Con đường nhỏ rợp bóng cây, lá rơi lác đác dưới ánh nắng chiều nhè nhẹ. Minh Yên và cô bạn thân Lục Bích vừa tan học đang đi dạo trong khuôn viên trường. Hai người vẫn nắm tay nhau như thường lệ, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.
"Cậu có nghĩ bài kiểm tra hôm nay khó không?" Lục Bích hỏi, rồi đột ngột dừng lại để cúi xuống buộc dây giày.
Minh Yên không để ý, cô vẫn bước tiếp, tay theo thói quen nắm lấy bàn tay bên cạnh.
Nhưng một cảm giác kỳ lạ khiến cô khựng lại.
Bàn tay cô đang nắm... to hơn, ấm hơn, và... khác hẳn.
Cô quay đầu lại, đôi mắt tròn xoe khi nhận ra người mà cô đang nắm tay không phải là Lục Bích, mà là... Nhật Kỳ!
Nhật Kỳ đứng đó, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn cô, nhưng khóe môi lại thoáng một nụ cười mỉm.
"Cậu... cậu làm gì thế?" Cậu hỏi, giọng đầy ý trêu chọc.
Minh Yên giật mình, vội vàng buông tay ra, đôi má đỏ bừng.
"Mình... mình tưởng là Lục Bích..." Cô lắp bắp giải thích, không dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ.
Lục Bích lúc này đã buộc dây giày xong, đứng dậy nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu:
"Chuyện gì thế? Sao mặt cậu đỏ vậy?"
Minh Yên luống cuống, chỉ biết quay đầu sang hướng khác, cố che đi gương mặt đang nóng bừng của mình.
Nhật Kỳ khẽ cười, đôi mắt cậu ánh lên vẻ thích thú khi nhìn thấy phản ứng bối rối của cô.
"Không sao đâu. Nhưng mà..." Cậu nhìn Minh Yên, giọng thấp xuống, pha chút đùa cợt: "Lần sau nhớ kiểm tra kỹ xem cậu đang nắm tay ai nhé."
Minh Yên không biết phải trả lời thế nào, chỉ gật đầu liên tục rồi kéo tay Lục Bích đi thật nhanh.
Lục Bích ngơ ngác chạy theo, vừa đi vừa hỏi:
"Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra thế?"
Minh Yên khẽ cười gượng, trong đầu cô lúc này chỉ vang lên tiếng tim đập thình thịch và hình ảnh bàn tay của Nhật Kỳ.