Chereads / Dưới Bóng Mưa và Gió / Chapter 3 - Âm nhạc và cảm xúc

Chapter 3 - Âm nhạc và cảm xúc

Cô giáo xếp hai người ngồi cạnh nhau, Nhật Kỳ có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với Minh Yên. Ban đầu, cậu không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản xem cô là một người bạn cùng lớp. Nhưng càng ngày, anh càng bị thu hút bởi dáng vẻ yên tĩnh và nhẹ nhàng của cô.

Nhật Kỳ thích quan sát Yên khi cô chăm chú vào bài giảng. Đôi mắt cô lấp lánh sự tập trung, hàng mi dài khẽ chớp mỗi khi ghi chép điều gì đó. Có lần, anh vô tình nhìn thấy Yên ngồi phác thảo những hình vẽ nhỏ trong góc sổ tay, nét bút mềm mại và tinh tế khiến anh không kìm được mà khen:

"Cậu vẽ đẹp lắm."

Yên giật mình, vội khép cuốn sổ lại. Cô bối rối mỉm cười, đáp ngắn gọn:

"Cảm ơn."

Sự lặng lẽ của cô khiến cậu vừa tò mò, vừa muốn tìm hiểu nhiều hơn. Những lúc lớp sôi động, Yên thường ngồi yên, thi thoảng mỉm cười khi nghe thấy điều gì hài hước. Nhưng điều làm Kỳ ấn tượng nhất là sự dịu dàng và tĩnh lặng ấy không hề làm cô mờ nhạt, mà trái lại, như một điểm sáng lặng lẽ giữa thế giới ồn ào.

Chiều hôm ấy, khi lớp tan học, hầu hết học sinh đều đã ra về, nhưng Nhật Kỳ vẫn ngồi lại trong phòng nhạc. Cậu đang chuẩn bị cho tiết mục guitar độc tấu trong chương trình văn nghệ của trường, và cảm thấy bài nhạc mình chọn vẫn chưa thể hiện được trọn vẹn cảm xúc như mong muốn.

Trong lúc thử lại từng đoạn, một bóng dáng quen thuộc lặng lẽ xuất hiện ở cửa lớp. Minh Yên đang đeo cặp, chuẩn bị ra về. Thấy Nhật Kỳ ngồi bên cây đàn, cô khựng lại.

Nhật Kỳ ngẩng lên, ánh mắt vô tình bắt gặp Yên. Cậu gọi cô lại, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành:

"Minh Yên, cậu có thể ở lại một chút không? Tớ muốn nghe ý kiến của cậu về bài nhạc này."

Yên bất ngờ, bối rối không biết trả lời thế nào.

"Tớ... không biết gì về guitar đâu. Cậu nên hỏi người khác thì hơn."

Nhưng Nhật Kỳ lắc đầu, ánh mắt sâu lắng:

"Không sao. Tớ không cần cậu hiểu về kỹ thuật, tớ chỉ cần cảm nhận của cậu. Hãy nghe và cho tớ lời khuyên."

Những lời nói ấy khiến Yên khó lòng từ chối. Cô do dự vài giây, rồi gật đầu nhẹ.

Khi Yên ngồi xuống một góc phòng, Kỳ bắt đầu gảy những nốt nhạc đầu tiên. Bài nhạc mang giai điệu nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, như một lời tự sự. Tiếng guitar hòa quyện với ánh hoàng hôn đang đổ xuống qua khung cửa sổ, tạo nên một khung cảnh đầy mê hoặc.

Yên chăm chú lắng nghe, ánh mắt không rời khỏi Kỳ. Cậu ấy thật sự trông khác biệt khi chơi đàn – tập trung, trầm tĩnh nhưng đồng thời cũng toát lên sự nhiệt huyết.

Khi Kỳ kết thúc bài nhạc, cậu ngẩng lên nhìn Yên, chờ đợi câu trả lời.

"Sao rồi? Cậu thấy thế nào?" – Anh hỏi, giọng hơi thấp nhưng đầy hy vọng.

Yên chần chừ, rồi đáp:

"Tớ nghĩ bài nhạc rất hay, nhưng... có chút gì đó... như thiếu một mảnh ghép cuối cùng. Tớ cảm nhận được nỗi buồn, nhưng nó chưa trọn vẹn."

Nhật Kỳ nhíu mày, suy nghĩ về lời nhận xét của Yên,khẽ gật đầu:

"Cậu nói đúng. Tớ cũng cảm thấy thế, nhưng không biết phải làm gì để cải thiện."

Yên ngập ngừng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:

"Cậu có từng nghĩ đến cảm xúc thật của mình khi chơi bài này chưa? Đôi khi, kỹ thuật tốt không đủ, mà cần phải đặt chính trái tim mình vào từng nốt nhạc."

Lời nói của Yên như đánh thức điều gì đó trong lòng Kỳ. Cậu nhìn cô, không giấu nổi sự ngạc nhiên.

"Cảm xúc thật sao..." – Anh lẩm bẩm, rồi bất giác mỉm cười.

Buổi tập kéo dài thêm một lúc nữa, nhưng lần này, Kỳ chơi đàn không chỉ bằng kỹ thuật mà còn bằng chính những cảm xúc sâu thẳm trong lòng. Yên vẫn ngồi đó, lặng lẽ nghe, đôi lúc mỉm cười nhẹ.

Khi buổi tập kết thúc, cả hai cùng ra về, bước trên con đường rực ánh hoàng hôn. Nhật Kỳ nhìn Yên, bất chợt nói:

"Cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà tớ tìm thấy điều mình thiếu. Tớ nghĩ, bài nhạc này cuối cùng đã hoàn thiện."

Yên ngẩng lên nhìn Kỳ, đôi mắt ánh lên sự ấm áp.

"Tớ chỉ nói những gì tớ cảm nhận thôi. Cậu mới là người làm nó trở nên đặc biệt."

Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng cảm nhận được một sợi dây vô hình đang kết nối họ. Âm nhạc không chỉ giúp Kỳ hoàn thiện tiết mục của mình, mà còn tạo nên một kỷ niệm đẹp vô thức đặc biệt trong tâm trí của cả hai.