Minh Yên co ro trong chiếc áo khoác dày, hai bàn tay lạnh buốt nhưng vẫn thích thú cầm lấy que kem vani mới mua. Gió đông thổi nhè nhẹ, khiến đôi má cô hơi ửng đỏ.
Vừa cắn một miếng, cô ngẩng đầu lên, bất ngờ thấy Nhật Kỳ đi ngang qua. Cậu mặc áo hoodie, tay đút túi, dáng vẻ lười biếng nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Minh Yên vẫy tay:
"Nhật Kỳ, lại đây nè!"
Nhật Kỳ dừng bước, quay đầu nhìn cô. Ánh mắt hơi thoáng ngạc nhiên khi thấy Minh Yên đang ăn kem giữa trời lạnh.
Cậu nhướng mày, giọng khàn khàn vì lạnh:
"Trời lạnh mà cậu còn ăn kem à?
Minh Yên phồng má:
"Có sao đâu kem vani ngon lắm đấy! Cậu muốn thử không?"
Nhật Kỳ nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt như kiểu "có gì đáng để thử đâu", nhưng cuối cùng lại cúi xuống cắn một miếng nhỏ.
Minh Yên tròn mắt nhìn, không ngờ cậu lại thực sự thử.
Nhật Kỳ chậm rãi nhai, rồi khẽ cười:
"Cũng không tệ."
Nhật Kỳ vừa nhai vừa gật gù, nhưng ngay khi Minh Yên mở miệng nói thêm, nụ cười trên môi cậu chợt khựng lại.
"Ý tớ là... cậu mua một cái mà thử."
Khoảnh khắc im lặng đáng sợ.
Minh Yên nhìn ánh mắt thoáng sững sờ của Nhật Kỳ, chợt nhận ra cậu vừa mới trực tiếp cắn vào que kem của mình. Mặt cô lập tức đỏ lên.
Nhật Kỳ: "..."
Cậu nhai thêm một chút, nuốt xuống, rồi bất giác đưa tay che miệng, tai hơi đỏ lên.
"Sao cậu không nói sớm?"
Minh Yên hoảng loạn:
"Thì tớ tưởng cậu hiểu chứ! Ai ngờ cậu lại..."
Nhật Kỳ ho nhẹ, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
"Giờ nói lại thì muộn rồi. Cậu định làm gì? Đòi lại miếng kem à?"
Minh Yên "...!!!"
Không khí mập mờ khiến cô càng ngượng hơn, nhưng Nhật Kỳ lại bình tĩnh một cách đáng ghét. Cậu nhún vai, thản nhiên đút tay vào túi áo, rồi quay người đi về phía quầy kem.
"Được thôi, tớ mua một cái khác...."
Minh Yên đứng sững, ngại ngùng nhìn theo bóng lưng cậu.
Dù vậy, đầu ngón tay cô vô thức chạm vào que kem, nơi mà cậu vừa mới cắn vào.