Chereads / Dưới Bóng Mưa và Gió / Chapter 19 - Cúp điện bất ngờ!

Chapter 19 - Cúp điện bất ngờ!

Cả bốn người đang trực nhật thì đèn trong lớp đột ngột vụt tắt, bóng tối bao trùm cả căn phòng.

"Á—!" Lục Bích giật mình hét lên một tiếng rồi vội bịt miệng lại.

"Sao tự nhiên lại cúp điện thế này?" – Đình Khang nheo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì.

Minh Yên đứng im, bàn tay vô thức nắm chặt mép áo. Trong bóng tối mờ mịt, cô cảm thấy có một cái gì đó dịu dàng chạm nhẹ vào cổ tay mình.

Là Nhật Kỳ.

"Không sao đâu." Giọng cậu trầm thấp vang lên bên cạnh cô.

Lục Bích vẫn ôm chặt cây chổi, lẩm bẩm: "Tớ không thích bóng tối lắm đâu nha…"

Đình Khang bật cười, "Thật không? Chứ lúc nãy ai còn dám hét to nhất?"

"Cậu im đi!" Lục Bích đạp nhẹ lên chân Đình Khang, khiến cậu suýt kêu lên.

Nhật Kỳ khẽ nhếch môi, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay Minh Yên để cô không bị lạc.

Trong bóng tối, không ai nhìn thấy mặt ai, nhưng ai cũng có thể cảm nhận hơi thở của người bên cạnh.

Bóng tối bao trùm cả lớp học, bốn người bọn họ đứng im một lúc để thích nghi với màn đêm đột ngột kéo đến.

"Sao tự nhiên lại cúp điện vậy trời…" Đình Khang bĩu môi, nhưng giọng điệu vẫn khá bình tĩnh.

"Đ-đừng nói là… có gì đó trong lớp nhé…" Lục Bích run giọng, nắm chặt tay Minh Yên.

Minh Yên định trấn an bạn thì đột nhiên—

Rầm!

Một tiếng động nặng nề vang lên từ góc lớp.

Không khí lập tức đông cứng lại.

"Gì vậy?" Minh Yên nuốt khan, cảm giác như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lục Bích bấu chặt vào tay Đình Khang. "Tớ… tớ không đùa nữa đâu nha…"

Nhật Kỳ khẽ nghiêng đầu, dường như đang lắng nghe. Cậu chậm rãi đưa tay kéo Minh Yên đứng sát lại phía mình.

Rồi…

Xào xạc… Xào xạc…

Một thứ gì đó lại phát ra tiếng động, lần này nghe như có ai đó đang lê bước chân trên sàn lớp.

Lục Bích nín thở. "Chắc chắn là có gì đó trong lớp!"

Minh Yên sợ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, cô nhẹ giọng hỏi: "Có thể là chuột không?"

"Chuột mà tạo ra tiếng nặng như lúc nãy á?" Đình Khang không tin.

Bỗng…

Kétttt…

Âm thanh như cửa tủ bị kéo ra.

Lục Bích suýt hét, nhưng Đình Khang nhanh tay bịt miệng cô lại.

"Suỵt." Giọng cậu trầm thấp, mang theo chút nghiêm túc.

Cả bốn người đứng yên, nghe ngóng trong căng thẳng.

Rồi bỗng—

ĐÈN BẬT SÁNG!

"Aaaaa!" Lục Bích lập tức trốn ra sau Đình Khang.

Minh Yên đưa tay che mắt, mất một lúc mới thích nghi với ánh sáng.

Sau đó, họ đồng loạt nhìn về góc lớp, nơi phát ra tiếng động kỳ lạ.

… Và họ nhìn thấy—

CÁI CHỔI NGÃ LĂN LÓC TRÊN SÀN.

Không có gì cả.

Lục Bích há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào cái chổi như thể nó là sinh vật ngoài hành tinh.

Đình Khang bật cười, vỗ vai cô: "Cậu sợ một cái chổi à?"

Nhật Kỳ thu tay lại, đôi môi khẽ nhếch lên, nhưng không nói gì.

Minh Yên thở phào, cũng không hiểu sao mình lại hơi tiếc nuối một chút.

Có lẽ… chỉ trong bóng tối, mới có thể nghe rõ nhất nhịp tim của chính mình.