Một buổi chiều sau giờ học, khi lớp học chỉ còn lại vài người, Nhật Kỳ quay lại để tìm đồ thì vô tình thấy cuốn sổ nhỏ để quên dưới ngăn bàn của Minh Yên. Nó được bọc trong một lớp bìa giản dị nhưng gọn gàng, với nét chữ nhỏ nhắn ghi tên Yên trên góc.
Ban đầu, Kỳ chỉ định nhét tờ giấy sắp rớt ra khỏi cuốn sổ vào lại , nhưng khi lấy tờ ấy ra, cậu không khỏi sững sờ, trên đó là hình vẽ chân dung của cậu, do chính Minh Yên tự tay vẽ.
Bên trong cuốn sổ là những bức tranh vẽ tay đầy tinh tế. Và trong số đó, rất nhiều bức chân dung quen thuộc – chính là hình ảnh của cậu. Từng đường nét được Yên vẽ cẩn thận, từng chi tiết như ánh mắt, nụ cười đều được khắc họa một cách tỉ mỉ, chân thực đến mức khiến Kỳ không thể rời mắt.
Kỳ lật tiếp những trang sau, và trái tim cậu như khẽ thắt lại khi nhìn thấy những dòng chữ viết tay của Yên.
"Có những điều không thể nói ra, nhưng tôi hy vọng người ấy có thể cảm nhận được." "Tôi luôn tự hỏi, liệu cậu ấy có bao giờ để ý đến tôi không?" "Nhật Kỳ, cậu là ánh sáng dịu dàng nhất mà tôi từng nhìn thấy."
Những dòng chữ ấy thật nhẹ nhàng, nhưng mang theo cảm xúc chân thành, tựa như từng cơn gió mát lành thổi qua trái tim Kỳ.
Yên bước vào lớp, nhìn thấy Kỳ đang cầm cuốn sổ của mình, khuôn mặt cô lập tức trở nên hoảng hốt:
"Nhật Kỳ! Cậu... sao cậu lại..." – Giọng Yên run rẩy, ánh mắt hoảng loạn. Cô không dám tưởng tượng rằng Kỳ đã đọc được những gì mình viết.
Kỳ khép cuốn sổ lại, đứng lên và nhìn thẳng vào mắt cô. Không có chút giễu cợt nào trong ánh mắt của cậu, chỉ là sự dịu dàng và chân thành. Yên không nói nên lời, chỉ biết cúi đầu, hai tay run rẩy nắm chặt mép áo. Cô không dám ngẩng lên, không dám đối mặt với ánh mắt của Kỳ, lo sợ rằng cậu sẽ cười nhạo tình cảm ngốc nghếch của mình.
Nhưng rồi, Kỳ bước lại gần, đưa cuốn sổ trở lại tay Yên, giọng nói trầm ấm của cậu vang lên:
"Những gì cậu viết... làm mình cảm thấy rất ấm áp. Mình cảm ơn cậu."
Câu nói ấy như một lời thừa nhận, một sự thấu hiểu. Yên ngẩng lên nhìn cậu, đôi mắt ươn ướt vì xúc động. Kỳ khẽ cười, nụ cười khiến trái tim Yên bỗng chốc dịu dàng hơn bao giờ hết.
Khoảnh khắc ấy, cả hai đều không cần nói thêm gì nữa, bởi những cảm xúc đã lan tỏa và ngầm kết nối giữa họ.