Chereads / Số Mệnh Của Anh Hùng(Tiền Truyện) / Chapter 5 - SỰ TÍCH ANH HÙNG: Thời Thơ Ấu (Phần 1)

Chapter 5 - SỰ TÍCH ANH HÙNG: Thời Thơ Ấu (Phần 1)

"..." 

" Nói... Thằng bé nói được nè! " Lucy hét lên sau khi ta lặp lại tên của mình. Đó có phải cảm giác làm mẹ chăng? Ta nhớ cô ấy cười rất tươi, thật sự hạnh phúc. Rồi Lucy ôm chặt ta trong vòng tay của cô ấy... 

Cảm giác đó... 

Đó là một cái ôm. Nhưng ta biết. Cái ôm đó không chỉ là một cái ôm đơn thuần. Ta cảm nhận được tình yêu thật sự từ Lucy... Và đến tận bây giờ... Ta không thể quên nó... 

Ta chẳng thể hiểu. Ta chỉ là một đứa trẻ xa lạ. Lucy... Cô ấy cho ta tình thương... Hơn cả một người thân. 

– Người ổn chứ, chủ nhân? Roselia hỏi với vẻ lo lắng. 

      Roselia tiến đến Al và nắm lấy tay ông. Al nhìn xuống tay mình. Nó đang run rẩy mà siết chặt lại. 

– Xin lỗi. Ta có chút... Hoài niệm...

– Đó là điều bình thường thôi. Nhưng đây là lần đầu con thấy chủ nhân biểu hiện cảm xúc... Người thật sự không sao chứ? 

– Ổn cả mà. Ta tiếp tục nhé? 

     Roselia gật đầu. Cô lấy ghế ngồi cạnh Al. 

" Woa! Woa!" Lucy lặp lại nhiều âm thanh đơn giản trước mặt ta. Cô ấy muốn ta lặp lại nhưng ta chỉ nghiêng đầu nhìn cô ấy. 

" Ha. Lucy, em vẫn chẳng lớn nhỉ?" Cô gái ngồi đối diện lên tiếng trong tư thế chống cằm nhìn bọn ta. Giống như một người mẹ đang nhìn lũ con chơi đùa với nhau vậy. 

" Này, em chỉ đang dạy Al nói thôi. Bắt đầu sớm luôn là một điều tốt mà." Lucy bĩu môi trả lời cô gái kia. 

Thế rồi họ trò chuyện trên đường đi. Ta thì ngồi trong vòng tay của Lucy nhìn ngó xung quanh. Một phần là vì tò mò cái thứ đang chở ta, một phần vì ta cảnh giác với lũ ma thú tại nơi đây. Ta khi ấy chẳng biết Lucy có thể bảo vệ bản thân không, thế nên ta luôn sẵn sàng nhảy ra chiến đấu. Mà, ta cũng quên luôn việc mình chẳng còn tí sức lực nào. Chỉ đơn giản là ta muốn Lucy được an toàn. 

Cứ như thế mà bọn ta dần rời khỏi Ma Đại Lục. Trên đường, đôi lúc bọn ta bị ma thú tấn công, Vol đã giải quyết hết chúng. 

Nếu không phải khi đó ta chẳng thể đi nổi, có lẽ ta đã lao lên cắn xé lũ ma thú ấy. Ta chỉ có thể nhìn Vol chiến đấu. Và rồi ta nhận ra, Vol không giống ta. Cách mà Vol tấn công, mỗi đòn chém ông ấy tung ra không phải vào cổ hay gáy của ma thú mà nó nhắm vào bụng hay các chi. Và Vol đã cho ta thấy thứ được gọi là "kiếm thuật". Ông ấy không đơn giản là vung kiếm xuống hay chỉ là đâm. Vol tung đòn theo chuỗi động tác di chuyển của ông ấy. Ta đã bị choáng ngợp với cách thức tấn công đó. Tuy rằng vẫn còn nhiều động tác thừa nhưng kĩ thuật đó vẫn được dùng đến tận bây giờ. 

...

Bọn ta đi. Đi rất lâu. Vậy rồi chẳng biết từ bao giờ, bọn ta đã ra khỏi cái khu rừng chết đó. Không chỉ là khu rừng, cái mảnh đất màu máu chỉ toàn xác chết đã biến mất. Ta thấy đầu óc mình nhẹ hơn rất nhiều. Có lẽ là vì ma lực trong không khí đã giảm bớt. 

Ta nhìn. Nhìn mọi thứ. Cái thế giới bình thường này với ta thật xa lạ. Ta tò mò từng điều nhỏ nhặt nhất. Những cái cây, lần đầu ta thấy chúng sống, lá, màu lá cây, đó là màu sắc đẹp thứ hai trong đời ta. Đất nơi đây không tanh hôi, nó màu sẫm, đẹp, rất đẹp. 

Rồi có một thứ gì đó bay đến chỗ ta, một sinh vật nhỏ bé.  Là bướm, nó đậu lên xe. Ta nhanh chóng bắt lấy nó và bỏ vào mồm.

" Này Al!" Lucy dùng tay cạy mồm ta ra. Con bướm kia cũng vì thế mà bay ra ngoài. 

" Đừng làm thế! Em không được phép ăn những thứ vô hại! Và quan trọng hơn, em phải nấu trước khi ăn!" Lucy nói khi lắc người ta. Bất ngờ thay là ta hiểu, chỉ vế đầu thôi. Không phải là hiểu ngôn ngữ, ta hiểu theo cách mà cô ấy hành động và nói chuyện với ta. Rằng ta không được làm tổn thương những sinh vật không thể làm tổn thương ta. 

Lucy bế ta lên, chỉ tay về một hướng. Ở đó, ta thấy những sinh vật yếu đuối đang bay (bướm), chúng chẳng thể tự vệ khỏi kẻ săn mồi nhưng chúng lại đẹp đẽ vô cùng. 

Nơi đây như là một thế giới khác vậy. Không có những sinh vật muốn ăn ta, không có máu và... có những "thứ" giống ta. 

Rồi ta thấy một thứ gì đó. Một sinh vật nhỏ bé, nó có hai chi sau dài và tai nó cũng dài nữa. 

" Al, đó là thỏ đấy. Al, đọc đi. Thỏ! " Lucy nhìn ta chờ đợi. 

" Al!" Ta hô lên. 

" Không phải! Thỏ! Là thỏ!" 

Ta nghiêng đầu để lắng nghe nhưng có vẻ bộ dạng ấy khiến Lucy tưởng ta không hiểu, và sự thật là ta không hiểu. 

" Bỏ đi. Al! Chim, đó là chim!" Lucy nói rồi chỉ tay lên mấy con chim trên trời. 

" Al!" Ta đáp lại. Chẳng hiểu sao nữa. 

" Al! Cáo, đó là cáo!"

" Al!"

" Kia! Con đấy là sóc! " 

" Al!" 

...

Được một hồi thì Lucy dừng lại. Chắc là không tìm thấy sinh vật mới nào nữa. Và rồi...

" Al! Kate kìa! " Lucy chỉ tay vào cô gái đối diện. Cô ấy nhìn ta rồi gật đầu.

Lucy nhìn xung quanh rồi cười niềm nở như vừa nghĩ ra gì đó. Cô ấy ngước xuống ta rồi chỉ vào mặt mình. 

" Lu; cy"

Chẳng biết có một động lực nào đó khiến ta lặp lại theo cô ấy. 

" U... Lu...; Y... Lu;Y!(Lucy) Ta cố phát âm giống nhất có thể. 

Khi ta vừa đọc xong, Lucy ôm ta. Ta có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô ấy. Trong vòng tay của Lucy, ta cảm thấy thật an toàn, thật ấm áp... Ta đã dần thiếp đi, có lẽ Lucy vẫn chưa buông ta ra. Hình như cô ấy đã nói gì đó. Một điều gì đó rất quan trọng... Nhưng ta đã ngủ mất rồi. 

...

Khi ta thức giấc, ta lập tức nhìn xung quanh. Có lẽ là vì ta sợ đánh mất Lucy, sợ mất đi cái nơi yên bình này...sợ tất cả chỉ là một giấc mơ...

Thật may vì đây không phải một giấc mơ.

Ta vẫn đang ở trong vòng tay của Lucy nhưng không còn trên xe ngựa. 

Trời đã tối, bọn ta có lẽ đã dừng chân trong rừng. 

Ta thấy Vol và anh chàng mặc giáp đang dựng lều. Lucy và Kate thì đang nói chuyện. Lucy ôm ta ngồi dựa lưng vào một khúc gỗ lớn. Có vẻ họ đã thấy ta tỉnh dậy nên chẳng nói gì nữa mà chỉ nhìn ta. 

Tạch* 

Âm thanh từ ngọn lửa trại khiến ta giật mình. Đó là lần đầu tiên ta thấy lửa. Đúng không nhỉ? Có lẽ vậy, ta cố vươn tay về phía ngọn lửa nhưng đã bị Lucy cản lại.

" Này, không được chơi với lửa. Em sẽ bị bỏng đấy." Lucy nói rồi đưa cho ta một cành cây. 

" Nếu muốn thì dùng thứ này." 

Lucy cầm tay ta đưa cành cây ấy vào ngọn lửa. Nó bốc cháy phần đầu khi ở trong ngọn lửa. 

" Không chơi với lửa của em đấy à?" Kate dựt lấy cành cây rồi vứt đi. Sau đó Kate đã mắng Lucy. Mắng rất lâu luôn ấy. Kate chỉ tạm tha cho Lucy khi Vol và anh chàng kia đi tới. 

" Dựng xong rồi. Ta ăn thôi nhỉ?" Vol nói rồi lấy mấy con cá ra từ trong hành lý. 

Anh chàng kia cũng lấy ra bình nước lớn. 

" Đội trưởng! Trong túi em có phô mai đấy, lấy hộ em với." Là Lucy. 

" Thật à? Em lấy đâu ra vậy?" Kate hỏi với vẻ bất ngờ.

" Từ căn cứ của ma tộc mà ta đột kích ấy, em nhặt được khi đi loanh quanh."

" Ồ, ma tộc cũng biết làm phô mai à."

" Gì chứ? Có thể chúng lấy từ con người thôi." Anh chàng kia nói chen vào. 

" Anh đánh giá ma tộc thấp quá đấy." 

" À phải rồi." Lucy chỉ tay vào anh chàng kia. 

" Đó là Ethan!" 

Sau câu đó thì ba người họ chú ý đến ta và liên tục nói chuyện với ta. Nhưng tất cả đều vô ích khi ta chỉ nói một từ duy nhất để đáp lại.

" Al!"

" Này, không phải Al. Anh là Ethan. Đọc đi. Nào đọc theo anh. Ethan.

" Al!"

" Nào nào. Thằng nhóc vừa nói được thôi, tha cho nó đi." Vol đi tới với đống thức ăn và củi khô trên tay. 

Bọn ta bắt đầu nướng cá và phô mai. Bốn người họ nói chuyện với nhau đủ thứ vấn đề. Cũng tại nhiều quá nên ta cũng chẳng nhớ. Đang nói thì Lucy đưa một xiên phô mai cho ta. À không. Đúng hơn là đưa về phía ta. 

" Al!" Không thấy ta phản ứng, Lucy làm cử chỉ mở mồm mong rằng ta sẽ làm theo. Chẳng có lý do gì ta lại không mở mồm ra cả. 

Vậy là Lucy đút tọt miếng phô mai nóng hổi vào mồm ta. Chà. Ta nhớ cái cảm giác đó. Ta đã lăn lộn một lúc vì bị phỏng. Nhưng ta không nhổ nó ra... vì nó...ngon. 

Ha... Đó là món ăn thật sự mà con người bình thường ăn... Tuy nhiên đó là lần đầu tiên ta ăn thức ăn của con người. 

– Hể?! Chủ nhân, người đã từng đáng yêu thế à~

– Đừng nói thế. Dù gì thì ta chưa từng tiếp xúc với con người trước kia. Có lẽ đó là những điều mà một đứa trẻ sẽ cảm nhận được trong trường hợp của ta. 

...

Chà... Cá nướng và phô mai trong một buổi cắm trại. Đó là hai món ta thích nhất. Vì cái ngày hôm đó – lần đầu tiên ta được ăn thức ăn của con người.

Ta nhớ. Hình như trong lúc ta đang quằn quại thì Ethan đã cười phá lên và rồi anh ta bị Kate đút phô mai nướng vào mồm giống ta. 

– Đó thật sự... Giống một đội mạo hiểm đích thực. 

– Có lẽ vậy. Thật...đáng nhớ...

Sau một lúc bọn ta đã ăn xong. Đúng hơn là bốn người kia đã ăn xong. Ta vẫn đang ngồi trong lòng Lucy mà gặm con cá nướng. 

Ethan ngồi ngủ tựa lưng vào gốc cây. Kate đã vào lều, có lẽ là đi ngủ. Vol thì canh gác xung quanh. Chỉ còn ta và Lucy ngồi quanh lửa trại. 

" Nè... Al" Lucy lên tiếng phá tan sự im lặng. 

" Al!" Ta đáp lại khi nghe Lucy gọi. 

Hồi tưởng (Góc nhìn khi đã trưởng thành)

Ta ngậm miếng cá. Nó mặn. Ngon. Không giống như những thứ tanh nồng trước kia. 

– Nè Al... Là Lucy. 

– Al! Ta đáp lại bằng từ ta nói giỏi nhất.

Lucy nhìn ta, chỉ tay lên trời. 

– Em thấy không? Chúng thật đẹp...

Ta nhìn lên...

Woa... Trên đấy... Những đốm sáng lấp lánh (sao)... Chúng nhiều quá. Đẹp quá. Ta muốn lấy một cái xuống. Được không nhỉ? Mà chúng ăn được không? 

– Em biết không? Con người ta khi chết sẽ biến thành những ngôi sao trên bầu trời đó...

Lucy nhìn về phía xa xăm trên kia... Cô ấy... Thật đẹp... Đẹp như những thứ lấp lánh trên đó vậy...

– Trên bầu trời này. Liệu thứ gì đang ở trên đó nhỉ? 

Trông cô ấy có chút buồn... 

– U... UCy!(Lucy)... Ta lắp bắp nói ra. 

– Fu. Ahahahahahaha... Em thật sự rất...giống...giống... Thôi...

Lucy cầm lấy tay ta, hướng nó về phía những thứ lấp lánh bên trên kia. 

– Tuy chị không biết, nhưng cha chị đã kể rằng bên trên đó là một thế giới rộng lớn. Đó là thế giới của Rồng. 

Rằng loài rồng, chúng đến từ bên trên bầu trời. Những con quái vật khổng lồ biết sử dụng phép thuật. Chúng có toàn thân màu trắng bạc với con mắt có màu vàng kim. Rồng đã đến đây, cai trị nơi đây. 

Lucy...

– Rồng đã dạy con người cách dùng phép thuật, hướng dẫn con người cách tiêu diệt ma thú, rèn cho con người những vũ khí mạnh mẽ. 

Ấy vậy mà con người đã phản bội loại rồng. Loại rồng cao quý đến từ bên trên bầu trời đã bị nhân loại và những con bò sát có hình dạng giống rồng tấn công. Khi ấy loại rồng đang phải chiến đấu với ma tộc mà còn bị con người phản bội sau lưng nên đã thất thủ. Con người săn đuổi loài rồng khắp nơi và đến bây giờ ta chẳng còn có thể bắt gặp loại rồng nữa... 

Kết thúc hồi tưởng 

Và ta đã ngủ trong khi nghe câu chuyện ấy. 

– Chủ nhân cắt bớt vì không muốn kể đúng không? Roselia nheo mắt nhìn Al. 

– Làm gì có chứ. 

– Nè! Đoạn kết đâu! Lời tâm sự cảm động đâu! Không chịu đâu nhá! 

– Sự thật là ta đã ngủ. Chỉ có vậy thôi. 

– Thật đáng nghi ngờ. Có phải cô ấy đã nói gì đó mà người không muốn nói ra? 

     Al nhún vai. 

– Tùy con. Tạm dừng ở đây thôi. Ta có chút hoài niệm rồi. Hãy để ta yên tĩnh một chút. 

– Vâng... Mà...Chủ nhân định ra ngoài à?

– Không. Nếu là lúc này, con sẽ vào phòng ta tìm sách có liên quan đến Lucy mất. 

– Có phải chủ nhân biết điều đó nên mới viết bằng thứ tiếng kì lạ kia không? 

– Đừng nhìn ta như thế, ta không... Này con đã đọc trộm thật à? 

– ...Chỉ là... À! Con chỉ "vô tình" đọc qua trong khi "vô ý" làm rơi thôi, chỉ vậy thôi. 

     Al đứng dậy. Cái mũ giáp của ông như thể tỏ ra nét u buồn. 

– Có lẽ ta nên ra ngoài. Để lần sau ta dạy con ngôn ngữ đó. 

...

      Roselia biết. Bây giờ Al đang rất lạ. Cô biết thứ cảm giác bây giờ của Al. Cô biết Al cần gì lúc này. Rằng lúc này đây, Al nên một người ở bên để chia sẻ... 

– Chủ nhân. Người kể tiếp được chứ? 

...

– Thay vì đợi chờ thì con muốn nghe nhiều hơn, mỗi lần kể cứ bị ngắt quãng thế này chẳng phải rất khó chịu sao? 

– ... Cũng được thôi...

...

Và Al cũng biết. Ông không còn cô đơn. Ông đã có cô giúp việc bé nhỏ này. Không việc gì phải chôn vùi mọi thứ bên trong mình...

...

– Vậy thì ta tiếp tục nhỉ? 

– Vâng! Roselia vui vẻ đáp lại.

     Al ngồi lại xuống ghế. Ông kể tiếp câu chuyện còn đang dang dở. Câu chuyện của anh hùng...

"Sau đó...