" Ta lại tỉnh dậy.
Có lẽ đã là hôm sau rồi. Chà. Bọn ta ngủ gần một ngày luôn đấy.
Ta loay hoay nhìn xung quanh khi không thấy Lucy.
Một lúc thì ta thấy cô ấy ngồi dưới giường.
Có vẻ như đang viết gì đó. Nhưng ta không biết hành động này là gì, thế nên ta tiến đến gần Lucy.
"Ồ, dậy rồi à. Chào buổi sáng, Al!" Lucy nói khi vừa trông thấy ta, cô ấy dẹp đống giấy và mực qua một bên, dang rộng hai tay về phía ta.
Khá trẻ con nhỉ? Dù biết ta chẳng hiểu nhưng vẫn cư xử với ta như người thường ấy... Ta chẳng hiểu nữa.
"Nào, Al. Lại đây nè." Như đang dỗ dành một đứa trẻ, Lucy vẫn trong tư thế ấy ngoắc tay biểu thị nói ta "lại đây".
Đương nhiên. Ta vẫn đứng đấy. Đang tự hỏi về cử chỉ đáng ngờ này của Lucy. Rằng liệu cô ấy muốn chiến đấu với ta ư? Hay là những điều tương tự vậy?
...
Có lẽ thấy ta đứng đơ lâu quá, Lucy đã mất kiên nhẫn mà tiến về phía ta.
Khi ta thắc mắc Lucy sẽ làm gì tiếp theo thì cô ấy ôm chầm lấy ta.
Lại nữa. Thật khó thở. Ta đã nghĩ như vậy đấy.
Nhưng để mà nói thì... Ta không ghét cái cảm giác đó chút nào. Vì nó rất ấm áp... Và... có lẽ ta cũng thích.
Sau đó Lucy nhấc ta lên, xoay vòng tại chỗ. Hình như đã làm nhiều trò hơn thế.
Nếu là một đứa trẻ bình thường chắc sẽ rất thích. Nhưng... cảm giác này với ta lại quá đỗi bình thường, vì leo trèo và chạy nhảy luôn là một phần của những buổi đi săn của ta.
Sau một hồi, Lucy đã thấm mệt.
Cô ấy ngồi thở hồng hộc trong khi vẫn giữ ta trong lòng.
"Nè...Em... Khỏe vậy..."
"Al!" Ta hô lên khi nghe Lucy nói, vì ta chẳng biết phải làm gì khác nữa.
"Al là tên của em, em đâu thể nói mãi từ đấy được chứ... Cơ mà... Làm sao để dạy hết tất cả đây nhỉ?... "
Hồi tưởng (góc nhìn khi đã trưởng thành)
Lại gì đây...
Lucy như nghĩ ra gì đó. Cô ấy vươn tay đến đống giấy khi nãy, tất nhiên là vẫn giữ tôi lại. Thật là, tôi có chạy mất đâu chứ.
Lucy lấy ra vài tờ giấy, cô ấy chấm mực rồi viết từng nét.
"Ehehehe..."
...
Lucy bế tôi xuống khỏi người. Cô ấy đi ra phía trước mặt tôi, tay cầm một tờ giấy mà giơ lên.
"Đọc nào~ A "
Chắc là cũng không khó...
"A!" Tôi đọc theo.
" Tiếp nào. Tiếp nào. Đọc theo chị! B! "
Và thế rồi tôi đọc theo.
Rồi "C" rồi "D" ... Cứ vậy chẳng biết đã qua bao lâu...
...
...
Từ lúc nào đó. Có lẽ tôi đã thiếp đi.
Ngày qua ngày.
Cứ như là một giấc mơ vậy.
Tôi đã không cần phải chiến đấu. Không cần phải giết chóc. Tôi được ăn, thậm chí là đồ ăn rất ngon.
Việc của tôi mỗi ngày chỉ là đọc theo Lucy, cùng cô ấy đi loanh quanh, gặp những con người khác và nhớ tên họ.
Vậy rồi...
...
Một tuần. Một tháng rồi hai tháng.
Tôi đã học được rất nhiều. Vì tôi hiểu rất nhanh, nhớ cũng lâu nữa.
Bây giờ đây tôi đã biết nói. Biết tên gọi của những thứ xung quanh.
Có thể hiểu được bản chất của vài điều...
Gì nữa nhỉ?
À, tôi còn nhớ tên của mọi người nữa.
Nơi mà tôi ở, được gọi là Hắc Lang trấn. Mọi người ở đây khá tốt, mà tôi cũng chẳng biết con người nơi khác có tốt không.
Có thể kể một vài người như là... Drwaf – ông bán thịt, chẳng biết là thịt gì nhưng nơi đây có mỗi ông ta bán. Hay Ethan – người gác cổng, là một anh chàng to lớn và mạnh mẽ. Hoặc Grim và Gram – những người sống ở túp lều phía Tây, họ thường chữa bệnh cho người khác. Còn ai nhỉ? Vol à? Không. Người tôi đang nghĩ đến là Lucy... Sao nhỉ? Cô ấy được mọi người yêu mến, việc gì cũng giỏi.
"Này, nhóc là Al phải không? "
...
Tôi nhìn về hướng âm thanh phát ra. Một ông lão ở đấy, ngồi nhìn tôi đầy hờ hững.
" Ừm. Sao ông biết? "
Thật là. Giao tiếp khó thật. Với những người lớn hơn tôi phải thay đổi cách nói cho đúng vai vế. Lucy bảo như thế mới lịch sự.
" Trẻ con nơi đây không nhiều. Ta đoán thôi."
Đỉnh vậy ư? Đoán mà đúng tên luôn.
" Ông đang làm gì vậy? "
Ông ấy ngồi, tay cầm một cây gậy dài. Đầu của cây gậy hình như có một sợi dây... Và... Nó chìm xuống nước?
" Câu cá... Thử không? "
" Câu ư... "
Kì lạ thật. Nhưng...
" Um." Tôi gật đầu trả lời.
Thử chút cũng không sao nhỉ...
...
...
...
Ông ta đưa cho tôi thứ "cần câu" này rồi bảo rằng " Cứ chờ đợi" . Nhưng chuyện này thật vô dụng. Tôi nhảy xuống con kênh kia có khi đã bắt được vài con rồi ấy chứ.
" Nè, thật sự có cá sao?"
" Có. Nhưng khá lâu đấy. Không. Chắc là tùy lúc. "
Chiều rồi... Lucy chắc vẫn đang đợi... Tôi phải về thôi.
" Muộn rồi. Tôi về đây. "
" Đi cẩn thận. "
Xẹt xẹt*
Hả?
Cái cần đang bị kéo. Có thứ gì đó dưới nước đang kéo nó. Que gỗ giữ cần nhìn như sắp gãy vì lực kéo ấy rồi.
" Cá đấy nhóc, kéo nó lên. Bằng cần câu ấy! "
Kéo ư?
Tôi chạy đến giữ. Không mạnh lắm? Hay tại vì tôi khỏe?
Giờ sao nhỉ? Cứ thế này mà giựt lên á? Hay chỉ giữ như này thôi?
Ô. Hình như không còn bị kéo nữa.
Hửm?
Tôi nhấc cần lên. Sợi dây dần ra khỏi mặt nước. Và. Sao nhỉ? Thật khó để nói nhưng có một con cá đang ngậm chặt đầu dây. Kể cả khi nó đã bị nhấc ra khỏi nước.
" Khá đấy nhóc. "
Vậy là khá rồi ư?
Tốt quá nhỉ.
Phải cho Lucy thấy. À. Một con thôi sao? Không. Không. Lucy sẽ lo lắng lắm. Sao tôi lại thấy vui thế này nhỉ? Không phải chỉ là cá thôi sao? Thật là...
" Về à? "
" Chắc là tôi về. "
" Cũng chưa muộn lắm, một con nữa xem sao. "
...
Phải nhỉ. Chưa muộn lắm.
Tôi đi tới bờ kênh. Sau đó... Sau đó như thế nào nhỉ? Hình như...
Tôi cầm cần câu bằng hai tay. Giơ cao lên trên đầu. Tiếp theo là... Nghiêng người về phía sau, rồi vung tay lẫn thân trên về phía trước.
Được!
Đầu sợi dây của cần câu bay đi. Khá xa. Rồi rơi xuống nước.
Giờ thì... Chờ thôi...
...
...
...
Nhanh lên.
Hôm nay không vô ích rồi. Bằng chứng là chiến lợi phẩm trên vai tôi - hai con cá khá to. Chúng được ông lão kia buộc lại giúp tôi.
Lucy hẳn sẽ thích nhỉ. Tôi không biết cô ấy thích ăn gì nữa, vì ăn gì Lucy cũng khen ngon. Mà cũng phải, đồ ăn con người làm tất cả đều rất ngon mà.
Nhưng nếu phải nói món ăn tuyệt vời nhất, đó hẳn là cá nướng, và... thứ gì đó làm bằng sữa dê. Gì ấy nhỉ? Quên rồi.
Kệ đi, hôm nay được ăn cá nướng rồi. Mới nghĩ thôi mà tôi đã thấy thèm. Nhanh về th...
...
Kia là Lucy à?
...
Cô ấy đi về phía này... Còn nhìn tôi... Không ổn rồi.
Thật sự không ổn. Lucy đang tức giận.
...
*Từ đây trở đi không còn là hồi tưởng (Sự kiện diễn ra khoảng 3000 năm trước)
Bầu trời đã dần chuyển màu xế chiều.
Tại đâu đó trong trấn Hắc Lang.
Trên một con đường mòn chỉ rộng tầm chục gang tay. Có hai con người cười nói dắt tay nhau mà đi. Một đi trước, một đi sau. Có vẻ họ không vui vẻ gì mấy.
...
Những cơn gió thổi qua cánh đồng hai bên con đường khiến cỏ cây nghiêng ngả như đang nhảy múa.
Những tia sáng cam đỏ chiếu xuống những vũng nước đọng lại rồi phản ra khắp nơi khiến không gian trở nên u buồn.
Có lẽ sẽ chỉ có những âm thanh xào xạc từ gió thổi qua.
Nhưng trên con đường này, chắc không được phép tĩnh lặng rồi.
" Này! Em chạy lung tung như thế, nhỡ đâu bị lạc thì sao!? Còn đáng sợ hơn là em có thể bị bắt đem bán cho ma tộc đấy! "
" Xin lỗi rồi mà. Mà em đâu có chạy đi, chỉ là dạo chơi tí xíu thôi. Vả lại em câu được cá nè. Tối nay ta nướng cá nha! "
" Thật sao?! Ể?! Em câu thật đấy à? Mà em lấy cần ở đâu mà câu? Và sao em biết dùng chứ?! "
" Có một ông lão chỉ em. Lúc em định về thì cá bỗng cắn câu... Thế nên em ở lại một tí... "
" Chị tìm em cả buổi chiều nay đấy, Al! Định về sớm tạo bất ngờ mà nào đâu chị phải bất ngờ vì em biến mất. May mà Ethan nhìn thấy em qua bên kia trấn, nếu không chẳng biết em chơi bao lâu mới về. "
" Thôi mà. Về nhà, ăn cá thôi! "
" Lần sau đừng có mà trốn đi nữa đấy. Này! Đợi đã. Đừng chạy, đường trơn đấy! Đợi chị đã nào! "
...
...
...
" Nè, nướng cá trong sân vậy được luôn hả? "
Lucy nhìn Al với vẻ băn khoăn, cô chẳng biết có được không, nếu bình thường làm vậy thì có lẽ cô sẽ bị Kate mắng một trận mất.
" Chắc là ổn cả thôi, đừng nói với Kate là được. "
" Vậy là không hả? "
" Kệ đi, chị lười đi ra ngoài lắm. Ở ngoài sân như này được rồi, ít nhất chúng ta đâu châm lửa trong nhà. "
Ngồi quanh... Đằng sau Lucy là bếp, nhưng ở phía trước là một ngọn lửa được thắp như lửa trại. Có đá xung quanh để cách ly với những thứ dễ cháy. Nhưng có vẻ không đáng kể lắm khi mà cỏ xung quanh đã cháy đen hết rồi.
Ngồi quanh ngọn lửa. Al và Lucy nướng cá với vẻ hào hứng.
" Cháy kìa! "
" Đen đen như vậy mới ngon. Lucy cũng thử đi. "
" Từ từ thôi. Kẻo phỏng đấy! "
" Graaaaaaaa!! "
" Nói rồi mà. Có sao không đấy? "
Al lắc lắc đầu. Rồi tiếp tục ăn ngon lành.
...
" Người dạy em câu trông như nào vậy? Dù sao chúng ta cũng nên đáp lễ chứ nhỉ? "
" Ngày mai em dẫn chị gặp ông ấy. "
" Ừm, vậy cũng được. "
...
" Lucy nè... "
Al dừng ăn, ngập ngừng nhìn Lucy. Cậu hơi cuối thấp đầu nói nhỏ
" Xin...lỗi nhé. Chuyện chiều nay ấy... Chỉ là ở nhà chán quá... "
" Vậy thì lần sau đừng tự ý ra ngoài một mình. Chị chẳng thể biết em sẽ đi lạc đến nơi nào đâu. "
...
" Ở ngoài kia rất nguy hiểm đó. Không phải con người nào cũng tốt với em đâu... Và hơn hết nếu em gặp phải ma tộc, chúng sẽ ăn thịt em đấy. "
...*
Tôi ngước trời.
Đêm nay sáng nhỉ.
Những ngôi sao trên kia...vẫn xa như thế. Thật xa, thật sáng. Và nhiều nữa.
Ma tộc ăn thịt người ư? Haha... Đấy là điều tốt nhất nếu bị chúng bắt giữ đấy.
Cuộc chiến này thật tàn nhẫn.
" Nè Al. "
...
Ngủ rồi à... Trẻ con ngủ nhanh vậy sao. Mà thôi. Cũng được.
" Không biết chị từng kể cho em chưa...
Cái lần đầu chị gặp em...
"Thật kinh khủng" là những thứ duy nhất ở trong đầu chị... Không thể tin nổi. Một đứa trẻ...lại phải chịu đựng những vết thương như thế ư?... "
...*
Lucy nhích người lại gần Al, người cô chạm vào vai cậu bé.
" Lúc đó... Em chẳng khác gì đã chết. "
...
"Chậc... "
"Chắc là rất đau phải không?
Chị không nghĩ phép thuật của chị mạnh đến nỗi hồi phục được cả những vết thương chí tử, thậm chí là cả cánh tay của em... Khi vừa thấy em, chị chẳng nghĩ gì mà đã dùng mọi cách có thể để cứu em. Cầm máu, nước thánh, phép thuật. Khi mà tình trạng của em vẫn không khả quan hơn tí nào... chị đã thử niệm phép một lần nữa... Diệu kỳ thay, nó đã thành công.
Lúc đó... Chị không biết tại sao bản thân chị lại hoảng sợ đến như vậy... Như thể chị không muốn đánh mất em – một người xa lạ...
Có lẽ vì em rất giống...rất giống...
Nhưng đó không phải lý do duy nhất... Giờ đây chị đã hiểu. Thật đó. Em là một phần của ngôi nhà này. Đừng đi đâu xa quá đấy. Chị không muốn đánh mất em đâu, Al. "
Trên bầu trời đen sâu thẳm. Những ngôi sao ngày càng nhiều. Hay chúng vốn ở đấy sẵn rồi? Có những ngôi sao rơi xuống kìa. Chẳng biết ai sẽ nhặt được chúng nhỉ?
Lucy bắt đầu ngân nga một giai điệu
" Cuộc sống là tình yêu
Và tình yêu song hành cùng cái chết.
Vị dũng giả oai phong
Sao lại khuất phục trước bóng tối.
Con rồng già kiêu hãnh
Rồi một ngày cũng phải lụi tàn.
Cổ thụ mọc trên bầu trời
Không thể thoát khỏi ngày chết đi.
Cái kết nào cho vị anh hùng
Có lẽ là tận cùng của sự sống.
Cuộc sống là tình yêu
Và tình yêu song hành cùng cái chết. "
Đêm hôm ấy. Bên một ngọn lửa sau nhà. Lucy và Al dựa vào nhau mà ngủ. Trên môi họ vẫn nở nụ cười dù cho bên ngoài này có hơi lạnh.
Thật khó để ai đó nỡ đánh thức họ. Thôi. Đành vậy, cứ mặc họ như vậy đi.
—Còn Tiếp—