Tôi là Leo.
Leo Mucrus. Một sơn tặc... À. Đã từng là một sơn tặc vào hôm trước.
Và giờ công việc của tôi là lao công tại y quán duy nhất trong làng.
Chuyện này như một giấc mơ vậy. Nó diễn ra quá nhanh.
Chà. Chẳng là vào sáng nay...
Hồi tưởng
Đây là đâu?
Có chuyện gì xảy ra vậy?
– Ồ! Tỉnh rồi à?
Một giọng nói trầm khàn. Nó vang vọng không gian xung quanh. Bất giác tôi nhìn về phía giọng nói phát ra.
Không đâu xa, chủ nhân của giọng nói đó ở cạnh giường – nơi tôi đang nằm. Ngay đó có một bộ giáp đen thui kỳ lạ.
Phải nói là rất rất kỳ lạ.
Một bộ giáp to lớn hơn cả những con gấu. Bên trong những kẽ hở tôi không hề nhìn thấy tí da thịt nào. Quan trọng hơn là bộ giáp này mang đến cho tôi thứ cảm giác quỷ dị khó tả. Một thứ áp lực đến từ kẻ mạnh ư? Không. Nó kinh khủng hơn thế gấp vạn lần. Bộ giáp không có sát khí nhưng cái cảm giác chết chóc này không thể nhầm lẫn.
– Cậu sợ à? Bộ giáp kia lên tiếng.
Sợ? Phải! Tôi đang sợ. Sợ hắn đến từng cử chỉ. Tôi... Thật luôn? Tay tôi đang run rẩy không ngừng. Cảm giác cơ thể này không còn có thể kiểm soát nữa. Nhưng... Tiếp tục thế này không ổn. Tôi cần bình tĩnh đã...
...
– Ngươi là ai!? Qu...Quan trọng hơn,... Ta đang ở đâu?! Tôi hỏi hắn bằng tất cả sự can đảm của mình.
Phải. Những điều quan trọng nhất lúc này. Phải xác định thông tin trước.
– Đầu cậu va đập ở đâu à?
Hả?
...
Hắn nói... Gì... Vậy...
Tôi... Lúc đó... Cô gái đó...
– Nhớ rồi nhỉ?
Tôi ở đây... Còn cô gái kia...
– Này! Cô ấy đi cùng tôi! Cô ấy không sao chứ?!
– Nhanh đấy. Yên tâm đi, ổn cả rồi. Ta đã giải quyết mọi chuyện. Cô gái kia ta đưa về hội quán rồi, chắc là đã được người quen đưa đi.
– Vậy...ư?...
Tốt rồi. Chí ít bây giờ ổn rồi.
Không. Ổn cái nổi gì chứ?
– Im lặng nào. Ta biết, đừng hỏi. Cậu đang ở y quán trong làng. Đương nhiên thầy y đã đi vắng nên ta mới ở đây.
Tên này nói chuyện nhanh gọn thẳng thắn quá. Đúng tác phong của mấy lão già.
Mà hắn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của mình. Rốt cuộc thì...
– Ng(ngươi)... Ông là ai?
– Một kẻ lang thang bị người đời quên lãng. Cứ gọi là Al.
– Tôi là Leo.
Được rồi. Biết thế đủ rồi. Còn việc quan trọng hơn. Tôi không có thời gian ở lại nơi này.
– Xin lỗi. Giờ tôi có việc...
– Ta sẽ giải đáp. Cậu đang muốn ngăn công hội thông báo việc băng sơn tặc bị bắt giữ để mẹ cậu vẫn được an toàn. Nhưng đừng ngây thơ. Chúng duy trì liên lạc với nhau một cách đều đặn, tự dưng không còn nhận được liên lạc thì đương nhiên kế hoạch của cậu đã bị phát hiện.
...
Không phải... Không phải vậy...
– Cậu đang cố tìm lý do biện minh để đi ra ngoài kia, cố gắng làm điều gì đó. Nhưng nghe này, nỗ lực của cậu sẽ trở nên vô nghĩa khi cậu cố chấp thế này.
Vô nghĩa? Cố chấp? Tôi còn lựa chọn nào khác? Còn cách nào khác ư? Nếu nó là vô nghĩa vậy thì...
– Thế tôi phải làm gì? Rốt cuộc thì tôi cần phải làm gì?
– Ta sẽ trả lời. Nhưng cậu có chắc là muốn hỏi ta?
...
Tên này đáng ghét. Tôi muốn hắn biến đi cho khuất mắt. Vì sao ư? Tôi sợ thứ cảm giác hắn mang lại? Chắc là vậy. Nhưng chỉ vậy thì sao tôi lại ghét hắn như vậy chứ?
Là vì... Hắn nói đúng. Không. Không. Hắn...
Hắn nói đúng... Tôi quá bồng bột. Cảm giác nhận sai chưa bao giờ khó chịu như lúc này.
– Ta mong đợi ở cậu rất nhiều đấy. Được rồi. Nếu cậu vẫn chưa thông suốt thì ta sẽ không lãng phí thời gian của cậu.
– Không. Tôi biết rồi.
Phải. Tôi hiểu rồi. Một mình tôi có lẽ sẽ chẳng làm được gì. Nhưng, bây giờ đây tôi biết một người có thể hỏi bất cứ thứ gì.
– Vậy ta đi...
– Này Al.
– Chà. Bất ngờ đấy. Ta tưởng cậu sẽ tìm cô gái kia.
Lão này đọc suy nghĩ à? Chưa nói tiếng nào mà biết hết rồi.
– Ồ, ông nói đúng nhỉ? Mà không sao, hỏi ông cũng không thừa.
– Vậy vào vấn đề chính nhé? Mẹ cậu...
Kết thúc hồi tưởng
Ông ta nói rất nhiều điều...
Cơ bản thì mẹ tôi đang ở Shirone. Một quốc gia láng giềng. Nghe thì như một lời vô căn cứ, nhưng kẻ nói ra câu đấy là Al khiến nó trở nên đáng tin kỳ lạ.
Chuyện là vậy. Al hẹn tôi khởi hành đến Shirone vào ngày mai.
Thật đáng lo... Dẫu sao thì tôi không tin tưởng ông ấy hoàn toàn...
– Xong chưa?
Một ông lão già nua khoác trên người chiếc áo trắng tiến đến chỗ tôi.
Ở thế giới nơi mà ma pháp chữa trị là phổ biến thì vẫn có những người đi ngược lại. Họ dùng những kĩ thuật khâu vá và băng bó để thay thế ma pháp chữa trị. Tuy vậy họ lại là mối lớn của những kẻ bất lương. Họ được gọi với cái danh là "y sĩ" hoặc "thầy y"
Và ông lão này là một trong những thầy y nổi tiếng trong giới lưu manh.
– Rồi. Tôi dọn hết rồi đấy. Đi nhá.
Al đưa tôi đến đây nhưng không trả tiền cho tôi. Thế là tôi phải dọn dẹp nơi này để trả. Cũng may tôi quen thầy y này.
– Lần sau nhớ trả đấy nhóc.
– Ông trù tôi à...
– Kinh doanh thôi.
– Đi đây ông già. Lần sau gặp lại mong là không phải nơi đây.
Tôi không ghét ông già này... Trong xã hội bất lương, đôi khi vẫn có những con người tốt bụng. Chỉ là họ bị xã hội chà đạp, bị vùi lấp trái tim và tâm hồn. Có thể một số người sẽ buông tay, một số người sẽ thay đổi, một số người sẽ thích nghi. Nhưng đâu đó trong những con người này, sâu trong họ lòng tốt vẫn lấn át những dục vọng ích kỷ của bản thân.
Hừmmmm...
Đi ăn cái đã. Chắc là đến hội quán thôi. Sáng giờ chưa có gì bỏ bụng. Phải quét dọn cho lão kia mệt mỏi lắm chứ.
Đường phố vẫn đông đúc như thế...
Vẫn chẳng có gì thay đổi...
Phải nhỉ? Cuộc sống của họ vốn đã thế, có gì mà phải thay đổi.
...
Có lẽ tôi sẽ khác... Một cuộc sống khác... Đáng mong chờ nhỉ?
Tới rồi... Nhanh thật.
Tôi đi vào.
" Ê mày nghe tin thằng luke chưa? "
" Rồi một con rồng xuất hiện "
" Tao sắp đến Vatel rồi "
Vẫn nhộn nhịp như mọi khi.
Này...
Tôi nhìn quanh... Cái quán chật hẹp này lại hết chỗ rồi... Thôi tìm nơi khác...
– Ông chủ! Thêm bia!! Và... Bia!!!
Khi tôi quay người đi một giọng nói quen thuộc vang vọng từ phía sau. Đó là giọng điệu say xỉn của một con sâu rượu nào đó. Không. Tôi nhớ cái giọng nói đó.
Vào cái đêm hôm đó. Tôi vẫn nhớ. Người con gái đó đã không bỏ chạy. Cô ấy cầm kiếm lên đứng che chắn phía trước tôi. Cô ấy đứng không vững, tay thì run. Vậy mà cô ấy lại hét lên kêu tôi chạy đi.
Cái giọng nói đó giờ đang say xỉn nhưng tôi vẫn nhận ra...
Tôi nhìn qua hướng đó. Một cô gái ngồi một mình trên cái bàn 4 người. Chén đĩa chất đầy trên bàn. Còn cô ấy tuông ừng ực một cốc bia lớn. Rồi cô ấy lại hét lên
– Ông chủ! Hai suất cơm! Và bia!!
Thật là...
Tôi tiến đến gần.
– Này cậu ơi. Phiền cậu đem hai cốc bia cho cô gái đằng kia.
Một cô gái gọi tôi từ phía sau. À, là phục vụ. Cô ấy đưa cho tôi hai cốc bia rồi chạy đi. Thật là... Hôm nay tôi hết làm lao công rồi lại làm phục vụ...
Tôi tiến đến đặt cốc bia lên bàn. Nhấn đầu nhỏ xuống khi nhỏ vừa định đứng dậy.
– Đi đâu đấy? Tôi hỏi.
– Leo đấy à? Tôi tưởng anh quên tôi rồi đấy.
– Của cô này. Tôi nói rồi đưa cốc bia cho nhỏ.
À mà nhỏ này tên gì ấy nhỉ? Hình như Restalia à? Đâu, hình như là Roselia.
(Diễn biến đã xảy ra ở ANH HÙNG VÀ THIẾU NỮ)
Mịa nó, con này say rồi.
– Nhào vào đây, bà mày cân tất! Roselia hét lên khi cầm cái muỗng chĩa vào những mạo hiểm giả xung quanh.
– Tống con ranh đó ra ngoài! (Mạo hiểm giả xung quanh)
– Đúng! Hồi nó phá quán giờ.
Bỏ mịa.
– Đi thôi Roselia. Tôi nói rồi kéo nhỏ đi.
– Bọn mày vào đây! Vào đây này! Chỗ này nhiều máu này! Roselia hét lên.
Con điên này ồn quá. Đã vậy nó còn khỏe như bò.
Ngày đen gì mà đen thế này cơ chứ?!
...
...
Tôi đưa con điên ấy về nhà trọ rồi. Nó cứ chỉ đường tùm lum làm tôi đi vòng vòng khắp nơi.
...
Nghĩ lại thì... Đây là cảm giác gì chứ? Vậy mà tôi thấy vui sao? Thật chẳng thể hiểu nổi.
Nhìn nhỏ say cũng đâu đến nỗi... Không. Tôi không ổn rồi. Tôi đã mắc một căn bệnh nan y chăng? Hay là tôi sắp chết? Không không.
– Cậu thật làm ta thất vọng đấy.
Một giọng nói trầm khàn lạnh lẽo quen thuộc.
Ở một thân cây bên đường, có một bộ giáp đang đứng tựa lưng vào. Một bộ giáp đen thui tỏa ra khí chất áp đảo. À, đó là Al. Lão này hình như không biết là mình đáng sợ hay sao ấy. Chọn nơi như này mà xuất hiện cũng khiến tôi rén đấy. Mà giờ mới để ý, từ ánh trăng chiếu vào mũ giáp của Al chẳng thấy gì bên trong. Chỉ có hai vệt trắng nằm ở chỗ con mắt. Phải chăng tên này thuộc dạng Undead?
Mà Al nói thất vọng? Tôi đã làm gì?
– Ý ông là gì?
– Cậu luôn tìm lý do để biện minh mà chẳng nhìn thẳng vào sự thật.
Tôi không thích nghe đạo lý. Mấy lão già này phiền phức thật.
Mà khoan, tôi đã nói gì đâu? Sao mà...
– Ta đoán thôi. Ta không cao siêu đến mức đọc suy nghĩ đâu. Al nói.
Bất an thật chứ...
– Ta đến để nhắc. Ta sẽ đợi cậu ở cuối làng vào ngày mai. Và quan trọng hơn, cuộc khởi hành cần Roselia. Nên là đón cả cô ấy. Lý do ngày mai cậu sẽ rõ.
...
Thắc mắc và...
Được rồi. Phải công nhận lão này nói chuyện khó bắt bẻ thật. Cứ như mọi suy nghĩ đều lộ ra hết trên mặt và bị đọc được. Mà tại sao...
– Đừng thắc mắc nữa. Hãy để dành sức lực đi. Ta đi đây. À mà, ta khuyên cậu, hãy thành thật với bản thân. Để sau này không phải hối hận.
...
Không phải hối hận...ư?
—HẾT—