•Phần 1 : Nhiệm vụ ư?
Đâu đó tại trấn Hắc Lang
" Al! Tập trung nào. Đỡ này! "
Một thanh niên to lớn lao đến tôi trong khi hét lên.
" Chậc."
Bằng thanh kiếm trên tay, tôi đỡ lấy cú chém đang bay xuống đầu tôi.
Keng!
Phản lực truyền lại khiến tay tôi có chút run rẩy.
Nhưng không dừng lại ở đó, tôi biết tôi không thể giữ tư thế này lâu, vì người đứng trước mặt tôi sắp tung ra vài đòn tấn công khó lường nào đấy.
Quyết phải chiếm thế chủ động, tôi khom người húc vào thanh niên đó. Mượn đà, tôi chộp lấy tay cầm kiếm của của kẻ to lớn này.
Cả hai đều ngã xuống.
Nhưng không sao, vì vũ khí của người đó đã...
Thanh kiếm đang chĩa vào cổ tôi. Chà. Tôi quên mất tay còn lại, người này đã đổi kiếm qua cánh tay mà tôi không để ý trong nháy mắt.
" Đã nhắc bao nhiêu lần rồi. Nhóc bất cẩn quá đấy, Al. Lẽ ra nhóc nên giữ khoảng cách, tuy có sức mạnh to lớn nhưng nhóc vẫn còn quá nhỏ, hãy thử việc dùng tốc độ để tấn công vào các khớp. Nó sẽ hiệu quả hơn đấy. "
Thật tình. Tôi phát ngán khi nghe những bài giáo huấn như này. Thôi, mệt rồi. Có lẽ về thôi.
" Tại Ethan mạnh quá ấy chứ, vả lại em không nghĩ mình đủ nhanh để chiến đấu với những người nhạy bén như anh đâu. Mà này, cũng trễ rồi, ta tới đây thôi nhỉ. Em về đây. "
" Đứng đấy! " Ethan quát lên khi thấy tôi rón rén bước về.
Lại nữa ư. Phiền phức thật. Lẽ ra tôi nên học với Vol.
" Này, anh không mệt à? Chứ em mệt lắm rồi. Xin anh mà, ta tới đây thôi. "
" Nhóc đang bị nhiễm cái tính lười biếng của Lucy đấy. Vung kiếm một trăm lần nữa đi! "
" V-Vâng..."
...
...
...
Cuối cùng cũng xong...
Mệt quá đi mất.
Dù nói là chỉ vung kiếm, Ethan bắt tôi phải vung hết sức cho mỗi lần. Điều đó khiến tay tôi tê liệt rồi.
Giờ thì phải đi về nữa.
" Haiz... "
Ethan đi rồi? Chắc vậy, tôi không thấy anh ấy đâu.
Xoạc xoạc* (Tiếng gió)
Mát thật... Khu luyện tập của Ethan, nơi đây nằm ở phía Đông trấn. Dù nói là khu luyện tập nhưng thực chất chỉ là vườn cây sau nhà Ethan.
...
Chà. Được bao lâu rồi nhỉ?
Tôi không biết nữa. Hai năm chăng? À, hai năm là khoảng thời gian tôi sống ở đây, theo Lucy là vậy. Nhanh nhỉ, mới ngày nào tôi còn là một tên nhóc không biết bất cứ điều gì, thế mà giờ đây tôi đã biết nói và cư xử như một con người...
Không. Không phải điều đó. Là khoảng thời gian tôi được huấn luyện cơ.
Tôi không nhớ rõ, vài tháng trước ư?
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Tự dưng một hôm Lucy mang tôi đến cái nơi đầy cây cối này và nhờ Ethan chỉ dạy tôi.
Lúc đầu Ethan bắt tôi chạy vòng quanh hoặc vung kiếm. Dần dần tôi còn phải thuộc những thứ gọi là "kiếm thuật" .
Thật là...
Tôi đi ra trước nhà Ethan, ra khỏi cổng rồi bước về.
Bây giờ bụng tôi đang kêu gào vì đói. Tôi phải về nhanh thôi, Lucy chắc vẫn đang đợi tôi.
Các sạp hàng bên đường tỏa ra mùi thơm từ những món ăn nóng hổi làm tôi càng háo hức...
Hửm?
Ơ này... Có chút gì đó... Quái lạ...
Tôi nhìn xung quanh... Chà... Tôi chẳng biết nữa. Có vẻ như hôm nay hơi vắng nhỉ. Không. Vẫn có người. Chỉ là không nhiều.
Có một cảm giác bất an khó tả trong tôi... Rằng đang có gì đó rất lạ, như thể tôi đang bị ai đó quan sát vậy. Nhưng, mọi người đi đâu hết rồi chứ? Những người tôi quen biết hầu hết đã biến mất rồi.
Tôi cứ đi như thế. Nhìn ngó xung quanh rồi về đến nhà lúc nào không hay.
Ơ...
Không ổn. Cửa khóa ư? Nhưng hôm nay Lucy ở nhà mà. Lucy. Chị ấy đâu rồi? Bên trong nhà cũng chẳng có ai.
Tôi làm gì đây? Đứng đây đợi? Hay là...
" Này."
Một lực tác động xuống đầu khiến tôi đau đớn. Tôi quay lại nhìn kẻ vừa đánh tôi. Ồ, Ethan.
" Mọi người, đâu cả rồi? Và Lucy nữa. Có chuyện gì xảy ra à? "
" Vol tổ chức một cuộc họp khẩn vào sáng nay, ta vừa mới biết thôi. "
Hóa ra là vậy. Mà "họp" là gì cơ? Chắc để chút nữa hỏi Lucy sau.
" Vậy, anh tới đây làm gì? "
" Chẳng là nhóc cũng phải đến cuộc họp đấy, ta không biết chi tiết nhưng với giọng điệu của Vol thì xem ra việc này khá quan trọng. Đừng chậm trễ, theo ta. "
" V-Vâng..."
Tôi cũng phải đến ư? Nghĩ lại thì Vol chưa yêu cầu tôi phải làm gì cả. Hẳn lần này phải là điều gì đó rất quan trọng.
Tôi im lặng đi theo sau Ethan.
Chà. Nhìn kĩ thì tôi đã cao lên rất nhiều đó chứ. Trước đây Ethan cao gấp ba lần tôi, bây giờ tôi đã đứng ngang vai anh ấy rồi.
Nhân tiện thì tôi cũng cao ngang Lucy đấy. Không biết vì tôi cao hay chị ấy lùn nhỉ?
" Đến rồi. Cứ tự nhiên thôi, đều là người quen cả, không cần quá lịch sự đâu."
Chúng tôi đã đến nơi. Một tòa nhà lớn. À, không đúng. Nếu phải miêu tả thì nơi này giống một chiếc lều khổng lồ hơn. Có các hoa văn trang trí kì lạ bên ngoài và...
" Sao vậy? Có gì à? " Ethan hỏi.
" Không. "
Tôi bước vào khi Ethan ra hiệu.
...
... Tôi bỗng khựng lại. Có một giọng nói đang phát ra từ bên trong. Một giọng quen thuộc với tôi.
" Phản đối! Al vẫn còn quá nhỏ, thằng bé thậm chí chỉ vừa được học cách dùng kiếm gần đây, sẽ ra sao nếu Al chạm trán với lũ ma thú chứ? Thật vô lý khi anh bảo thằng bé phải ra ngoài chiến tuyến. Xin hãy hủy bỏ nhiệm vụ này! "
Tôi và Ethan sững lại ngoài cửa lều.
Là giọng của Lucy. Chị ấy nói như thể đang quát ai đó. Tôi có chút rùng mình vì lần đầu cảm thấy Lucy tức giận.
" Đây là lý do thứ sáu mà em nghĩ ra ư Lucy? Al là một thiên tài, thằng bé có thể chất và tiềm năng phi thường, ta đã quan sát thằng bé, những kiếm kĩ không còn phù hợp với nó nữa. Thứ Al cần bây giờ là kinh nghiệm từ những cuộc chiến thật sự. "
Người bình tĩnh đáp lại Lucy là Vol. Với giọng điệu đó nghe cứ như ông ấy đang có rất nhiều phiền muộn vậy.
" Dù thế nhưng chẳng phải là quá mạo hiểm sao? Chúng ta..."
" Lucy. Ta không dồn Al vào đường chết. Đương nhiên những người mạnh nhất sẽ đi cùng thằng bé. Ethan, Kate và Grim. Nếu không yên tâm, em có thể đi cùng. Tuy trinh thám không cần tư tế nhưng em đã lo lắng đến vậy thì ta sẽ đồng ý để em đi. "
Bọn họ đang nói về việc gì đó có liên quan đến tôi. Vậy ra đây là lí do tôi phải đến à?
Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ thì Ethan dắt tay tôi bước vào.
" Chào, bọn tôi đến trễ rồi nhỉ? " Ethan vẫy tay lên tiếng.
" Không. Rất đúng lúc. " Vol không chút ngạc nhiên mà trả lời.
Nhìn kĩ thì bên trong này cũng khá rộng. Mọi người đang ngồi dưới đất. Có một người ngồi đối diện tách biệt với đám đông là Vol.
Giờ đây ai cũng nhìn tôi. Như thể nhìn thấy thứ gì đó quan trọng vậy.
Hửm? Bên góc trái có ai đang vẫy tay chào tôi. Một cô gái, là Kate ư. Chà. Đúng là Kate rồi. Tôi vẫy tay chào lại.
Còn một người nổi bậc nữa, là Lucy, chị ấy hiện đang đứng. Chắc là khi nãy chất vấn Vol đã khiến Lucy có chút kích động nhỉ? Không biết đã có chuyện gì nhưng vẻ mặt Lucy đang rất không ổn.
" Nè, Lucy. Có chuyện gì vậy? Nhìn chị thẫn thờ quá đấy. Chị không sao chứ? " Tôi hỏi.
" Đâu có. Chuyện của người lớn thôi, em không nên hỏi đâu. "
" Fu." Kate bịt miệng như đang nhịn cười.
Lucy cúi gầm mặt xuống. Tôi còn thấy mặt chị ấy có hơi đỏ lại sau câu đó.
Khi tôi vẫn còn một mớ những câu hỏi chưa được giải đáp thì Vol lên tiếng khiến sự chú ý của mọi người đổ dồn về ông ấy, tất nhiên là bao gồm cả tôi.
" Này Al. "
" Vâng?"
Giọng Vol khá nghiêm nghị, nó khiến tôi cảm thấy đôi chút áp lực. Nhưng Ethan đã bảo cứ tự nhiên nên tôi cố tỏ ra bình thường nhất có thể.
" Cuộc sống bây giờ của cậu như thế nào?"
Hả? Ông ấy hỏi thăm thôi ư?
" Cuộc sống ư. Nói ra thì... Rất tốt ạ. Nhưng có gì chuyện không? " Tôi gãi đầu gượng gạo trả lời.
" Cậu thấy ổn là được rồi. Ta vào vấn đề chính nhé. "
" Vậy... Có chuyện gì thế? Lúc nãy, từ bên ngoài tôi có nghe chị Lucy lớn tiếng. Nên là... Có lẽ tôi không thể ủng hộ ông nếu Lucy phản đối đâu. "
" Này, Al. Đừng nói chuyện như thế. " Lucy cau mày nói với tôi.
" Khà khà. Không sao. Không sao. Đừng khắc khe với Al quá chứ. Cứ tự nhiên nói ra những gì cậu nghĩ đi, ta không phiền đâu. Thật tốt khi thấy cậu đứng về phía Lucy. Ta còn lo rằng cậu không thích con bé đấy. " Vol cười với dáng vẻ thong thả, khác hẳn với giọng điệu cứng rắn của ông ấy.
" Anh lo xa quá đấy đội trưởng à. " (Lucy)
" Thế... Cậu đã hài lòng với Hắc Lang trấn. Liệu rằng cậu muốn bảo vệ nơi đây chứ? " Vol nhìn tôi dò xét. Một ánh mắt không hề có tí đùa cợt nào, nó đâm thẳng vào tôi đầy đáng sợ.
Nhưng. Chuyện này còn phải hỏi ư.
" Đương nhiên. Nếu có thể. À không. Tôi sẽ dùng toàn bộ khả năng của mình để bảo vệ nơi này. "
Tôi nhìn vào Vol. Tuy có hơi không muốn nhưng tôi nghĩ đây là điều tôi cần làm.
" Tốt lắm! Vậy thì... Ta có một yêu cầu. Không, là một nhiệm vụ dành cho cậu. "
" Nhiệm vụ ư? "
Đừng nói là vung kiếm một trăm lần đấy. Hoặc chạy quanh trấn hàng chục vòng?
" Phải. Một nhiệm vụ mà cậu có thể từ chối. Nhưng hãy nghe ta kể chi tiết. "
" V-Vâng."
Có thể từ chối? Nếu nó là vung kiếm hay điều gì tương tự thì tôi chắc chắn sẽ từ chối ngay lập tức. Đấy thật sự là hình phạt rồi.
" Lucy có kể cho cậu về 'Ma tộc' chứ? "
Ma tộc ư? À.
" Vâng. Có phải những sinh vật độc ác sở hữu những khả năng mạnh mẽ? "
" Đúng. Ma tộc rất nguy hiểm. Chúng sẽ giết bất cứ thứ gì cản đường... Và... Gần đây, có tin đồn rằng ma tộc đang lập doanh trại tại phía tây, không xa Hắc Lang trấn này. "
Ma tộc đang ở gần? Vậy chẳng phải quá nguy hiểm sao? Lỡ đâu đang ngủ mà bọn chúng tấn công thì sao? Tôi hiểu rồi.
" Vậy, nhiệm vụ là tiêu tiêu diệt chúng ư? "
" Không. Ít nhất thì bây giờ chưa phải lúc. Ta sẽ bận viện trợ đoàn thánh kỵ binh ở chiến tuyến phía bắc trong vài tuần tới. Không thể mạo hiểm khi ta không ở đây được. Việc ta muốn cậu làm đơn giản hơn nhiều... Chỉ cần xác nhận tin đồn có đúng không. Nếu đúng thì cậu hãy theo dõi chúng, báo cáo binh số, sức mạnh tổng thể của chúng. "
" Vậy là... Theo dõi ư? " Tôi hỏi.
" Có thể nói là vậy. Tất nhiên, ta không để cậu đi một mình đâu. Ethan, Kate và Grim sẽ đồng hành với cậu. À, cả Lucy nữa nhỉ?" Vol nhìn qua Lucy, người đang rất bất mãn về nhiệm vụ này.
Chị ấy thể hiện vẻ bực tức ngay trên mặt luôn kìa.
" Này Lucy... Đâu có tệ đến thế... " Tôi nói.
Ôi thôi, Lucy liếc qua tôi... Nhìn đáng sợ quá. Tôi nói gì sai ư.
" Rồi. Rồi. Hai người đang ép thằng bé đấy. " Kate bước đến khoác vai tôi. Cô ấy cao hơn tôi cả cái đầu nên có lẽ tôi trông như một đứa trẻ vậy.
" Thế thì... Quyết định của nhóc là gì đây?" Kate cúi đầu xuống hỏi tôi.
...
...Thật là. Có lẽ tôi sẽ bị Lucy mắng, hoặc bị đuổi khỏi nhà. Nhưng an toàn của trấn... Đương nhiên là quan trọng hơn việc bị mắng hay không.
" Tôi... Sẽ nhận nhiệm vụ này. "
...
Tôi cẩn thận đưa ánh mắt qua hướng Lucy, nhìn chị ấy còn tức giận hơn cả lúc nãy. Tối nay... Thật khó để nghĩ ra kết cục của tôi.
...
" Vậy là được rồi. Đến đây thôi. Nhiệm vụ của cậu sẽ bắt đầu vào tuần tới, mọi người cứ nghỉ ngơi đi."
" Vâng..."
...
...
Chúng tôi ra về.
Bước ra ngoài cái nơi căng thẳng đó khiến lòng tôi như nhẹ đi hẳn. Thoải mái làm sao... Không.
Người đi sau tôi đang tỏa ra thứ sát khí đáng sợ. Đó là Lucy.
" Này. Em xin lỗi, nhưng việc bảo vệ trấn rất quan trọng cơ mà. "
Nghe thấy thế, Lucy gõ vào lưng tôi liên tục.
" Em không nhận thức được! Ma tộc cực kỳ nguy hiểm đấy! Bất cẩn một chút là em sẽ mất mạng ngay lập tức! Thằng nhóc ngu ngốc này! Em... Phải suy nghĩ thấu đáo hơn chứ! "
Tệ thật.
" Thôi nào Lucy, em không tin tưởng bọn anh à? " Ethan tự tin nói.
" Sao mà tin được cậu chứ, nhưng chị thì khác nha, cứ yên tâm giao Al cho chị." Kate vỗ vai Lucy, người gần như sắp khóc.
"..."
" Hừm... Ồ phải rồi, bọn chị có việc rồi, đúng không Ethan?"
" Việc gì cơ?! Ơ, này! Cô kéo tôi đi đâu vậy?!"
...
...
Kate bỏ tôi lại...
Tôi và Lucy cầm tay nhau mà đi... Giờ đây thật khó để mở lời.
" Em không nghĩ rằng chị lo đến thế... Nhưng có Ethan đi cùng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, đừng bận tâm nữa. "
...
Lucy nắm chặt tay tôi. Dù bằng một tay nhưng lực nắm ấy đã chế ngự thành công bàn tay tôi luôn rồi...
" Em luôn làm chị. Hic. Lo lắng. Nghịch dao, biến mất khỏi nhà không rõ lý do rồi đi lạc ra đến rìa trấn. Giờ. Giờ đây em lại nhận cái nhiệm vụ đó... Để làm gì chứ?! Chị chưa bao giờ có thể ngừng lo cho em... Em ngốc thật đấy. Thật sự. Hic... Ngốc nghếch... "
...
Lucy khóc thật rồi. Chị ấy đứng đấy, cúi mặt xuống. Tệ quá mà. Thật sự rất tệ... Đây là lần đầu tiên Lucy khóc. Theo trí nhớ của tôi là vậy.
Tôi lau đi những giọt nước mắt trên mặt Lucy.
" Rồi cũng ổn cả thôi mà. Em tin mọi người. Sẽ không có chuyện gì xấu đâu, em hứa đó."
...
" Ổn. Gì. Chứ... "
Mỗi lần Lucy nấc lên là vai chị ấy lại run theo... Điều đó khiến tôi cảm thấy thật tội lỗi. Hơn bao giờ hết... Ngay lúc này...
Tôi ôm lấy Lucy. Giờ đây tôi có để đứng ngang với chị ấy chứ không còn trong lòng nữa.
Lucy nhỏ thật. Không. Là vì chị ấy đang khóc chứ bình thường cũng ngang tôi. Chắc vậy. Rồi bằng một giọng dịu dàng nhất, tôi lên tiếng:
" Xin chị hãy đi cùng em, nếu có chị thì chắc chắn chúng ta sẽ trở về an toàn. "
"..."
...
Lucy véo tôi. Vì đau nên tôi hơi giật người lại.
" Thằng bé ngốc này. C-Còn nói nữa à? Đương nhiên... C-Chị cũng đi..."
" Ta về nhé? " Tôi hỏi trong lúc bụng tôi đang gào thét vì đói.
Lucy gật đầu sau khi tôi gạt hết nước mắt trên mặt chị ấy đi.
" Em đói rồi, chị có nấu gì chưa thế?"
" Vẫn... Chưa. "
Thế rồi chúng tôi cùng về nhà.
...
...
Mệt quá.
Tôi nhảy thẳng lên giường. Lucy cũng vậy. Có quá nhiều chuyện cho một ngày rồi. Dù bây giờ tôi đang đói nhưng cũng quá lười để ăn. Lúc này tôi chỉ muốn đi ngủ thôi.
" Nè. " Lucy lên tiếng hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
" ...Chuyện gì vậy? "
" Hứa đi, rằng em sẽ trở về an toàn với chị. "
" Được rồi. Em hứa mà. "
...
Có gì đó trong tôi. Một cảm giác bất an khó tả, nó vẫn ở đấy. Tôi không biết, nhưng cũng không muốn biết. Bây giờ tôi mệt rồi, không nghĩ nữa.
———
" Ta thấy ngươi rồi, nhãi ranh. Sẵn sàng đi, ta sẽ không để vụt mất ngươi lần này đâu. Bóng tối đang chờ ngươi đấy."
———
•Phần 2 : Nhiệm vụ đầu tiên của tên nhóc tân binh!!
" Đi cẩn thận!! " Hai thanh niên gác cổng vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi.
Chuyến đi bắt đầu khởi hành.
-Nhiệm vụ: Xác nhận và báo cáo về tin đồn về việc ma tộc xuất hiện phía tây, gần trấn Hắc Lang - bắt đầu.
Chúng tôi ngày càng đi xa khỏi trấn. Cụ thể là tiến vào rừng, hướng thẳng về phía tây. Thú thật thì bên ngoài này khá mới lạ với tôi, vì bình thường tôi sẽ bị cấm đến gần cổng trấn.
À, còn về cả nhóm. Đầu tiên là Lucy, chị ấy đang mặc chiếc áo choàng đen và cầm một cây trượng, vai mang túi hành lý nhỏ, có lẽ là thuốc hay thứ gì đó đại loại vậy.
Người đi đầu là Ethan, anh ta cũng khoác chiếc áo choàng đen, eo trái là trường kiếm, sau lưng là đoản đao. Anh ta đi ung dung không tí gì lo sợ, cứ như đã làm chuyện này hàng nghìn lần rồi vậy.
Kate thì di chuyển gần Lucy, cô ấy có nhiệm vụ bảo vệ tư tế và hỗ trợ tuyến đầu. Tiện thì Kate chỉ đội chiếc mũ vành rộng và mặc bộ đồ bình thường của cô ấy. Tôi đã tự hỏi rằng liệu Kate không định ngụy trang à. Nhưng. Chà, với tính cách của cô ấy thì có lẽ là không rồi...
Còn một người nữa. Không phải tôi. Đó là một thanh niên trông khá uể oải, có mái tóc đen, mặt mày nhợt nhạt, mắt còn hiện lên quầng thâm. Anh ta cũng mặc chiếc áo choàng đen như Ethan và Lucy nhưng nhìn rách rưới hơn. Phải. Đây là người được Vol yêu cầu đi cùng tôi – Grim. Trước đây tôi từng nghe đồn về việc anh ta là triệu hồi sư thì phải, Lucy bảo anh ta chơi với đám undead, tôi chẳng nhớ nữa. Grim sẽ hỗ trợ tôi hoặc Lucy và Kate khi có nguy hiểm.
Còn tôi. Tôi thì đi ở cuối. Nhiệm vụ của tôi là quan sát xung quanh, hỗ trợ tuyến sau và kiểm tra mọi người. Còn... Vác hành lý nữa... Không nhiều lắm đâu.
Ethan đã sắp xếp đội hình vậy đấy.
Được rồi. Tóm tắt lại thì. Ethan là tiên phong, sẽ dọn đường và đi đầu. Kate - Lucy là chủ lực của toàn đội, đi sau Ethan. Grim là hỗ trợ tuyến sau, anh ấy sẽ đảm bảo an toàn cho Lucy và Kate, Grim có thể tách đội hình để giúp tôi. Còn tôi đi sau Grim, quan sát và thông báo xung quanh cho cả nhóm theo định kỳ.
Nôn na là vậy đấy. Và chúng tôi đi được khoảng hơn ba tiếng rồi.
Tất cả nghe rất ổn. Mọi thứ diễn ra cũng đang rất ổn... Nhưng. Có vài điều không ổn cho lắm.
Cỏ trong rừng rậm rạp thế này à? Chúng cao đến thắt lưng tôi luôn này. May mà Ethan đã chém phăng đi những thứ gây ngứa ngáy này để mở đường cho chúng tôi. Tuy vậy, gần như là tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì dưới chân ngoài cỏ. Thật khó để tưởng tượng ra việc mọi người luôn phải làm những nhiệm vụ gian khổ thế này.
" Nè, mọi người đã trải qua những chuyện này suốt ư? Có vẻ không dễ như em tưởng tượng đấy. " Tôi lên tiếng hỏi.
" Có thể nói là vậy. " Ethan trả lời.
" Ừm, không hẳn đâu. Nhưng đại khái là vậy. Em nên cẩn thận đấy Al. Dưới chân và cả hai phía bên hông đều rất dễ bị tấn công đấy." (Lucy)
" Đó là lý do chúng ta nên đốt cháy hết đi. Thiêu rụi toàn bộ. Đốt hết. Đốt hết. Đốt hết. Đốt hết..." (Grim)
Đốt? Đốt gì?
" Hể? Đốt gì vậy? "
" Đừng để ý đến hắn, Al. Bọn chị thường không làm những nhiệm vụ như này đâu vì Vol sẽ lo hết. Cỏ cây gây ngứa và một số còn mang độc nên hãy cẩn thận nha. À, cả lũ côn trùng nữa. " Kate nói rồi giơ ngón cái lên cao tỏ vẻ tự tin trái ngược với những bước đi đầy khó nhọc của cô ấy.
Cỏ cũng có độc á? Mà khoan, côn trùng ư? Những sinh vật bé nhỏ vô hại à...
Hửm!?
Xẹt xẹt*
Từ khóe mắt bên trái, tôi thấy gì đó. Một thứ gì đó lao đến tôi.
Vút*
Bằng phản xạ, tôi nhảy bậc về sau né được trong gang tấc. Thứ đó lao vào bụi cỏ rồi biến mất.
" Có gì đó!! " Tôi hét lên, rút ra thanh đoản kiếm đeo bên hông.
" Al! Bình tĩnh, chị ở ngay đây!"
" Lucy! Giữ nguyên đội hình! Grim hãy hỗ trợ Al! Tôi sẽ ở yên đây kiểm soát phía trước. " Ethan lớn giọng cảnh báo cho cả nhóm.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Kết hợp việc lắng nghe.
Xoạc*
...
Nó. Là bên phải. Không do dự, bằng một động tác đã tập cả nghìn lần, tôi vung kiếm đầy dứt khoát khi cảm giác được có thứ gì đó đã vào tầm.
Thanh kiếm của tôi cắt bay đi một lùm cỏ. Máu văng tóe ra từ xác sinh vật kia nhuốm đậm khắp nơi. Rồi hai mảnh của nó rơi xuống đất.
Bịch*
Tôi tiến đến gần nhìn.
" Cẩn thận đấy." Grim nói.
Đó là bọ. Nhưng hơi to, chắc cỡ một cái nồi ấy. Không biết đây có phải lần đầu tôi thấy con bọ này không, nhưng tôi có cảm giác nó khá quen.
" 'Bọ ăn đầu' à? Đáng chết. Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi. " Grim lẩm bẩm trong khi giẫm lên xác con bọ.
" Không sao chứ? Có vẻ chỉ có một con nhỉ?" Ethan vừa hỏi vừa tiến đến gần.
" À, vâng. Không sao ạ. Nhưng 'bọ ăn đầu' là gì vậy?"
" Một loại bọ cực kỳ nguy hiểm, chúng thường lao vào đầu của những sinh vật khác rồi xé toạc hộp sọ ra mà ăn đấy. Những đứa trẻ thường sẽ là mục tiêu..."
" Thôi nào Lucy, đâu đến mức vậy chứ. Lũ này chỉ nguy hiểm với trẻ con bình thường thôi, 'siêu trẻ con' như Al thì bọn này không thể gây ra vết thương nguy hiểm nào đâu. " Kate ngắt lời Lucy khi chị ấy đang cố đe doạ tôi.
" Gì chứ? Quá nguy hiểm là đằng khác ấy. Đổi lại đội hình đi Ethan, Al chỉ tham gia nhiệm vụ với mục đích học hỏi chứ đâu phải trinh sát thật sự, thằng bé còn chưa qua đào tạo nữa mà!" Lucy khó chịu lớn tiếng chỉ trích Ethan, người đang gật gù đồng ý nhận lỗi.
Nhìn Ethan mà tôi thấy tội anh ấy quá.
...
Kư... Gì đây... Buồn nôn quá...
" Al? " ( Lucy)
Mùi này... Kinh tởm. Đây là... một mùi hương quen thuộc. Máu... Thật kinh tởm.
Có gì đó không ổn. Tôi ghét cái cảm giác này.
Tôi bịt mũi lại.
Là từ con bọ kia ư? Grim giẫm nó bấy nhầy làm máu văng ra khắp xung quanh. Hẳn đây là lý do mùi máu lại nồng đến vậy.
Khó chịu quá. Có gì đó...
" Al, từ từ nào, qua đây. " Lucy dùng một chiếc khăn bịt mũi tôi rồi kéo tôi đi.
... Có lẽ ổn rồi.
Một thứ mùi kỳ lạ từ chiếc khăn khiến mùi máu dần phai đi. Nó nồng quá. Nhưng. Có lẽ tốt hơn...
" Có hơi nặng đấy. " (Kate)
" Phải, thông thường thì tân binh sẽ rất nhạy cảm với mùi máu, nhưng không đến mức này đâu." (Ethan)
...
Hình như tôi không nghe rõ lời họ nói...
" Có lẽ bị ám ảnh, các cậu không nhớ lần đầu gặp thằng nhóc à? " (Grim)
" Đúng nhỉ? Mà chẳng phải đây là lỗi của cậu sao?"
...Họ nói chuyện với nhau, tôi không nghe thấy nữa.
Có vẻ là chúng tôi sẽ dừng chân tại đây... Vì tôi... Tôi... Xin lỗi...
" Hít sâu vào. "
*
*
*
Lucy một tay đỡ lưng Al, cô lo lắng vỗ nhẹ cậu vài cái trong khi tay còn lại vẫn giữ chiếc khăn tẩm hương dược trên mũi cậu.
" Thật là. Ổn chứ Al? " Kate tiến đến, cô ngồi xuống quan sát tình hình.
" Al choáng rồi, trông khá tệ đấy. Có lẽ dừng tại đây thôi. " Lucy nói khi dìu Al đi một đoạn, đến một gốc cây thì cô cẩn thận để Al ngồi xuống.
" Ethan, tôi đốt đống cỏ này nhá? " (Grim)
" Ừ, từ từ thôi đấy, nếu để lộ vị trí của chúng ta thì sẽ rất nguy hiểm. Hãy đốt hết cỏ trong phạm vi một trăm mét xung quanh, chí ít là để tránh đám côn trùng. " Ethan trả lời rồi bắt đầu đi gom củi ở một nơi không xa điểm dừng chân này.
Trong khi đó Grim bắt đầu niệm phép.
" Ta nguyền rủa các ngươi, ta căm hận các ngươi, cháy hết đi, tàn lụi đi! Hoả cầu! " Theo lời niệm, tay Grim sáng lên rồi phóng ra một ngọn lửa với sức nóng khủng khiếp. Ngọn lửa đó bay đến đống cỏ trước tay Grim và thiêu cháy chúng ngay lập tức. Không để lại tro và cũng chẳng bốc khói, chỉ đơn giản là bị cháy mất. Sở dĩ kỳ lạ như vậy cũng vì đây không chỉ là phép thuật bình thường, mà là một loại phép thuật từ khế ước với quỷ. Bằng việc giao kèo với những sinh vật đến từ địa ngục, những người lập khế ước có thể sử dụng một loại phép thuật mạnh mẽ hơn thông thường. (Thường là triệu hồi sư.)
Về phía Al, lúc này cậu đã dần ổn định lại. Nhưng dù vậy thì...
" Em. Xin lỗi mọi người. C-Chúng ta chỉ vừa đi không xa... "
Nghe thế, Lucy cốc đầu Al.
" Ngốc ạ, ta đi cũng được một lúc lâu rồi, dừng lại lúc này sẽ không ảnh hưởng gì mấy đâu. Vả lại bây giờ cũng sắp chiều rồi, đi thêm thì cũng chẳng được bao xa. Nghỉ ngơi đi. Mà đáng nhẽ em nên đi sát với chị hoặc đi trước Grim. Ethan quá mạo hiểm rồi. "
" Nhưng. Như vậy chẳng phải Grim sẽ dễ bị tấn công sao, anh ấy... "
" Hể? Thật luôn à? Nhóc nghĩ vậy sao? Ahahaha..." Kate cười phá lên khi Al chưa dứt câu.
" Sao vậy ạ?"
" Này nhá, có thể em không biết nhưng Grim mạnh lắm đó, anh ta phản xạ nhanh như Ethan vậy. Chỉ là có chút quái gở, nhưng đừng bận tâm. " Lucy nhỏ giọng giải thích.
Al sững người. Từ đầu cậu nghĩ vị trí của mình không mấy an toàn nhưng có lẽ là cậu sai rồi.
" Anh ta mạnh lắm hả? " Al hỏi như vẫn không tin khi hướng mắt về người đang điên cuồng đốt cỏ phía xa.
" Ừ, siêu mạnh luôn. Nhưng không ai trong tổ đội này có khả năng bảo vệ người khác khi gặp kẻ địch mạnh cả. Đó là điều chị lo đấy. Sẽ thật nguy hiểm khi ta vô tình phải đối mặt với lũ ma tộc, chị thậm chí còn khó bảo vệ bản thân huống hồ gì là luôn phải để mắt đến em chứ. "
" Chị tưởng em bỏ cuộc rồi chứ Lucy. Đến tận bây giờ em vẫn cố doạ Al à? Trẻ con quá đấy." Kate tỏ ra khó chịu đưa mắt nhìn Lucy.
" Gì chứ, đây hoàn toàn là sự thật mà!" Lucy bực dọc phản bác.
" Em xem nhẹ Al rồi đấy Lucy. Vol đã đánh giá cao về Al cơ mà. Chị biết em rất lo, nhưng đừng quá khắc khe với thằng bé chứ." Bình tĩnh đáp lại Lucy, Kate bắt đầu chuyển chủ đề về Al.
" Thế. Al này, nhóc học được bao nhiêu kiếm kĩ rồi? "
" Kiếm kĩ ư? À. Vâng, chỉ mới hai thôi ạ. Nhưng Ethan nói chúng sẽ bớt đi phần nào hiệu quả khi dùng với những kẻ địch không phải con người. "
" Hai ư? 'Vũ Tiến Trảm' và cái 'bài dưỡng sinh' ấy hả? " Kate bất ngờ hỏi.
" Xin đừng gọi nó là dưỡng sinh ạ." Al giơ bàn tay tỏ ý Kate hãy dừng lại.
"..."
" Ahahahahaha. Giống hệt Ethan luôn kìa." Kate một tay chỉ vào Al, ôm bụng cười.
" T-Trông... Khá là giống. " Lucy nhịn cười đáp lại.
" Sao mọi người lại có định kiến với cái thế võ đó vậy. Chẳng phải nó rất hiệu quả sao?" Al nheo mắt hỏi.
" Em biết đó, nó khá là... " Lucy ngập ngừng giải thích.
" Tuy rất hiệu quả và toàn diện nhưng chẳng phải nó rất giống mấy bài tập dưỡng sinh sao. "
" Nói xấu gì tôi đấy?" Ethan bước đến, hai tay ôm hai đống củi vừa nhặt về.
" Không có gì. " Lucy và Kate đồng thanh trả lời.
" Họ nói gì đó về những kĩ thuật của anh trông giống các bài tập dưỡng sinh của mấy lão già trong trấn. Tôi nghe loáng thoáng như vậy thôi. " Grim nói khi phủi tay áo tiến đến. Anh ta nhìn trông có sức sống hơn lúc nãy, đi đứng cũng thẳng người hơn. Cứ như đã trở thành người khác vậy.
" Sao thế? " Grim hỏi khi thấy Al cứ nhìn chằm chằm vào mình với gương mặt ngơ ngác.
" Grim nhìn... Lạ vậy? "
" Cậu ta vừa xả phép ấy mà." Kate lên tiếng giải thích.
" Xả phép ư? "
" Nếu tôi không dùng phép mỗi ngày, linh hồn quỷ dữ sẽ chiếm đoạt lấy cơ thể này. Chuyện là vậy đấy nhóc. "
" Đừng tin, cậu ta xạo đấy. Chẳng có quỷ gì cả, chỉ là tên này quá tự kỷ thôi. " Ethan trỏ ngón cái vào mặt Grim khi vạch trần anh ta.
" Cậu vẫn chưa tin à? " Grim gắt lên khi nghe câu nói của Ethan.
" Ừ ừ. Sao cũng được. " Ethan ngoáy tai ngồi xuống nhóm lửa mặc kệ Grim đang cố bám theo giải thích.
" Ăn nhanh rồi đi ngủ sớm nhé, ngày mai ta sẽ di chuyển nhanh hơn, có lẽ là không ngủ vào buổi tối đấy. " Ethan lớn tiếng lấn át lời càm ràm của Grim.
" Vậy để em gác cho, dù sao em cũng không quen ngủ sớm thế này." Al lập tức giành vị trí gác khi vừa nghe đến việc ngủ sớm. Tuy hiện giờ đầu cậu có chút đau, nhưng Al không muốn lãng phí thời gian để kết thúc một ngày như thế này.
" Không cần, Grim là triệu hồi sư cơ mà." Kate cắt ngang, cô chỉ tay vào Grim, người đang giơ ngón cái lên với vẻ tự tin.
" Vậy đó là lý do mọi người không dựng lều à?"
" Phải, Grim sẽ đảm nhận hết về mọi vấn đề an toàn khi chúng ta ngủ. Nên em đừng lo quá nhé." Lucy lên tiếng trấn an.
" Ồ, anh Grim sẽ triệu hồi undead ư?"
"..."
Ngoài Lucy, mọi người đều nhìn Al như không thể tin nổi vào sự ngây thơ của cậu.
" Này, thật à? Lucy đã kể cho nhóc rằng triệu hồi sư chỉ chơi với đám undead thôi ư?" Grim đầy ngỡ ngàng hỏi Al.
" Vậy không phải ạ?" Al hỏi lại.
" À thì, sao đây nhỉ. Anh biết đó. Triệu hồi sư thường thích undead mà. Nhỉ?";) Lucy đảo mắt qua hướng khác để tránh ánh nhìn trách móc của Grim.
" Được thôi. Dẫu sao hôm nay tôi chưa triệu hồi 'sứ ma' của mình. Hãy chứng kiến đi."
" Sứ ma ư? "
* Sứ ma : Là sinh vật - thực thể được triệu hồi qua khế ước hoặc có liên kết với chủ sở hữu (Phong ấn hoặc thuần phục bởi một vài lý do). Sứ ma thường là quỷ hoặc undead.
Grim đi ra một bãi đất trống. Anh ta khom người, áp hai bàn tay xuống mặt đất.
* Rột. Roạt.
Âm thanh phát ra như tiếng thứ gì đó đang đào bới. Mặt đất bên dưới Grim bắt đầu rung chuyển, cứ như thể sắp có thứ gì trồi lên vậy.
* Roạt!!
Bỗng nhiên một cánh tay xương xẩu trồi lên từ bên dưới.
" Là undead! " Al hô lên khi thấy cảnh tượng này.
" Im lặng, nó không phải undead!!" Grim phản bác ngay lập tức.
Dần dần, cả cơ thể của sinh vật kia cũng trèo lên theo.
Đó là một bộ xương. Khá giống xương người nhưng to hơn, đầu của nó trông cứ như hộp sọ dê vậy. Toàn thân sinh vật đó bốc cháy nhưng lại không hề toả ra tí nhiệt lượng nào. Với sự khủng bố này, hẳn đây là một thứ gì đó đến từ địa ngục.
" Nó. Ngầu quá. " Al tròn mắt ngước nhìn sinh vật kia.
" Phải. Đây là sứ ma của tôi, Hel."
" Oi, điều gì khiến ngươi phải làm phiền giấc ngủ của ta thế hả, hỡi tên ảo tưởng phiền phức kia?"
" Này Hel. Ông thấy đấy, bọn tôi cần một người gác đêm. Sẽ thật phiền phức khi phải luân phiên nhau nhỉ? Như mọi lần, tôi sẽ cho ông một nửa số ma lực hiện giờ của tôi. " Grim điềm tĩnh giải thích mọi thứ cho sinh vật kia một cách bài bản, cứ như chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần trước đây đến mức anh ta đã quá quen rồi.
" Ta đã bảo ngươi đừng có gọi ta đến vì những chuyện ngu ngốc thế này rồi cơ mà. Đi mà kêu tên Ethan kia ấy, lúc trước hắn thức thâu đêm mà sáng ra vẫn mạnh khỏe đấy thôi. Một con quỷ như ta sẽ..." Sinh vật đến từ địa ngục câm nín khi Al lọt vào ánh mắt của nó. Hel nhìn Al chằm chằm với vẻ kinh ngạc tột độ.
" Sao thế? Cậu nhóc này là tân binh, không có vấn đề gì chứ?" Ethan dò xét đầy thận trọng khi thấy vẻ bất thường của Hel.
Kate và Lucy cũng vô thức tỏ ra cảnh giác vì cảm nhận được sự nguy hiểm trong lời nói của Ethan.
" Ka." Sinh vật kia rùng mình, nó đứng đấy bất động với vẻ mặt như đang cười.
" Kahahahahahahaha... Là ngươi ư? Đúng là ngươi rồi. Kahahahaha... Cái tên mặt nạ bịp bợm đó đã nói đúng. Ta hiểu rồi. Tốt thôi."
" Ông luyên thuyên cái gì vậy? Rốt cuộc thì ông muốn gì? " Grim như đã hết kiên nhẫn mà phàn nàn.
" Ta muốn gì? Ha. Không cần gì cả. Lần này ngươi không cần phải trả giá. Chỉ cần cho ta biết tên của của hắn." Vẫn giữ ánh mắt hướng về Al, Hel chỉ tay về phía cậu.
" Này..."
" Đừng. Đừng nó...(Nói)!!" Ethan lớn giọng cố cảnh báo, nhưng...
" Al. Là Al Saladin " Al lên tiếng đáp lại.
" Gì chứ?! Sao em lại nói ra?! Ông ta là quỷ đấy!!" Lucy hoảng sợ lập tức đứng chắn trước mặt Al.
" Thật là. Ông muốn gì đây?!" Grim bắt đầu hét lên với Hel.
" Đủ rồi. Al ư? Tên hay đấy. Cứ thong thả đi, dù có muốn thì ta cũng chẳng làm gì được ngươi đâu. Ta chỉ muốn xem... sự thật có đúng với lời tiên tri không."
" Tiên tri? " Al hỏi lại đầy thắc mắc.
" Này, đừng nói chuyện với quỷ. " Ethan vỗ vai Al nhắc nhở cậu.
" Không quan trọng. " Sinh vật từ địa ngục quay đi. Nó ngồi xuống với tư thế giống như một con chó.
" Cuối cùng cũng xong. Hôm nay ông ta lạ quá đấy. " Kate khoanh tay phàn nàn, tuy cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng giọng nói có chút lo lắng.
" Tôi chẳng biết nữa. Nhưng. Rất lạ." Grim trả lời, mắt hơi liếc sang con quỷ kia.
" Thôi. Ăn đi nào. "
" Này mọi người..."
" Al, đừng thắc mắc gì nhiều. Ít nhất là khi hắn ta vẫn đang nghe. "
" Vâng..."
...
...
...
Thế rồi bằng những chiếc lá lớn và đống cỏ khô, cả đội ngủ qua đêm trong rừng một cách an toàn khi sứ ma mà Grim triệu hồi canh gác cho họ.
Xột xoạt*
" Gì vậy?" Lucy khẽ hỏi.
" Em chỉ hơi khó ngủ tí thôi. " Al đáp.
" Cũng phải. Bình thường em còn chẳng ngủ trưa cơ mà. Mới chiều như vậy thì cũng hơi khó ngủ thật. Vả lại cái con quái vật kỳ lạ kia ngồi đó gác thì trông khá kinh đấy. Nhưng yên tâm nhé, lũ quỷ không làm trái giao kèo đâu. Cho dù có muốn hay không, quỷ lẫn sứ ma sẽ luôn phải thực hiện đúng với khế ước, đó là lí do Grim dám tự tin gọi nó lên mà."
...
" Hay là chị kể chuyện cho em nhé, câu chuyện về kỵ sĩ và rồng. "
...
" Này. Ngủ rồi à? Thật luôn? Mới đây mà?! "
" Lucy, im lặng nào." Kate, người nằm kế Lucy mơ màng lên tiếng phàn nàn.
...
...
...
Bóng dáng con quỷ hiện rõ trong màn đêm. Là một con quỷ với cơ thể xương xẩu đang bốc lửa. Cái hộp sọ nó dần quay lại phía sau để hốc mắt nhìn thấy một người. Con quỷ biết, người đó không phải một phàm nhân bình thường. Vì sao ư? Vì sự tồn tại của người đó đang chống lại bóng tối cơ mà.
———
•Phần 3 : Ngày Kỵ Sĩ Ra Đời!!
Sáng hôm sau, cả đội lại khởi hành. Băng qua rìa khu rừng, nơi chỉ toàn là cỏ thì giờ đây mặt đất đã trở lại dáng vẻ bình thường vốn có. Nếu tồn tại sự khác biệt thì hẳn là những cây đại thụ cao ngút trời tại nơi đây. Chúng cao và lớn đến mức trên đất chỉ toàn là bóng, những tia sáng ít ỏi lọt xuống được càng tô điểm thêm cho sự vĩ đại của khu rừng.
Grim ngước ra sau, anh cau mày khó chịu nhìn thứ phía sau mình.
" Việc của ông hết rồi, sao không sủi đi như mọi lần đi? Hay muốn ăn phép của tôi? Thế thì tôi luôn sẵn lòng đấy." (Grim)
" Oi. Ngươi làm ta buồn đó, ta đâu tệ đến thế chứ. Quý ngài quỷ dữ này tốt bụng lắm đấy nhá." Con quỷ đáp lại với vẻ gợi đòn đầy thách thức.
Phải. Cái thứ sứ ma có tên Hel kia dù đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng vẫn chưa biến mất. Nó cứ vậy mà lặng lẽ đi theo sau cả đội (sau Grim).
Về Al. Lần này vị trí của cậu không còn ở phía cuối đội hình, cậu đi bên phải Lucy. Sắp xếp như vậy khiến Al an toàn hơn bao giờ hết. Và khi có kẻ địch nhắm vào chủ lực là Lucy, Al sẽ đóng vai trò như một đấu sĩ tạm thời cầm chân kẻ địch. Ethan và Grim vẫn giữ nguyên vị trí. Khuyết điểm lớn nhất của đội là không có tầm nhìn phía sau đã được con sứ ma kia tạm thời giải quyết.
Al lúc này nhìn ngó khắp nơi. Sau những thân cây to lớn, cậu thấy những thứ mới lạ, những thứ mà đời cậu có lẽ chưa thấy bao giờ.
" C-Cái ao kia rộng quá. " Al kéo vạt áo Lucy chỉ về một phía.
" Là hồ. Nếu một cái ao to như thế thì gọi là hồ. Đây là lần đầu em thấy nhỉ? Cũng chẳng trách được..." Lucy đáp lại khi giơ tay lên xoa đầu Al.
" Đ-Đừng... Đang có... nhiều người xung quanh... và cả ngài quỷ nữa... " Al khẽ nói rồi quay mặt đi.
" Fu. Em cũng biết ngại đó hả?~ " Lucy tủm tỉm cười trêu chọc Al.
" Mà này, các ngươi đang làm gì vậy? Tại sao lại đem theo một đứa trẻ chứ? Thiếu nhân lực đến thế ư?" Hel một tay xoa cằm, lên tiếng hỏi.
" Chuyện của ông à?" Grim cau có đáp trả.
" Dù việc thiếu nhân lực là đúng, nhưng đó không phải lí do. Đôi khi có một số thiên tài được tìm ra, đương nhiên việc của bọn tôi là phải nhanh chóng bồi dưỡng những thiên tài đó bằng tình cảm lẫn kinh nghiệm. Tuy vậy, bọn tôi không tạo ra những cỗ máy giết chóc. Chỉ là khởi đầu sớm thôi." Ethan đáp lại, giọng anh có hơi đắn đo kèm chút suy tư. Đương nhiên Ethan lẫn mọi người đều hiểu, rằng thiên tài cần những thứ 'tốt' hơn người thường. Nhưng, có thật sự là 'tốt' cho một đứa trẻ?
" Các ngươi đặt nặng vấn đề nhỉ? Thong thả đi chứ. Đâu ai hận các ngươi." Con quỷ lên tiếng khi thấy bầu không khí lắng xuống. Dù vậy lời khuyên của nó có vẻ chẳng giúp tình hình khá khẩm hơn.
" Thôi đi. Đến lúc ông nên ngậm mồm lại rồi đấy." Grim, người đang bất mãn với tên sứ ma lắm chuyện tiếp tục lên tiếng phàn nàn.
" Vậy sao? Ta sẽ xem câu đó là một lời khen."
" Dở hơi thật."
" Oi. Ngươi nghĩ..."
...
" Bọn họ ồn nhỉ? " Lucy chỉ ra phía sau, cô nhún vai thể hiện sự bất lực.
" Cũng... không đâu ạ." Al đáp.
" Thật ra là ồn đấy. Chúng ta đã tiến vào sâu trong khu rừng, ma thú xung quanh rất nhiều, cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ bị lộ vị trí thôi." Kate nói.
" Phải. Nhưng, điều nguy hiểm duy nhất không chỉ là ma thú. Nên nhớ mục đích của nhiệm vụ lần này. Khả năng cao có ma tộc trong rừng đấy." Ethan bồi thêm.
" Vậy nghĩa là chúng ta sắp..."
...
" Hả... Sao vậy?" Al hoang mang hỏi khi thấy cả nhóm bỗng dưng im bặt.
" Này..."
" Suỵt!" Ethan, người đang cẩn thận thận đặt tay lên chuôi kiếm ra hiệu cho Al im lặng.
...
" Vị trí?" Ethan cất tiếng hỏi.
" Hơn nửa dặm, phía trước. Không lệch." Hel đáp lại ngay lập tức.
" Haiz... Đến rồi à?" Kate ngao ngán thở dài.
" Là ma tộc thật ư? Nếu vậy thì khá nguy cấp đấy." Grim nói rồi bắt đầu xoay vai như đang khởi động.
" Một năm tuổi thọ của ngươi cho câu trả lời."
" Bỏ đi."
" Chuẩn bị nhé, chúng ta sắp thực chiến rồi đấy nhóc." Kate quay sang cảnh báo Al, cô cố trưng ra vẻ doạ nạt nhưng bất thành.
" Phía trước? Làm sao mọi người thấy được?"
" Sứ ma của tôi có tầm nhìn rất xa, ngay khi nó dừng lại nghĩa là đã phát hiện kẻ địch." Grim giải thích.
" Vậy ạ?"
" Không hẳn. Vì bọn ta vẫn chưa lập giao kèo. Tuy vậy, lần này ta sẽ giúp không công."
" Nào nào. Về việc có phải ma tộc hay không thì cứ để sau đã. Bàn kế hoạch trước." Ethan vỗ tay tập trung sự chú ý.
" Đầu tiên, để tránh phạm sai lầm, ta cần xác định mục tiêu hàng đầu. Mọi người biết đấy, nhiệm vụ chính của chúng ta là xác nhận tin đồn. Tuy vậy khu rừng này rất lớn, nó nối liền với ranh giới của chiến tuyến phía bắc. Chúng ta không đến để lục xoát cả khu rừng. Vậy nên, nếu những thứ ở nửa dặm phía trước không phải ma tộc, chúng ta sẽ quay về theo hướng bắc để kiểm tra lần cuối. Được chứ?"
" Vâng."
" Ổn thôi."
" Tôi không có gì để phản đối."
" Em cũng vậy."
" Vậy. Khởi hành bây giờ luôn nhỉ. Tôi không đủ kiên nhẫn đâu, lời nguyền xả phép sắp quay lại rồi đấy." Grim háo hức nói bằng một chất giọng đầy man rợ, mắt anh ta bắt đầu sáng lên màu đỏ máu.
" Đợi đến tối đã chứ, nếu là bây giờ thì quá nguy hiểm đấy." Lucy lên tiếng cố trấn tĩnh Grim và cả đội.
" Nếu là buổi tối thì sẽ an toàn hơn, nhưng tầm nhìn của chúng ta bị hạn chế rất nhiều đấy." Ethan cắt ngang cuộc nói chuyện nhằm tránh xảy ra xung đột.
" Sẽ cực kỳ bất lợi cho chúng ta trong bất cứ trường hợp nào nhỉ?" Al hỏi.
" Thông thường bọn tôi sẽ đột phá vào căn cứ của chúng đấy. Nhưng hiện tại có ai đó đang quá lo lắng cho một tên tân binh sở hữu sức mạnh phi phàm, vì vậy mới khó khăn đến thế." Grim nói.
" Gì đây? Anh thật sự nghĩ chúng ta có thể bảo vệ ai đó khi đang phải chiến đấu với thống soái của chúng ư?" Lucy phản bác lại.
" Chúng ta chưa thể khẳng định chúng có một tên chỉ huy cấp cao khi chưa tận mắt nhìn. Và hơn nữa, chắc gì những thứ đó là ma tộc cơ chứ?"
" Thôi nào. Mọi người, chúng ta đang làm thằng bé hoảng đấy." Kate nói khi đang khoác vai Al, người đang lo lắng về bầu không khí căng thẳng này.
" Hai cậu bị gì thế? Liệu hai người các cậu có ổn không đấy?"
"..."
Nghe lời nói của Ethan, Lucy và Grim bỗng sững người. Grim quay đi trong khí Lucy vẫn đứng như chết lặng ở đấy.
" Em, có chút lo lắng. Xin lỗi ạ." Lucy ấp úng.
" Chị nên nghỉ ngơi đấy." Al kéo nhẹ áo Lucy.
" K-Không sao. Chắc chỉ là do chị đã quá lo lắng cho em... Có lẽ là vậy."
" Vẫn đi tiếp được chứ?" Ethan hỏi.
" V-Vâng..."
...
" Oi."
" Ông đã thấy gì?"
" Một thứ rất tệ. Ta không rõ nữa. Có lẽ là thừa khi ta nói câu này, nhưng tốt hơn thì ngươi nên cẩn thận."
" Còn lựa chọn nào khác không?" Grim quay sang hỏi con quỷ. Nó đăm chiêu nhìn anh.
" Ta không biết."
" Grim!! Đi tiếp chứ?" Ethan lớn tiếng nói vọng qua.
" Đi thôi." Grim nói với con quỷ.
...
" Vậy, quyết định của cậu là gì?" Kate hỏi.
" Chúng ta sẽ chia thành hai nhóm."
" Vậy ư?"
" Không!... Xin lỗi, nhưng, tại sao?" Lucy hoảng hốt hỏi lại.
" Chúng ta đang có những người mạnh nhất. Sẽ không phải là vấn đề khi chia nhóm như vậy."
" Tôi phản đối." Grim lên tiếng khi Lucy chưa kịp mở lời phản biện Ethan.
Trừ Al và Hel, mọi người bất ngờ nhìn Grim như không thể tin rằng anh vừa phản đối việc chia nhóm.
" Tôi biết chắc chắn thứ phía trước là gì, tôi có một cảm giác không lành. Và, tôi có một kế hoạch. " Mắt Grim rực sáng lên khi đang nói. Anh lấy từ trong áo ra một cuộn giấy, một cuộn giấy với đầy những kí tự kỳ lạ.
—Còn tiếp—
Tôi lười, tôi skip. Mà, năm sau mới có chap mới nhé độc giả. Tôi bận fix lại toàn bộ chap cũ rồi. Tôi nhận ra mình đã cẩu thả như nào. Gomen gomen. Tôi không muốn đâu, nhưng tôi không có kinh nghiệm. Thứ lỗi cho tôi nhé.