Buổi sáng hôm ấy, lớp học chìm trong không khí tĩnh lặng. Tiếng giảng bài đều đều của thầy giáo vang lên, hòa cùng tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ.
Minh Yên dường như không thể chống lại cơn buồn ngủ đang kéo đến. Cả đêm qua cô thức làm bài tập và chuẩn bị cho một bài thuyết trình nhóm. Đôi mắt mỏi mệt dần khép lại, và chẳng bao lâu sau đã gục đầu xuống bàn, hơi thở đều đặn vang lên khe khẽ.
Đầu cô nghiêng về phía Nhật Kỳ, gò má áp sát lên cánh tay. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống che khuất một phần khuôn mặt, để lộ đôi hàng mi cong và nét mặt thanh tú như một bức tranh tĩnh lặng.
Nhật Kỳ, ngồi ngay cạnh, không thể không nhận ra điều đó. Cậu vừa nghiêng đầu định ghi bài, nhưng ánh mắt lại vô tình dừng lại trên khuôn mặt say ngủ của Yên. Ban đầu, chỉ thoáng nhìn, định quay đi ngay để tránh mất tập trung. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt lại vô thức dừng lại lâu hơn suy nghĩ.
Đó là lần đầu tiên Nhật Kỳ có cơ hội ngắm nhìn cô kỹ đến vậy. Không phải dáng vẻ nghiêm túc hay lặng lẽ thường ngày, mà là một Yên hoàn toàn khác – yên bình và dịu dàng đến lạ.
Tim cậu bất giác đập nhanh hơn. Cả thế giới xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại Yên và tiếng mưa nhẹ bên ngoài. Dường như cảm thấy gương mặt mình nóng dần, và khi nhận ra tai mình đã đỏ bừng, cậu lập tức quay đi.
Nhưng rồi, như bị một lực hút kỳ lạ, ánh mắt lại quay lại nơi cô đang nằm. Trong khoảnh khắc, không gian như chìm trong im lặng và chỉ có Minh Yên thu hút cậu mà thôi.
Nhật Kỳ khẽ cúi đầu, đặt tay lên cuốn vở để che bớt ánh mắt chăm chú của mình. Lý trí bảo rằng không nên nhìn nữa, nhưng trái tim lại cất lên một nhịp điệu khác.
Khi tiếng trống vang lên báo hiệu giờ nghỉ, Yên khẽ cựa mình, đôi mắt chớp chớp tỉnh dậy. Cô ngẩng lên, hơi bối rối khi nhận ra mình đã ngủ quên.
"Xin lỗi... Tớ ngủ gật mất." – Yên lúng túng nói, tay vội vàng vuốt lại mái tóc.
Nhật Kỳ giả vờ bình thản, nhưng tai vẫn đỏ.Cậu mỉm cười nhẹ, tiếng giọng trầm :
"Không sao đâu. Cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Yên gật đầu, không để ý rằng ánh mắt người bên cạnh vẫn lặng lẽ dõi theo mình. Trong lòng Nhật Kỳ, có một cảm giác kỳ lạ đang lớn dần, như thể từng nhịp đập của trái tim đều đang hướng về phía cô gái ấy.