Chereads / Dưới Bóng Mưa và Gió / Chapter 12 - Đi chùa

Chapter 12 - Đi chùa

Khung cảnh chùa ngày đầu năm đông vui, nhộn nhịp. Minh Yên và Nhật Kỳ cùng mặc áo dài đỏ, thu hút không ít ánh nhìn từ những người xung quanh, trông họ cứ như một cặp đôi thực sự. Lục Bích đứng bên cạnh, tay xách một túi nhỏ đựng lộc đầu năm, áo dài vàng óng ánh dưới nắng xuân, cô tinh nghịch trêu chọc: 

— Hai cậu mặc đồ đôi à? Có vẻ hợp ghê nhỉ. 

Minh Yên lập tức đỏ mặt, vội vàng xua tay: 

— Không phải đâu! Chỉ là trùng hợp thôi mà! 

Nhật Kỳ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt thoáng vẻ thích thú khi nhìn Minh Yên luống cuống giải thích. Cậu lơ đễnh đáp: 

— Ừ, trùng hợp thật. 

Lục Bích bật cười khúc khích, ánh mắt đầy ý trêu ghẹo. Cô huých nhẹ vào tay Minh Yên: 

— Vậy thử đi xin xăm xem có trùng hợp nữa không? 

Minh Yên lườm bạn nhưng cũng bị kéo vào trò này. Khi nhận được quẻ xăm, Nhật Kỳ liếc qua lá thăm của Minh Yên rồi bất giác bật cười: 

— "Nhân duyên như ý." 

Minh Yên giật mình, hấp tấp giấu quẻ xăm vào tay áo, càng làm Lục Bích cười to hơn. 

— Xem ra năm nay cậu có duyên lớn lắm đấy, Minh Yên ơi. 

Giữa không khí đầu xuân, những tiếng cười trong trẻo vang lên, Nhật Kỳ nhìn Minh Yên bối rối mà lòng cảm thấy ấm áp một cách lạ lùng.

Khi cả nhóm đang trò chuyện rôm rả, bất ngờ một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: 

— Ủa, trùng hợp ghê. 

Mọi người quay lại, thấy Đình Khang trong bộ áo dài vàng đang đứng cùng bố mẹ. Mẹ cậu hiền hòa cười: 

— Ồ, bạn bè của con à? Vậy con đi chơi với các bạn đi, bố mẹ vào dâng lễ trước. 

Nói xong, họ nhanh chóng rời đi, để lại Đình Khang đứng đó, có phần ngơ ngác. 

Lục Bích nhíu mày nhìn cậu từ đầu đến chân, sau đó bật cười: 

— Đình Khang, cậu cũng mặc áo dài vàng kìa! 

Nhật Kỳ khoanh tay, nhướn mày nhìn qua rồi chậm rãi lên tiếng: 

— Cậu tính cosplay cặp đôi với Lục Bích đấy à? 

Lục Bích lập tức đỏ mặt, lúng túng phản bác: 

— Này, đừng có nói linh tinh! 

Đình Khang cũng hơi bất ngờ, nhưng sau đó nhếch môi cười: 

— Trùng hợp thôi mà. Nhưng cũng đẹp đôi đấy chứ? 

Lục Bích đang uống nước, suýt chút nữa bị sặc. Minh Yên thì che miệng cười, còn Nhật Kỳ lắc đầu, vỗ vai Đình Khang đầy ẩn ý. 

— Cậu gan đấy. 

Không khí đầu xuân tràn đầy tiếng cười, những ánh mắt lấp lánh niềm vui và một chút rung động khó nhận ra.

Cả nhóm hào hứng đứng trước gian rút quẻ, mỗi người cầm một chiếc ống tre, lắc nhẹ để thẻ quẻ rơi ra. 

Minh Yên chắp tay cầu nguyện rồi rút trước, khi mở ra, cô nheo mắt đọc: 

— "Quẻ đại cát, vạn sự như ý." Ôi, may ghê! 

Nhật Kỳ đứng bên cạnh, nhìn lướt qua quẻ của cô rồi cười nhạt: 

— Cậu lúc nào cũng gặp may nhỉ. 

— Chẳng phải tốt sao? — Minh Yên le lưỡi. 

Lục Bích rút quẻ tiếp theo, háo hức mở ra, nhưng khi đọc xong, cô hơi chớp mắt: 

— "Trung bình, chăm chỉ thì ắt có thành công..." Ừm, cũng được! 

— Cậu lúc nào mà chẳng chăm chỉ. — Minh Yên cười, vỗ nhẹ lưng cô bạn. 

Nhật Kỳ lắc ống, rút quẻ của mình. Cậu liếc nhìn tờ giấy rồi nhướng mày: 

— "Tiểu hung." Hình như năm nay hơi khó khăn rồi... 

Minh Yên chớp mắt, xòe tay: 

— Đưa tớ xem nào! 

Nhật Kỳ nhún vai, đưa cho cô xem. Minh Yên đọc qua rồi bật cười: 

— "Nếu kiên trì, vận mệnh sẽ thay đổi." Thấy chưa, vẫn có hy vọng đấy! 

Nhật Kỳ khẽ cười, gật đầu: 

— Ừm. 

Cuối cùng, Đình Khang rút quẻ. Cậu mở ra xem, nhíu mày rồi bật cười: 

— "Duyên phận tốt, tình cảm phát triển thuận lợi." 

Lục Bích bên cạnh ngước nhìn, giật mình khi Đình Khang nghiêng đầu nhìn cô đầy ẩn ý: 

— Bích này, có khi nào quẻ này là nói về cậu không? 

Lục Bích đỏ mặt, lắp bắp: 

— Đừng có nói bậy! 

Minh Yên che miệng cười, còn Nhật Kỳ thì nhún vai, trêu chọc: 

— Xem ra có người sắp có đào hoa năm nay rồi. 

Cả nhóm nhìn nhau bật cười vui vẻ, không khí ngày đầu năm ngập tràn sự ấm áp và những cảm xúc lạ kỳ khó gọi tên.

Sau khi rút quẻ xong, cả nhóm tiếp tục đi dạo trong chùa. Lục Bích vẫn còn hơi đỏ mặt vì câu nói đùa của Đình Khang, cô cúi đầu chăm chú bước đi, nhưng Đình Khang thì cứ thong dong đi bên cạnh, như thể chẳng hề để ý đến phản ứng của cô.

Minh Yên vừa đi vừa chắp tay cầu nguyện trước mỗi bức tượng Phật. Nhật Kỳ lặng lẽ đi bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhưng không nói gì. Đến khi cô chuẩn bị thắp nhang, cậu bất giác vươn tay giúp cô chỉnh lại tay áo dài đỏ đang hơi lệch.

Minh Yên giật mình, quay sang nhìn cậu. Nhật Kỳ vẫn điềm nhiên nói:

— Tay áo lệch kìa, cẩn thận không bị bén lửa.

Minh Yên chớp mắt, gật đầu nhỏ nhẹ:

— Cảm ơn cậu.

Từ phía sau, Lục Bích và Đình Khang thấy cảnh đó, Lục Bích khẽ cười trêu ghẹo:

— Hai người trông giống một đôi ghê.

Minh Yên giật mình, mặt đỏ bừng, vội xua tay:

— Cậu nói linh tinh gì thế!

Nhật Kỳ nhìn cô một lúc rồi chỉ nhún vai không nói gì, nhưng khóe môi lại cong nhẹ, như thể không phủ nhận.

Sau đó, cả nhóm quyết định đến khu vực treo điều ước. Minh Yên nắn nót viết lên một tấm thẻ gỗ: Cầu mong một năm bình an và hạnh phúc cho tất cả mọi người.

Nhật Kỳ đứng bên cạnh, nhìn thoáng qua, rồi cũng viết lên thẻ gỗ của mình: Mong cho một mọi người đặc biệt là cậu ấy luôn vui vẻ, không buồn phiền.

Minh Yên tò mò nghiêng đầu nhìn, nhưng Nhật Kỳ nhanh tay treo thẻ gỗ lên trước khi cô kịp đọc kỹ.

— Viết gì thế? — Minh Yên hỏi.

— Bí mật. — Nhật Kỳ cười nhẹ.

Bên kia, Lục Bích nhìn chằm chằm vào thẻ gỗ của Đình Khang. Cô hơi nheo mắt:

— Cậu viết gì vậy?

— Cậu đoán thử xem? — Đình Khang nhướn mày.

— Chắc là "Năm mới vui vẻ, tiền tài đầy túi", đúng không?

— …Này, tôi đâu có thực dụng vậy chứ!

Hai người liếc xéo nhau, nhưng không ai nhận ra đôi má Lục Bích đang hơi ửng hồng, còn Đình Khang thì nhìn cô cười đầy ẩn ý.

Khi cả nhóm đang đi dạo quanh khu vực chùa, Lục Bích cảm thấy trâm cài tóc của mình hơi lỏng. Cô đưa tay lên chỉnh lại, nhưng một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua khiến chiếc trâm trượt khỏi tóc và rơi xuống đất. Lục Bích nhanh chóng cúi người xuống để nhặt, nhưng cô lại loay hoay tìm mãi không thấy.

Đình Khang đứng gần đó, liếc nhìn thấy tình huống và nhanh chóng bước lại gần. Anh không nói gì, chỉ khẽ cúi xuống nhặt trâm tóc và sau đó cẩn thận đeo lại cho Lục Bích.

— Cẩn thận chút. — Đình Khang nhẹ nhàng nói, giọng điềm tĩnh như mọi khi.

Lục Bích ngượng ngùng, hơi đỏ mặt vì sự giúp đỡ của cậu. Cô định cảm ơn nhưng lại không biết nói sao, chỉ khẽ gật đầu. Cảm giác ngượng ngùng này khiến cô muốn nhanh chóng rời đi, nhưng lại không thể làm được.

Minh Yên và Nhật Kỳ đứng cách đó không xa, chứng kiến cảnh tượng này. Minh Yên khẽ nhìn Nhật Kỳ, rồi hai người cùng cười nhẹ, không ai lên tiếng, để không làm Lục Bích và Đình Khang thêm bối rối.

Sau khi đeo trâm tóc xong, Đình Khang nhìn Lục Bích một cách chăm chú, nhưng không nói gì thêm. Lục Bích liếc mắt nhìn cậu, ngại ngùng mỉm cười. Cô thầm nghĩ, cảm giác này thật kỳ lạ—một chút ấm áp, một chút bối rối.

Khi cả nhóm tiếp tục đi dạo, không khí lúc này đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng một sự kiện bất ngờ lại xảy ra. Lục Bích, vẫn còn hơi ngượng ngùng vì sự giúp đỡ của Đình Khang, đột nhiên bị trượt chân và suýt ngã. May mắn thay, cô đã kịp thời giữ thăng bằng, nhưng chiếc giày cao gót của cô lại bay ra khỏi chân, lăn một vòng trên mặt đất rồi rơi vào một bụi hoa gần đó.

Mọi người đều dừng lại nhìn, và Đình Khang chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhướn mày rồi bước về phía bụi hoa nơi chiếc giày của Lục Bích nằm. Cả nhóm nín thở dõi theo.

— Đừng... để nó bị mất... — Lục Bích vội vàng nói, khuôn mặt đỏ bừng, đứng im một chỗ.

Đình Khang nhẹ nhàng cúi xuống nhặt chiếc giày và thở dài một cái, nhìn Lục Bích với ánh mắt có phần hài hước:

— Chắc là cậu muốn mình đi một chiếc giày thôi phải không?

Cả nhóm không thể không bật cười. Lục Bích không biết phải nói gì, chỉ biết vội vàng nhận lại chiếc giày từ tay Đình Khang và cố gắng tránh ánh mắt hài hước của cậu.

Minh Yên đứng bên cạnh Nhật Kỳ, hai người bật cười khúc khích.

Lục Bích chỉ biết cúi đầu, nhưng trong lòng lại thấy có chút vui vẻ vì sự dễ thương của mọi người. Cảm giác ngại ngùng lúc trước bây giờ biến thành sự hài hước khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đình Khang nhìn thấy Lục Bích đã lấy lại được chiếc giày và đứng thẳng lên, anh khẽ nhún vai, mắt cười: 

— Lần sau đi bộ thì đừng mang giày cao gót nữa nhé?

Cả nhóm lại một lần nữa phá lên cười, khởi đầu mới mọi người đều mang trong mình những cảm xúc mới.