" Vậy thì ta sẽ kể cho con nghe một câu chuyện. Một câu chuyện từ xa xưa..."
...
" Xưa kia có một vị thần, ngài đã tạo ra một vùng không gian rộng lớn. Nơi ấy lớn hơn cả những vì sao, lớn hơn tất thảy mọi thứ, lớn đến mức không gì đong đếm được. Ở trung tâm của vùng không gian ấy, ngài gieo xuống một hạt giống và rồi sau đó ngài đã rời đi. Không ai biết ngài đi đâu cả, vì căn bản khi ấy chẳng có ai để thấy được cảnh tượng này. "
" Vậy làm sao mà người lại biết được về vị thần đó thế? Cả những chuyện này nữa? "
" Để sau đã."
" Vâng. Người kể tiếp đi ạ..."
" Rất nhanh chóng, hạt giống ấy vươn lên trở thành một cây đại thụ to lớn. Rễ của đại thụ đâm ra nhiều hướng, rồi chúng xoắn lại thành hình thù như những kén trứng. Dần dần những chiếc kén vỡ ra. Bước ra từ bên trong là những thứ mang hình dáng của con người. Chúng một số giống đàn ông, một số lại có cơ thể giống phụ nữ. Thắc mắc về bản thân và mọi thứ xung quanh, những kẻ ấy tập hợp lại bên dưới đại thụ, tất thảy có 13 người.
Chính xác hơn, đó là những kẻ sáng tạo. Đúng như cái tên, công việc của họ là sáng tạo. Mang trong mình thứ quyền năng thần thánh vô biên, họ đã tạo ra mọi thứ bên dưới vùng không gian ấy. Từ những khái niệm cơ bản như thời gian hay không gian đến những vật chất đầu tiên như sự sống và ý thức... Cùng nhau, họ tạo nên muôn vàn thế giới khác nhau, học hỏi lẫn nhau, chia sẻ và bổ sung cho nhau.
Cứ thế mà hàng vạn năm rồi hàng tỉ năm trôi qua. Mọi thứ được tạo nên rồi tàn lụi. Ngoại trừ những kẻ sáng tạo và thần thụ thì vạn vật, chúng sinh đều tồn tại và rồi biến mất. Tất cả đều hữu hạn. Một sự cân bằng tuyệt đối.
Ấy thế nhưng chu kỳ cân bằng ấy đã kết thúc. Rất lâu trước đây, những kẻ sáng tạo đã nảy sinh xung đột. Thế rồi đã có một cuộc chiến khủng khiếp diễn ra. Hậu quả là hơn một nửa các thế giới bị xóa sổ, và chỉ còn lại một kẻ sáng tạo duy nhất. Nhưng, trận chiến ấy không chỉ mang đến sự hủy diệt mà còn phân tán năng lượng của những kẻ sáng tạo ra khắp các thế giới. Những sinh vật sống hấp thụ chúng đã có được nguồn sức mạnh không tưởng, thậm chí một số tự gọi mình là thần và cai trị những sinh vật yếu kém hơn.
Có lẽ sẽ không có gì tệ. Nhưng có một vấn đề, những thứ không có tri giác cũng hấp thụ được thứ sức mạnh đó. Và thế rồi những thực thể hùng mạnh mang quyền năng sánh ngang với những kẻ sáng tạo ra đời. Trong số đó, kẻ đại diện của bóng tối, Erebos, vị vua của bóng tối vĩnh hằng ra đời. Erebos đã mở ra cuộc chinh phạt khắp các thế giới, mọi nơi hắn đi qua chỉ có cái chết và bóng tối. Không gì có thể ngăn cản Erebos và đội quân của hắn... Có lẽ hắn nghĩ thế? Ấy vậy mà hắn đã không thể đi tiếp. Tại một thế giới tầm thường đã sinh ra một số mệnh phi thường. Kẻ mang số mệnh đó, sự tồn tại của hắn đã ngăn Erebos xâm nhập vào thế giới này. Trong sự bất lực, Erebos chỉ có thể sai khiến thuộc hạ mở đường cho mình, tạo ra một cánh cổng bằng máu và cái chết để đưa hắn đến. Chúng tập hợp lại, tự xưng là ma tộc với mục tiêu là diệt 'nhân' nhằm tìm ra thứ số mệnh kia và cũng để mở đường cho vị thần của chúng. Ma tộc mở ra một cuộc chiến với nhân loại, một cuộc chiến kéo dài cả nghìn năm, 'Chiến tranh nhân - ma lần thứ nhất'."
" Chủ nhân! Xin người dừng lại chút đã."
" Sao thế?"
" Người đã kể quá xa rồi, con nói là muốn nghe chuyện về người cơ mà! Vậy mà người chỉ kể về mấy câu chuyện thần thoại mãi. Người có thật sự muốn kể không thế?"
" Chà... Chỉ là ta sống từ chiến tranh nhân ma lần thứ nhất, được nhặt về và có cái tên là Al thôi. Nó không hay ho gì đâu..."
" Dù như vậy thì xin người cứ kể đi ạ..."
...
"Khoan đã, người nó... nói gì c... cơ? Chiến tranh tranh ma lần thứ nhất á? Nó đã kết thúc từ 3000 năm trước rồi cơ mà? Làm sao mà..."
" Đã có nhiều chuyện xảy ra... Này, ta đã kể trước đây rồi mà, sao con lại bất ngờ thế?"
" Con chẳng để ý tiểu tiết đâu! Về việc lời nguyền của người, nó làm con càng tò mò đấy! Con thật sự muốn biết thêm về người. Con đã đi theo người bấy lâu mà chẳng biết tí gì về người cả. Và con cũng nhắc lại, để biết rõ 'chuyện đó' thì con muốn nghe hết, hết tất cả về chủ nhân."
" Tất cả sao? Sẽ lâu lắm đấy."
" Người đừng viện cớ. Con có thừa thời gian, dù câu chuyện ấy có dài đến đâu nữa thì con vẫn phải nghe. Nghe hết!"
" Đó là một câu chuyện buồn..."
...
" Có lẽ con nên nghe thứ khác. Những câu chuyện có liên quan. Hay là ta kể cho con nghe câu chuyện về long vương đánh bại thần thú nhé? Hay là câu chuyện về nữ hoàng tinh linh thì sao? À Còn... Đừng nhìn ta như thế chứ. Thôi được rồi..."
...
Người đàn ông có tên Al nhìn ra cửa sổ, phía xa kia ông trông thấy mặt trời đã gần lặn. Al cứ trầm ngâm nhìn về phía đó như đang suy tư điều gì. Có lẽ thế? Al mặc một bộ giáp kín người, phủ ngoài lớp giáp là một thứ gì đó giống như bùn khô, chúng làm ông trở nên đồ sộ quá mức. Chiếc mũ giáp của Al có hai đường chéo xuống ở mắt, tại điểm giao nhau có một đường thẳng xuống dưới, nó được thiết kế để người đội có thể nhìn và thở nhưng bên trong lại chẳng có da thịt con người mà chỉ có một màu đen sâu thẳm như không có gì tồn tại phía sau chiếc mũ. Tại chỗ từng là đôi mắt có hai vệt dài màu trắng, chúng co lại rồi di chuyển như thể đó là mắt và rồi chúng nhìn gì đó. Hai vệt trắng đó dừng lại khi ánh nhìn của chúng đã hướng vào một thiếu nữ.
Một thiếu nữ ngồi đối diện Al. Cô mặc một bộ quần áo làm nông đơn giản và chiếc tạp dề vẫn ở trên người, cô có mái tóc vàng và một đôi tai dài. Gương mặt cô dần trở nên phấn khởi khi Al chuyển ánh nhìn sang cô.
" Đừng ngủ gật nhé." Al nói.
" Vâng! Con sẽ nghe hết!" Thiếu nữ hào hứng trả lời.
" Chắc là từ lúc đó..."
...
" Ta không nhớ trước đó như thế nào, nhưng khi ta bắt đầu biết suy nghĩ, ta nhớ lúc ấy mình khoảng 10 tuổi. Ta đã lang thang tại vùng chiếm đóng của ma tộc – ma đại lục. Nó nằm đâu đó phía bắc, vì trước đây nó từng là mảng lục địa khổng lồ.
Từ nhỏ ta có sức mạnh và tốc độ vượt xa người thường.Ta thường đi săn ma thú, vì nơi ấy không có thứ gì ngoài ma thú. Đôi lúc là những con sói to lớn khác thường, đôi lúc lại là lũ bò sát khổng lồ. Bằng một con dao đá không rõ từ đâu ra mà ta đã sống sót tại nơi đây. Quả là một kì tích nhỉ.
Hằng ngày ta sẽ đi săn. Săn bằng mọi cách ta có thể. Đặt bẫy, mai phục, bám đuôi,... Dù hầu hết đều không mấy hiệu quả. Ta ăn thịt sống, gặm hết cả xương, ăn cho no nhất có thể. Có lẽ lúc đó ta chẳng khác gì lũ ma thú, những cỗ máy giết chóc chỉ sống theo bản năng.
Ta không tiếp xúc với con người, không biết tiếng người, thậm chí là chưa gặp con người. Ta sống như một con thú, một con thú đi săn rồi tìm cái hang nào đó mà ngủ. Cuộc đời ta khi ấy chỉ có thế... Tự do nhưng chẳng có lấy hạnh phúc.
Đến một ngày, một ngày mưa u tối. Như bao ngày khác ta lại tìm kiếm con mồi để duy trì sự sống. Ta loanh quanh khắp nơi để tìm kiếm chúng.
Ta đi rồi cứ đi. Đi vào sâu trong những khu rừng rậm rạp và rồi...
•Hồi tưởng (Góc nhìn khi đã trưởng thành)
Đói quá... Ta muốn ăn...
Mỗi lần ăn, ta đều mạo hiểm. Vì những thứ ta ăn, chúng đều cắn ta.
...
Hửm? Dưới đất, một thứ gì đó.
Ta bò xuống mà nhìn. Đó là dấu chân ư? Không chỉ một mà cả trăm dấu. Chúng to hơn đầu ta nữa... Liệu đây là một con quái vật nhiều chân? Có ăn được không?
Ta không biết. Nhưng ta đói, ta phải biết. Nếu nó quá to, có lẽ ta sẽ chạy. Nếu nó nhỏ, ta sẽ ăn nó.
Được rồi. Ta lần theo vậy.
...
Chúng dẫn ra khỏi khu rừng ư? Ta tiếp tục đi theo.
...
Ta nghe thấy tiếng gì đó.
...
Ta chạy đến. Đó, là một thác nước sao?
...
Đây rồi, những con bò sát khổng lồ có cánh. Chúng đang uống nước, có một số nghỉ ngơi gần đó. Những con trưởng thành nằm xung quanh bên ngoài trong khi những con nhỏ ở gần thác. Chúng ở cạnh nhau sao?
Đây là lần đầu tiên ta thấy ma thú đi theo bầy lớn... Trông chúng giống nhau...
Kìa. Chúng đang làm gì vậy? Những hành động của chúng là sao? Chúng vờn nhau, nhưng không dùng sức làm tổn thương nhau. Để làm gì cơ chứ?
...
Sao ta lại thấy buồn nhỉ, vì đói ư? Nhưng, có cái cảm giác gì đó rất tệ trong ta... Ta cũng... Cũng muốn... A, ta ghét thứ cảm giác này.
Mà... Liệu có những "thứ" giống ta không nhỉ? Khoan! Không phải lúc này. Ta phải nấp.
Từng bước rón rén, ta di chuyển cẩn thận nấp sau một thân cây lớn.
Được. Có vẻ ta chưa bị phát hiện.
Chúng to hơn ta. Rất rất nhiều. Ta không thể trực diện đối đầu với một con trưởng thành, vì vậy ta sẽ bắt những con non. Tuy vậy, dù chỉ là con non nhưng chúng còn to hơn ta. Không sao, ta vẫn kéo được chúng đi nhanh chóng thôi.
Phải chờ...
...
...Hửm? Mấy con lớn sao lại bỗng nhiên lão vào rừng hết rồi? Chúng có vẻ thấy gì đó. Không quan trọng, đây là thời cơ!
...
Ta nắm lấy con dao đá mà lao ra, phóng nhanh nhất có thể. Tiếp cận thành công. Nhưng chúng đã thấy ta.
" GREEEEE!!!" (Tiếng gào của ma thú)
Ta luồn lách dưới chân những con lớn. Né tránh những cú giẫm và những phát đớp. Tuy chúng rất chậm chạp, nhưng ta biết, nếu bị tóm được thì ta sẽ chết ngay trong khoảnh khắc ấy.
Ta tránh được cú húc của một con, lại một cú giẫm khác. Ta xoay người tiếp cận.
Được rồi! Ta lao vào một con non. Nó gào lên. Nhưng, thật yếu đuối. Ta đâm vào cổ nó, khá sâu. Từ vết đâm, ta kéo dao lên làm đầu nó tách làm hai. Con ma thú vô lực ngã xuống. Sự phản kháng gần như bằng không. Thật đơn giản.
Tốt! Giờ thì kéo nó đi thôi...
...
Hửm?... Có gì đó...
Từ trong rừng, những con ma thú lúc nãy bay ra. Chết...
... Chúng không lao về phía ta? Cứ như thể chúng đang chạy trốn khỏi thứ gì đó.
*Phập!
Cả đàn ma thú cũng cất cánh bay đi
...
Chuyện gì vậy? Có gì đó không ổn!! Gì đó...
*Uỳnh!
Một âm thanh làm rung chuyển cả khu rừng, đó là tiếng bước chân của một sinh vật khổng lồ.
Nó đang đến, rất gần...
Ta phải... Chạy...
...
Ư...
S-Sao thế này...
Ta... Không di chuyển được...
!!!
Nó!!
" GRAAAAAAAAAAA!!!" Một tiếng thét kinh hoàng vang ra.
Không chậm trễ. Chủ nhân của tiếng thét lao ra khỏi khu rừng với tốc độ kinh hoàng.
Đó là một thứ mà ta chưa từng thấy bao giờ. Một sinh vật to lớn, to lớn hơn bất kỳ con ma thú nào ta từng thấy. Nó bầy nhầy, đen ngòm đầy kinh tởm. Nó có bốn, hay sáu chân gì đó. Không, ta không biết đó là tay hay chân nữa. Sinh vật đó trông vừa nhầy nhụa, vừa góc cạnh đầy cứng cáp. Hai con mắt của nó đỏ ngầu, nhìn như đang rực sáng.
Nó chỉ đứng đấy... Đứng nhìn ta?... Ta nên làm gì? Chạy...
Bỗng sinh vật đó lao đến ta trong khi mở miệng làm lộ ra những chiếc răng lởm chởm sắc nhọn của nó.
Nó đến gần ta trong thoáng chốc, tốc độ thật kinh khủng.
Không. Sao ta lại đứng đây chứ?!
Bằng cả toàn bộ sức lực, ta cố cử động, bật qua bên hông, ta tránh được cú giẫm của nó. Nhưng ta không có thời gian để nghỉ ngơi, ta phải nhảy về sau để tránh tiếp cú táp chí mạng. Tiếp tục tránh né con quái vật, ta hiểu mình không thể tiếp tục. Chân tay ta run rẩy. Lòng ngực ta đập liên hồi. Ta mệt quá... Ta không muốn phải né tránh, ta càng không dám nghĩ đến việc đánh trả. Ta muốn... Chạy!!!
Sau khi tránh được một cú đập, ta xoay người...
*Vút!
" Aaaaaaaaaa!!!!"
...
...
Kư!... Ta...
*Rầm!
Ta... Trúng đòn rồi ư?
Nhưng... Tại sao? Nó quá nhanh, cả cơ thể nó đều là vũ khí. Chênh lệnh là quá lớn. Ta đang dính vào một tảng đá ư...
...
...
Bụng và... và tay ta nhói đau...
...
Ta nhìn xuống. Bụng ta có một vết cắt sâu, ruột... nó lộ hẳn ra ngoài... Nhìn thật kinh tởm. Ta thấy... hình ảnh bây giờ của bản thân ta, có lẽ trông như cái kết của con mồi. Đau đớn nhìn cơ thể bị hủy hoại. Một con mồi không hơn. Có lẽ vậy... Nhưng sao ta lại nghĩ đến điều này chứ?!
...
Từ khóe mắt, ta thấy tay trái của ta không còn nữa... máu chảy ra không ngừng... chỗ vết thương cũng đang dần trở nên tê dại. Mùi máu tươi quen thuộc làm ta rùng mình...
...
Đau...quá... Ta phải...Chạy!
...
"Aaaaaaaa!!!"
... Đau quá... Ta đau... Tại sao chứ? Từ bả vai ư?... Ta không muốn. Nhưng, đau quá...
" Ặc!"
Máu?... Nó... nó chảy ra từ mũi và miệng ta. Nhưng, sao thế này? Ta không nghe được gì nữa, cổ họng ta nghẹt lại như thể có thứ gì đó đang trào lên.
" Hà... Hà... Hà..." (Thở dốc)
...
Ta không muốn thế này. Đáng ra hôm nay ta sẽ no và... và sẽ lại ngủ...
" Hà... Hà..."
Nó. Cái thứ đó đang tiến đến chỗ ta.
Không ổn.
Ta lăn người để rơi xuống khỏi tảng đá. Ta đau, không quan trọng. Ta chạy, bằng cả 4... Chỉ còn 3 chi. Đầu ta bắt đầu nhói đau. Thật khó chịu... Và mắt ta cũng mờ dần đi rồi. Ta phải... Chạy.
Uỵch*
Tay còn lại của ta mất sức làm ta ngã xuống. Cắm thẳng đầu xuống đất. Ta ngước dậy. Máu nhỏ xuống đất không ngừng.
Nhưng. Không có thời gian để đau đớn, sâu trong ta đang gào thét rằng "CHẠY!!" Ta biết. Ta hiểu. Ta cần chạy. Ta nhìn lại. Nó... Vẫn đang đuổi theo. Ta phải... Chạy.
Ta gượng dậy, chân mềm nhũn cả rồi. Ta loạng choạng từng bước một cách khó khăn.
... Đằng kia... Không xa, một cái hố, hang gì đó...
• Giải thích: Al bị đánh bay vào vách núi - nơi thác nước ban đầu. Và không xa có một cái hang nhỏ.
...
...
Ta chạy vào, vào nơi sâu nhất. Mà, làm sao ta chạy đến đây được nhỉ. Ta quên rồi.
Nhưng. Ổn rồi... Sẽ ổn...thôi...
Ta cuộn mình lại trong bóng tối, thông thường tư thế này làm ta dễ chịu. Thật lạnh lẽo. Toàn thân ta đau đớn, ta ghét cảm giác này, nó chưa bao giờ xảy ra trước kia cơ mà. Tai chẳng nghe được, không, vẫn nghe được, nhưng là những âm thanh ù ù làm ta đau đầu. Và... việc thở cũng trở nên khó khăn... mũi, cứ nghẹt lại... Ta...
...
Ta...
Như nào ấy nhỉ?
...
Ồ...
Ta đau...
Hay... Ta... Không còn đau nữa... Không nghe thấy gì... Yên tĩnh thật...
...
Cái thứ đó... Lũ ma thú ta từng gặp... Ta thấy chúng... Mọi nơi ta từng đi qua... Những thứ kinh tởm ta đã thấy... Và...ta thấy một cái hang...ta...nằm trong đó... dưới vũng máu...
...
Và...và... Một... Bóng hình... Giống ta...cao hơn ta... Tiến gần đến ta... gần...ta...
Sao mà...mờ quá...
...
Gì...đấy nhỉ?
Ta đã ngủ ư?
Đây là nơi nào?
Ư! Có thứ gì đó... Một thứ ánh sáng, thứ khiến ta thức dậy. Bằng cả sức lực còn lại, ta cố để mở mắt ra.
" Hỡi sự từ bi của thần thánh, hãy ban đến phước lành cho những sinh linh đau khổ trên thế gian này. Phục Hồi!!"
...
Một ánh sáng xanh nhạt tỏa ra thắp sáng cả không gian xung quanh. Trong ánh sáng đó ta đã thấy. Thấy một hình bóng. Là một thứ giống ta. Một sinh vật giống ta.
•Kết thúc hồi tưởng
Trong khoảnh khắc đó, ta không biết nên làm gì. Ta đơn giản là nhìn con người ấy, một cô gái. Rất...rất... Xinh đẹp. Và lúc ấy, ta đã khắc ghi hình bóng cô gái đó mãi mãi. Mái tóc mang màu xanh biển bay phấp phới, con ngươi rực lên sắc vàng trong thứ ánh sáng xanh mờ ảo...
Ta không bao giờ quên được khoảnh khắc đó, cái lần đầu tiên ta gặp cô ấy, vị cứu tinh của đời ta, Lucy.
Đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được tình yêu thương, lần đầu tiên ta gặp được con người giống ta, lần đầu tiên ta thấy hạnh phúc và là lần đầu tiên ta được sống chứ không chỉ tồn tại."
" Con biết không Roselia? Ta đã tồn tại như một con thú ở nơi mà ta có thể chết bất cứ lúc nào. Ta đã rất cô đơn, chỉ có một mình, cuộc sống toàn là giết chóc. Lúc ấy ta thật sự rất... rất vui."
"..."
" Roselia?"
...
Thiếu nữ không trả lời, mắt cô mở to nhìn vào hư vô, ở trong mắt hiện lên những tia máu. Mặt cô tái đi, nhịp thở gấp gáp. Trông như cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
" Thật là. Con đâu cần phải đợi ta kể hết chứ."
Al lập tức đứng dậy rời khỏi phòng. Ông đi tới cuối nhà, nơi ấy có một cánh cửa bằng đá. Al mở cánh cửa và đi vào. Nó dẫn đến một cái hang lớn. Có những viên đá đầy màu sắc trong khắp hang, chúng phát ra một thứ ánh sáng nhẹ nhưng đủ để thắp sáng hang động này. Ở giữa hang là một cái hố khổng lồ sâu hàng trăm mét, bên dưới là một con xích long to lớn nằm vừa vặn. Thấy Al nó khịt mũi nhìn ông rồi lại nằm xuống. Al cũng chẳng để tâm, ông bẻ lấy một phiến đá rồi trở về. Al quay lại phòng, ngồi trước mặt thiếu nữ, mở bàn tay cô ra và đặt phiến đá vào. Ông nắm lấy tay đang cầm phiến đá của cô bằng cả hai tay mình. Bàn tay Al sáng lên, đúng hơn là lớp đen bên ngoài găng của ông tróc ra để lộ một bộ giáp ánh kim sáng chói bên trong. Một lúc sau Al buông tay thiếu nữ. Găng của ông dần lại bị bao phủ bởi thứ màu đen kia.
" Lần sau nhớ ưu tiên sức khỏe của mình đấy." Al nói khi lấy phiến đá từ tay thiếu nữ đặt lên bàn, phiến đá ấy giờ đã không còn màu sắc cũng chẳng tỏa ra thứ ánh sáng ban đầu.
" Sao rồi?"
"... Đỡ hơn rồi ạ." Thiếu nữ trả lời khi nhịp thở của cô dần ổn định.
Al quay đi. Ông mở một quyển sách ra và bắt đầu viết gì đó.
" Con đi ngủ đi, ta còn vài việc. Có vẻ tác dụng của ma thạch đã giảm, ngày mai ta sẽ đi xa."
"..."
" Sao thế?"
" Chỉ là... Người có thể kể tiếp câu chuyện ấy không ạ?"
" Không. Con sẽ lại ngủ gật khi ta đang kể mất."
" Lúc nãy không tính! Rõ là con đâu có muốn chứ! Con đã cố để nghe mà."
" Roselia! Đã trễ lắm rồi."
" Con sẽ chẳng thể ngủ nếu cứ tò mò thế này đâu!... Nên là..."
" Khi về ta sẽ kể phần còn lại. Giờ thì đi ngủ đi!"
" Nhưng!... Ch... Vâng... Chúc người ngủ ngon..."
Thiếu nữ từ từ rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa để không gây ra tiếng ồn. Rồi cô trở về phòng mình mà nằm lên giường.
Cô vẫn chưa muốn ngủ, cô muốn biết hơn về người chủ nhân kia, muốn hiểu hơn về ông, muốn được chia sẻ cùng ông. Cô muốn nghe câu chuyện về vị cứu tinh của mình, muốn biết thêm nhiều điều, để có thể hiểu được... Hiểu được...
Dần dần cô đã thiếp đi...
...
...
"Xin lỗi, Leo...
Từ rất lâu rồi... Rất lâu về trước có một câu chuyện.
CÂU CHUYỆN VỀ ANH HÙNG VÀ THIẾU NỮ"
—HẾT—
Chào ta là Al.
Xin lỗi vì phải dừng câu chuyện này giữa chừng, để lần sau ta sẽ kể tiếp.
Thú thật thì Roselia làm ta mất hứng đấy. Mà cũng không trách con bé được.
Nếu thấy hay thì tim cho lão tác giả và giới thiệu cho anh em bạn bè cùng đọc nhé. Còn giờ thì...
Tạm biệt.
–Mượn lời Al–
Chào. Mitsuki đây. Nếu bạn đã, đang hoặc chưa đọc "Số Mệnh Của Anh Hùng" thì tôi có chút nhắn nhủ.
Đây là tác phẩm đầu tay của tôi, là một bản tiền truyện. Bạn có thể xem nó như một bản tiểu thuyết riêng biệt cũng được, bởi nó cũng khá dài đấy.
Chà. Bạn biết đấy. À, sẽ không biết đâu;) Vì đây là bản đầu tay, nó không hoàn hảo. Tôi còn nhiều thiếu sót và mắc rất nhiều lỗi. Vâng, trước đây 1 tuần 1 chap nhưng bây giờ là 1 tháng 1 chap vì tôi đang cố học hỏi và sửa đổi. Bạn có thể đọc 2 chap "Thần Thoại Xa Xưa" và "Anh Hùng Và Thiếu Nữ" một cách trọn vẹn rồi đấy, vì cơ bản tôi đã sửa đổi hoàn thiện chúng. Tuy vậy, sau này vẫn sẽ còn những sửa đổi hoặc bổ sung lặt vặt, nếu không phiền thì cứ nhắn hỏi trực tiếp với tôi để biết thời gian ra mắt hoặc "có bổ sung gì không?" nhé.
Có vẻ rất lâu nữa tôi mới sửa xong những chap đã đăng, đến hiện tại là "Ngày kỵ sĩ ra đời (phần 1)" Tôi sẽ cố hoàn thiện tất cả trước năm sau, năm 2025.
Ủng hộ tôi nhé, hỡi độc giả.