Ánh nắng ban trưa nhẹ nhàng hắt qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt đang say ngủ của Nhật Kỳ một lớp ánh sáng dịu dàng. Cậu ngủ rất yên tĩnh, hơi thở đều đặn, hàng mi dài khẽ rung động theo nhịp thở.
Minh Yên nằm bên cạnh, chống cằm lặng lẽ quan sát. Lần đầu tiên cô có thể nhìn cậu gần như vậy mà không lo bị bắt gặp.
Tim cô khẽ rung lên. Dáng vẻ ngủ của Nhật Kỳ thật sự quá khác với lúc bình thường—không có vẻ trầm tĩnh xa cách hay lạnh lùng như mọi khi, mà lại mang một chút gì đó an yên, thậm chí là có phần đáng yêu.
Minh Yên vô thức đưa tay định vén một lọn tóc vương trên trán cậu, nhưng rồi sực tỉnh, vội rụt tay lại.
Cậu ấy mà biết chắc mình sẽ tiêu đời mất…
Cô mím môi, khẽ thở dài rồi cũng nhắm mắt lại. Chỉ cần một chút thôi, cô nghĩ, chỉ cần thêm một chút nữa, để được ở gần cậu như thế này…
Lục Bích ngồi bên cạnh, nhìn Đình Khang khẽ thiếp đi, mái tóc rối nhẹ nhàng phất theo làn gió. Trời trưa nắng gắt, ánh nắng xiên qua tán cây chiếu xuống, một vệt sáng chạm đến gương mặt cậu.
Cô lưỡng lự một chút rồi giơ tay lên, nhẹ nhàng che đi tia nắng chói. Lòng bàn tay nhỏ bé không thể cản được toàn bộ ánh sáng, nhưng ít nhất cũng giúp gương mặt cậu bớt đi vài phần gay gắt.
Lục Bích cúi đầu nhìn Đình Khang. Đây là lần hiếm hoi cậu ta trông yên tĩnh như vậy, không còn cái vẻ bất cần hay nụ cười đào hoa thường ngày.
Cậu cũng có lúc ngoan ngoãn như thế này sao…?
Cô khẽ bật cười, nhưng rồi lại giật mình khi Đình Khang hơi cựa quậy. Cô vội rụt tay lại, nhưng chưa kịp thì một giọng nói lười biếng vang lên:
"Cậu che thêm một chút nữa đi… ngủ ngon lắm."
Lục Bích: "…"
Mặt cô đỏ bừng, tay vẫn lơ lửng trên không, không biết nên thu về hay tiếp tục che nắng nữa.
Chiều hôm ấy, cả hai đang ngồi trên sân bóng, cảm thấy kỳ lạ. Nhật Kỳ khẽ nghiêng đầu về phía Minh Yên, giọng trầm trầm:
"Trên tóc tớ có gì đó, cậu lấy giúp tớ đi."
Minh Yên chớp mắt, hơi bất ngờ nhưng vẫn vươn tay lên. Cô cúi gần hơn để nhìn rõ, rồi nhẹ nhàng nhặt một cánh hoa nhỏ mắc kẹt trên mái tóc đen của cậu.
"Cậu làm gì mà trên đầu lại có hoa thế này?" Minh Yên bật cười, đưa cánh hoa ra trước mặt cậu.
Nhật Kỳ liếc nhìn cánh hoa, hờ hững đáp: "Chắc lúc đi qua sân trường bị rơi xuống."
Minh Yên ngắm nghía cánh hoa nhỏ trên tay, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng nghịch ngợm. Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt cánh hoa lên tóc Nhật Kỳ một lần nữa.
"Đây, bây giờ cậu là hoàng tử hoa rồi."
Nhật Kỳ nhíu mày, đưa tay định lấy xuống, nhưng Minh Yên đã bật cười, lùi lại một chút để ngắm nhìn thành quả của mình.
"Đừng động đậy, nhìn cũng hợp với cậu lắm đấy!"
Nhật Kỳ nhìn cô, ánh mắt bất giác dịu xuống. Cậu không lấy cánh hoa xuống nữa, chỉ lẳng lặng để nó nằm đó, như một cách chiều theo trò đùa nhỏ của Minh Yên.
Minh Yên còn đang cười đắc ý thì bỗng cảm thấy có gì đó nhẹ nhàng chạm lên tóc mình.
Cô chớp mắt, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Nhật Kỳ thu tay lại, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi cậu.
"Bây giờ cậu cũng là công chúa hoa rồi."
Minh Yên tròn mắt nhìn cậu, tay vô thức chạm lên tóc mình. Một cánh hoa nhỏ đang nằm gọn trên đó, y hệt cách cô đã làm với cậu trước đó.
"…Cậu bắt chước tớ à?"
Nhật Kỳ không đáp, chỉ nhún vai như thể chẳng có gì to tát. Nhưng Minh Yên lại cảm thấy tai mình bắt đầu nóng lên.
Cô lúng túng quay mặt đi, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một cách vô thức. Trong lòng bỗng nhiên có gì đó nhẹ nhàng, mềm mại len lỏi, như chính cánh hoa nhỏ đang nằm trên tóc cô vậy.
Trên đường về, Minh Yên và Nhật Kỳ đi song song, không ai nói gì, nhưng bầu không khí lại không hề khó xử.
Trời chiều phủ ánh hoàng hôn dịu nhẹ, từng tia nắng cuối ngày nhuộm lên con đường một màu cam ấm áp. Minh Yên đá nhẹ một viên sỏi trên đường, chợt nhớ ra gì đó, cô quay sang Nhật Kỳ, chìa ra một viên kẹo nhỏ.
"Cậu ăn không?" Giọng cô có chút nhẹ nhàng, mang theo chút ngượng ngùng không rõ ràng.
Nhật Kỳ nhìn viên kẹo trên tay cô, không từ chối mà lặng lẽ nhận lấy.
Minh Yên vui vẻ cười khẽ, nhưng khi định bước tiếp thì chợt cảm thấy một cảm giác ấm áp chạm nhẹ lên đầu mình.
Nhật Kỳ... xoa đầu cô.
"Cậu hôm nay lạ ghê." Cậu nói, giọng bình thản nhưng có gì đó rất dịu dàng.
Minh Yên đứng ngây ra, mặt nóng lên, chưa kịp phản ứng thì Nhật Kỳ đã thu tay về, chậm rãi bóc viên kẹo rồi cho vào miệng, tiếp tục bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Minh Yên biết... tim cô đang đập rất nhanh.