Cả bốn người tụ tập trong lớp học vắng lặng, ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, tạo thành những vệt sáng dài trên nền gạch. Hôm nay đến lượt nhóm trực nhật, nhưng không ai có vẻ hào hứng lắm.
"Phân công nào!" Lục Bích hào hứng nói, nhưng rồi nhanh chóng quay sang Minh Yên, cười gian: "Minh Yên lau bảng nhé!"
Minh Yên đang định phản đối thì Nhật Kỳ đã thản nhiên đi lấy chổi: "Vậy mình quét lớp."
Đình Khang khoanh tay đứng tựa vào bàn, lười biếng nói: "Vậy ai lau sàn đây? Lục Bích?"
Lục Bích chu môi: "Sao lại là mình? Rõ ràng cậu cũng chẳng làm gì mà?"
Minh Yên cười khúc khích: "Cậu ta là thiếu gia, có khi từ bé đến giờ chưa từng lau sàn ấy chứ."
Đình Khang nhướn mày, chống nạnh: "Coi thường nhau quá nhỉ? Được thôi, hôm nay bổn thiếu gia sẽ vì các cậu mà phá lệ!"
Cả nhóm bật cười. Khi ai nấy bắt tay vào công việc, Lục Bích vụng về đến mức làm đổ xô nước, khiến cả Đình Khang và Minh Yên phải nhảy tránh. Nhật Kỳ cười nhẹ, điềm nhiên đẩy Minh Yên sang bên để cô không bị ướt.
Lau dọn xong, cả bốn người thở phào nhẹ nhõm. Lục Bích chống tay lên hông: "Vất vả thật đấy, nhưng cũng vui phết!"
Nhật Kỳ nhẹ giọng: "Ừ, thỉnh thoảng cũng nên làm mấy việc này để biết cảm giác chứ."
Đình Khang cười cười, giơ tay nhìn lòng bàn tay mình: "Ừ thì... cũng không đến nỗi tệ."
Minh Yên nhìn mọi người, bất giác cảm thấy ấm áp. Những buổi trực nhật như thế này, tuy mệt nhưng lại là những kỷ niệm đẹp không thể thay thế.
Sau khi phân công xong, cả nhóm bắt tay vào làm việc. Minh Yên lau bảng, Nhật Kỳ quét lớp, Đình Khang (bất đắc dĩ) lau sàn, còn Lục Bích lo… cổ vũ tinh thần.
"Cố lên nào! Lớp sạch sẽ là tâm hồn cũng sạch sẽ đấy!" Lục Bích chống nạnh, nói với giọng cực kỳ có tâm.
Đình Khang nhướn mày nhìn cô: "Vậy tâm hồn cậu chắc thanh tịnh lắm nhỉ?"
"Đương nhiên rồi!" Lục Bích gật đầu chắc nịch.
Nhật Kỳ im lặng làm việc, nhưng khóe môi khẽ cong lên.
Bất ngờ, Đình Khang lau sàn quá đà, chân trượt mạnh một cái, cả người ngã ngửa ra sau. Xô nước gần đó bị quệt trúng, nước đổ ào một phát, Minh Yên hốt hoảng lùi lại, nhưng…
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Minh Yên đã vô thức bám lấy Nhật Kỳ. Kết quả là... cả hai cùng ngã xuống đất. Nhưng đáng nói là Minh Yên lại ngã đè lên Nhật Kỳ.
Không khí bỗng dưng im bặt.
Đình Khang vẫn còn ngồi dưới đất, Lục Bích há hốc mồm nhìn, còn Nhật Kỳ thì… hoàn toàn đơ người. Tai cậu đỏ bừng, ánh mắt có chút bối rối.
Minh Yên mất mấy giây mới nhận ra tư thế kỳ quặc của mình, vội vàng bò dậy, nhưng lúc đứng lên lại trượt chân lần nữa. Nhật Kỳ phản xạ nhanh, túm lấy tay cô kéo lại, kết quả là…
"Bịch!"
Lần này, cả hai ngã lăn xuống sàn luôn.
Tiếng cười của Đình Khang và Lục Bích vang lên khắp lớp.
"Hai cậu định lau sàn theo cách này đấy hả?" Đình Khang cười đến mức ôm bụng.
Lục Bích thì khoanh tay, lắc đầu đầy thâm thúy: "Chậc chậc, đến trực nhật mà cũng có mùi tình cảm thế này sao?"
Minh Yên xấu hổ muốn chui xuống đất, còn Nhật Kỳ thì chỉ ho nhẹ, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể. Nhưng... tai vẫn đỏ.