không ngày mai sẽ sưng to đấy."

Minh Yên cúi đầu, đôi má vẫn ửng đỏ.

"Cảm ơn cậu, Kỳ..." Cô khẽ nói, giọng nhỏ nhưng chân thành.

Nhật Kỳ chỉ mỉm cười, chiếc ô trong tay cậu vẫn nhỏ giọt nước mưa.

"Cậu vào nhà đi, tôi về đây."

Nhìn bóng lưng của Kỳ khuất dần trong màn mưa, Minh Yên bất giác siết chặt tay. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự quan tâm dịu dàng từ cậu, và cảm giác ấy vẫn còn vương lại mãi trong lòng cô.