Chereads / Số Mệnh Của Anh Hùng(Tiền Truyện) / Chapter 2 - ANH HÙNG VÀ THIẾU NỮ

Chapter 2 - ANH HÙNG VÀ THIẾU NỮ

• Phần 1 : Quý cô xui xẻo 

Người đời tương truyền nhau về một vùng đất bí ẩn. Một vùng đất mà chẳng ai biết nó nằm ở đâu trên bản đồ. Một vùng đất mà những kẻ từng đặt chân đến có thể quay trở về chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tại nơi đó không tồn tại ma thú và cũng chẳng có con người sinh sống. Tuy vậy, nó không phải một vùng đất hoang vô chủ. Có hàng trăm loại rồng sinh sống trên mảnh đất này. Chúng làm tổ ở khắp nơi, từ dưới đất đến ven hồ, trên những sườn núi và lẫn dưới chân núi. Xích long, hải long, địa long,... Chỉ duy nhất tại vùng đất đó, tồn tại những con rồng vĩ đại nhất, mạnh mẽ nhất.

Và nó được gọi với cái tên "thánh địa của rồng, Flafagan".

Vậy đấy. Nhưng Flafagan còn nổi tiếng vì một địa điểm đặt biệt, đó là đỉnh núi cao nhất thế giới, núi Tàng Long.

Chỉ cần đi vào một tửu quán bất kỳ trên đại lục Airavata, ta có thể dễ dàng nghe thấy những câu chuyện về núi Tàng Long từ miệng của mấy gã du côn say xỉn. Được mệnh danh là mồ chôn của những kẻ dám bén mảng đến gần. Chưa kể đến lũ rồng, một phần lớn cũng bởi địa hình khó tiếp cận của nó. Nằm sâu trong những dãy núi lớn và các thung lũng đan xen nhau khiến núi Tàng Long trông giống như một pháo đài bất khả xâm phạm. 

Chính vì sự nguy hiểm này, núi Tàng Long được xem là thử thách của những tên dũng giả muốn làm nên lịch sử. Nói cũng lạ thật, mấy gã đó có khi còn chẳng bao giờ đến được Flafagan đấy chứ, thế mà lại khoác lác như những người từng trải vậy.

 Bỏ qua chuyện đó. Vậy thì, ở trên đỉnh của núi Tàng Long đang tồn tại thứ gì?

 Là kho báu của những vĩ nhân trong truyền thuyết để lại? Hay là thanh kiếm có quyền năng thần thánh? Có phải chăng là một điều ước? Hoặc đó là một cảnh hùng vĩ? 

 Có lẽ thế?

 Chính xác thì, đó là một ngôi nhà.

 Ừ. Đúng vậy!

 Một ngôi nhà tại nơi hoang vu hẻo lánh đầy rẫy nguy hiểm. Liệu ai hay thứ gì có thể tồn tại ở nơi đây?

 Ngôi nhà không có lầu nhưng có gác mái. Bước vào nhà. Cảnh tượng bên trong thật sạch sẽ dù rằng ngôi nhà đã dần xuống cấp rõ rệt theo năm tháng. 

 Từ cửa đi vào là một căn phòng lớn, có bàn ghế và một gian bếp nhỏ. Góc bên trái là một cánh cửa dẫn vào trong, nó đưa ta đến một hành lang dài, dọc theo bên phải hành lang có hai cánh cửa và ở cuối hành lang có một cánh cửa khác làm bằng đá.

*Bụp!

 Có tiếng gì đó, giống như tiếng của vật gì vừa rơi vậy. Âm thanh phát ra từ cánh cửa đầu tiên. Bước vào bên trong. Có một thiếu nữ đang cuối người nhặt lên một quyển sách cũ kĩ dưới sàn.

 Từ ánh sáng rọi vào qua cửa sổ, có thể thấy được dung nhan của thiếu nữ. Thiếu nữ khá cao, khoảng một mét bảy. Cô có cặp mắt với con ngươi màu xanh lục nhạt, một mái tóc vàng dài đến vai, và nổi bật nhất là đôi tai dài của cô ấy. Thiếu nữ là một Elf (yêu tinh).

•Góc nhìn của thiếu nữ 

Chủ nhân bừa bộn thật. Nhưng... có lẽ vì vậy mà tôi mới cần ở cùng với ngài ấy.

Tôi quét đi đống mạng nhện và bụi bẩn phủ đầy trên những cuốn sách đã lâu không được ngó đến. Chủ nhân luôn bất cẩn như vậy, ngài ấy... Ủa. Thứ gì nhìn quen thế nhỉ? 

" Hửm?" 

Đây là...

"Ối." 

*Bụp!

Tôi lỡ đánh rơi nó rồi. Chán thật... hậu đậu quá.

Tôi trèo xuống. Nhặt thứ tôi vừa làm rơi. Đó là một cuốn sách. Đúng hơn là cuốn sách mà chủ nhân vừa viết đêm qua. Tôi quá tò mò để muốn biết về những gì mà chủ nhân đã viết trong cuốn sách này. Không chậm trễ, tôi lật ngay trang đầu ra.

Hể? Gì đây chứ?! Ôi, thật là... Nó được viết bằng một loại ngôn ngữ mà tôi chẳng tài nào có thể hiểu được. Chủ nhân không dạy tôi ngôn ngữ này. Nó cũng không giống bất kỳ loại ngôn ngữ cổ nào. Có lẽ tôi thực sự chẳng biết điều gì về chủ nhân cả. Tôi muốn tìm hiểu thêm về ngài ấy, vậy mà... Để hỏi sau vậy. 

"Haiz..." 

Tôi đóng cuốn sách lại, nhìn lên vị trí ban đầu của nó. Ở độ cao đó, chủ nhân có thể dễ dàng vươn đến, nhưng tôi phải đứng lên ghế. Tôi đâu có lùn, chỉ là ngài ấy thật quá đỗi to lớn, khoảng hơn hai mét. Những kệ sách trong phòng chủ nhân cũng cao đến ba mét. 

Mà... Bây giờ tôi mới để ý, nội thất trong phòng chủ nhân mười phần thì hết tám phần là sách. Chúng đều được viết bởi chính tay chủ nhân trong suốt hơn hai mươi năm qua. Một khoảng thời gian dài với con người, nhưng với tôi thì đó giống như một giấc mơ ngắn. Tôi không thích điều này chút nào.

Mỗi lần nghĩ đến việc tôi và ngài ấy phải chia xa càng làm tôi thấy khó chịu. Tôi chỉ muốn tiếp tục cuộc sống như thế này. Dù nó không phải viên mãn nhất...

Chà... Tôi nhớ về lần đầu gặp chủ nhân. Đó là một câu chuyện thú vị đấy. Haha, tôi gọi nó là "Câu chuyện về anh hùng và thiếu nữ".

•Hồi tưởng 

*Rầm! (Tiếng sấm)

Gì vậy?... Ừm. Đây là đâu?

Tôi nhìn xung quanh trong mơ màng để rồi cơn đau đớn khắp thân thể kéo tôi về hiện thực.

À... Ừm. Nhớ rồi. Tôi là một mạo hiểm giả. Tôi từng có một tổ đội đáng tin tưởng, từng thôi, chúng tôi đã đồng hành cùng nhau. Như một giấc mơ của những người yêu phiêu lưu. Mỉa mai thật đấy, một mạo hiểm giả đẳng cấp hàng đầu và kiêu hãnh như tôi bây giờ đây lại thảm hại không khác gì nô lệ của lũ quý tộc rác rưởi. Mà. Từ khi nào nhỉ? 

Một. Không. Khoảng hai tuần trước. Trong một lần làm nhiệm vụ. Một nhiệm vụ tiêu diệt ác quỷ. Lũ người đó nói rằng họ đã nhìn thấy quỷ trên núi và bọn tôi phải giết hết chúng. Tôi thì chẳng quan tâm đến phần thưởng gì đâu, chỉ muốn đánh nhau với quỷ thôi.

Nhưng tiếc thay, đó lại là một cái bẫy. Bọn chúng là sơn tặc. Chúng bỏ thuốc mê vào thức ăn. Bọn tôi đã quá bất cẩn.

Khi tỉnh dậy thì tôi đã ở nơi đây. Có lẽ là một nhà giam dưới lòng đất hoặc nằm trong hang. Nó tối, ẩm ướt và lạnh lẽo.

Cả tổ đội của tôi... Đội trưởng đã bị giết, ừm, vì cậu ấy là đàn ông. Còn phụ nữ trong nhóm thì bị bắt lại, bao gồm cả tôi. Trong nhà giam này có nhiều hơn một nhóm của tôi, có lẽ bọn chúng đã bắt cóc rất nhiều cô gái từ khắp nơi.

Hằng đêm, ừm, tôi cũng chẳng biết là ngày hay đêm, chúng đến đây, cưỡng hiếp một người rồi giết họ sau khi chúng thỏa mãn. Tiếng gào thét của họ... tôi không thể quên được. Nó ám ảnh tôi trong mỗi giấc ngủ.

Hai tuần đã trôi qua, không còn ai trong nhà giam này ngoài tôi. Tôi sống được đến tận bây giờ cũng là vì tôi mang một lời nguyền, nó khiến tôi trở nên xấu xí và đau đớn khi lời nguyền bộc phát. Có lẽ bọn chúng sợ lời nguyền sẽ lây lan nên không dám làm những điều xằng bậy với tôi. Nhưng không vì thế mà chúng để tôi yên, lũ khốn đó đánh đập tôi hằng đêm sau khi giết các cô gái. Một kiểu tra tấn thể xác nhằm khiến tôi luôn kiệt quệ. Và chúng tôi chỉ cho tôi ăn một bữa mỗi ba ngày. Đương nhiên rồi, không lý do gì phải cho tôi ăn nhiều cả. Thức ăn mà tôi được cho ăn, tất cả đều là những thứ chẳng còn ăn được nữa.

Tôi thề, chỉ cần một bữa ăn đàng hoàng thôi, tôi có thể lập tức hủy diệt cái nơi chết tiệt này... Bực thật.

Trốn đi ư? Tôi từng thử trốn thoát nhưng không thể. Thậm chí điều đó đã khiến chúng xích tay tôi lại.

Và... Chỉ còn mình tôi trong cái nhà giam này. 

Chắc hẳn đêm nay chúng sẽ giết tôi, hoặc bán tôi cho mấy tên buôn nô lệ, đại loại vậy. 

Không, chắc là... Cái... 

" Tỉnh rồi à?" Một người khoác trên mình chiếc áo choàng đen ngồi bên ngoài song sắt nhìn tôi mà nói. 

Gì chứ? Cái quái? Người này... 

" Gì đây?! Ngươi là ai?" 

Hắn ta không phải người của đám sơn tặc kia, giọng của hắn rất trẻ. 

" Không quan trọng. Nghe này, tôi sẽ giúp cô thoát ra, được chứ?" 

Thoát? Người này... 

" Ngươi... giúp ta ư? Tại sao? Ngươi là người từ hội mạo hiểm à?" 

" Tùy theo cách cô nghĩ. Tôi không có nhiều thời gian đâu, chúng sẽ đến nhanh thôi. Đây là thuốc hồi phục ma lực, hãy cố trốn ra khỏi đây, hoặc cầm cự để tôi phục kích chúng." 

" Được. Rồi..." 

Người bí ẩn ném lọ thuốc ma lực vào trong cho tôi rồi quay lưng bỏ đi. 

" Ểh?! Này? " 

Haiz. Kệ đi. Hết sức rồi. Có hét cỡ nào thì hắn ta cũng chẳng nghe thấy...

" Còn thứ này..." Tôi vô thức lẩm bẩm.

Tôi nhìn bình ma lực trên tay, có gì đó... Nao núng bên trong tôi. Ừm. Đây là cơ hội duy nhất của tôi. Tin vào người đó hoặc là cứ trông cậy vào số phận... 

Tôi ngồi thẳng dậy.

Không. Tôi không thể cứ để mặc cho số phận quyết định được. Nhưng, làm sao mà tôi thoát được khỏi nơi đây cơ chứ? Tôi đã không có gì bỏ bụng mấy ngày nay, thậm chí vận động nhiều cũng khiến tôi nhanh chóng kiệt sức... Vậy nên, có lẽ thể lực không phải là giải pháp khôn ngoan cho việc trốn thoát, ít nhất là ra khỏi phòng giam này. Hay là... Tôi sẽ làm mồi nhử khiến lũ người ấy mất tập trung...

Haiz. Giờ...Làm sao đây? Bình ma lực... Ma lực ư? 

...

Đúng rồi! Là ma thuật! Đúng vậy, tôi là một Elf - chủng tộc nổi tiếng với tài năng về ma thuật và thiện xạ. Và tôi... Tôi không biết dùng phép. Tôi đã chọn đường kiếm sĩ. Thật vô dụng. Rốt cuộc thì... Cũng chẳng đâu vào đâu cả. 

...

Chị tôi... Chị ấy đã từng ngỏ lời dạy tôi các phép thuật cơ bản...

" Không! Một kiếm sĩ như em sẽ không học phép đâu. Trông vô dụng lắm. Không bao giờ đâu." Tôi đã hét lên như thế với chị...

Giá mà ngày đó... tôi...

Không. Không phải lúc này. Tập trung nào! Động não đi, làm sao đây? 

Không biết ma thuật... Liệu tôi có thể tự tạo ra ma thuật không? Nhưng tôi không biết tí gì về ma thuật cả, thậm chí là một câu niệm chú. Không dùng được phép? Không. Không phải có thể hay không thể, tôi buộc phải làm được. Đây là cách duy nhất. Đúng vậy! Là thế! 

Tôi mở bình ma lực ra. Nốc cạn cả bình. Tôi cần giấu nó. Nhưng hãy để sau đi. 

...

Ma lực là năng lượng để tạo ra phép thuật, nó có bên trong vạn vật. Tôi chưa bao giờ sử dụng phép nên không biết cảm nhận về ma lực. Thật khó để tập trung và hình dung ra nó. "Giống như khi em nặn cát vậy, tuy khó nhưng lại rất dễ" đó là lời chị tôi nói... 

Được rồi. Lý thuyết đủ rồi, thực hành thôi. 

Hướng bàn tay về phía cánh cửa sắt. Tôi nhắm mắt lại. Tay siết chặt, cố gắng để tưởng tượng ra một nguồn năng lượng ở đâu đó trong cơ thể rồi truyền nó xuống tay. 

Hình dung nó. Một thứ gì đó. Thứ gì cũng được. Một vụ nổ, một quả cầu lửa, một tia sáng có thể phá hủy cả sắt thép... Một thứ gì đó rất mạnh... Nặn nó... Một hình dạng. À, không cần hình dạng đâu, một thứ sức mạnh to lớn nhất có thể là được... 

...

Đúng rồi! Tôi có thể nhận được! Giờ thì... Đây... Cảm giác này... Là. Nó. Kư... Aaaaa.

...

*Cạch! Một âm thanh như tiếng kim loại vỡ vang lên.

Tôi thở dốc.

Việc này khó hơn tôi nghĩ.

Có vẻ thành công rồi... Tôi cảm nhận được, có gì đó đã vỡ.

Mở mắt ra.

" Haa..."

Tôi, làm được rồi... Cái còng tay đang xích lấy tôi, đã gãy làm đôi.

" Hà... hà..."

Tốt lắm...

Nhưng.

Tôi đã không dùng được phép thuật. Ừm... Có vẻ đó là khí lực, một dạng năng lượng có trong cơ thể giống như ma lực. Khí lực có thể cường hóa thể chất và phản xạ của ta hoặc bao bọc bên ngoài như một bộ giáp vô hình. Một điều quan trọng, cả khí lực lẫn ma lực sẽ hao tổn tỉ lệ thuận với thể lực và ngược lại. 

Vậy nên từ những ngày đầu, tôi đã không thể dùng khí lực vì quá yếu. Ấy vậy mà bây giờ lại có thể sử dụng được, việc này làm tôi quá đỗi ngạc nhiên luôn rồi. Hóa ra đây là sức mạnh phi thường khi con người ta cận kề cái chết ư? Hoặc lọ ma lực lúc nãy có vấn đề, chứ khí lực chỉ có thể tự phục hồi bằng cách nghỉ ngơi thôi. Mà. Sao cũng được, không quan trọng. Gác lại đã. 

Hiện tại tôi không thể hấp tấp. Cần phải bình tĩnh tìm cách thoát. Lũ sơn tặc không có trong nhà giam nhưng chắc chắn chúng vẫn còn một vài tên canh gác bên ngoài. Hay tôi nên đợi gã bí ẩn kia quay lại? Nhưng, như vậy có mạo hiểm quá không? 

Tôi không thể hạ quá hai tên cùng lúc. Nếu bị bắt, mọi chuyện sẽ kết thúc. Phải thật bình tĩnh. Tìm cách nào đó để...để mà...

Ánh mắt tôi dừng lại khi nhìn vào đống rơm được lót để làm chỗ ngủ. Chúng cao gần bằng nửa người tôi.

... 

———

•Phần 2 : Tóc đỏ tốt bụng

Tại một khu rừng thuộc vương quốc Gomoros.

 Một cột khói bốc lên từ phía đông, sâu trong khu rừng. Nó đến từ lửa trại của một nhóm người, đúng hơn thì họ là sơn tặc. Có ba tên đang ngồi tám chuyện và một tên đứng gác. Bọn chúng đang cười nói điều gì đó, có lẽ là về những nạn nhân của chúng.

" Này. Mày nhớ con ả hôm trước chứ?" Một tên đầu trọc có bộ râu đỏ cọc cằn hỏi.

" Lên cơn nữa à? Mà ý mày là cái con quý tộc lúc nào cũng trưng ra bản mặt kiêu ngạo ấy hả?" Gã tóc nâu với gương mặt trung niên trả lời.

" Ừ."

" Kha kha kha. Tao nhớ cái bản mặt của nó lúc bị tao kề kiếm vào cổ. Gì mà 'Nếu các ông giết tôi thì cha tôi sẽ san phẳng cái thành phố chết tiệt này.' Kha kha kha, nó đần đến đáng thương đấy. "

 Gã vừa nói là một tên đô con, hắn mang trên mình đầy trang bị như giáp nhẹ và kiếm. Với thái độ của những tên sơn tặc dành cho hắn thì có lẽ hắn là thủ lĩnh của đám sơn tặc này.

" Con ả đó chết một lần là chưa đủ cho cái mồm xấc xược của nó. À. Đại ca. Hôm nay anh muốn làm chuyện đó à?" Tên đầu trọc hỏi.

" Thế bọn mày định ăn cỏ hay gì?" Tên thủ lĩnh bực bội cao giọng quát lại.

" Nhưng còn..."

" Tao bảo thì cứ làm, bọn mày sợ thì đứng nhìn. Này Leo! Vào trong lôi đầu con ả đó ra đây." Gã thủ lĩnh hét về hướng một thanh niên đang dựa lưng vào vách đá. Người này có mái tóc đỏ nổi bật, vẻ mặt tuấn tú, tay trái ôm một cây thương trong khi tỏ ra dáng vẻ bực tức khó tả.

 Lũ sơn tặc đồng loạt nhìn về phía sau chàng trai tên Leo kia. Ở đó có một cái hang, miệng hang bị chặn lại bằng đá, chỉ có một cánh cửa để ra vào. 

" Thật đấy à? Các ngươi không sợ lời nguyền của ả ta hay muốn chết vậy?" Người có tên Leo đầy giận dữ phản bác gã thủ lĩnh.

" Thôi nào Leo, mày sợ ư?" 

" Khà khà. Ahahaha." Lũ sơn tặc cười phá lên.

" Thằng thỏ đế. Ahahaha."

" Mặc xác các ngươi! Ta không quan tâm." Nói rồi Leo quay người bỏ đi.

" Kệ hắn. Hai bọn bây vào trong kéo nó ra cho tao." Tên thủ lĩnh ra lệnh. 

 Hai tên sơn tặc bước vào hang trong khi tên thủ lĩnh nhâm nhi bát súp nóng hổi. Hắn đang tượng ra vẻ mặt đau khổ của một cô gái, người luôn cao ngạo thách thức hắn.

...

...

" Đại ca! Đại ca! Chết giở rồi!" 

 Tiếng hét vọng ra từ trong hang khiến tên thủ lĩnh giật mình làm rơi bát súp trên tay. 

" Con ả chết tiệt đó biến mất rồi." 

 Tên thủ lĩnh lập tức đứng dậy, bằng tốc độ nhanh nhất, hắn phóng vào trong hang.

 Từ cửa hang đi vào là một lối dài, hai bên là các phòng giam lạnh lẽo, không có lấy một bóng người bên trong. Nguồn sáng duy nhất trong hang đến từ những ngọn đuốc mập mờ khiến nơi đây trở nên thật tối tăm.

 Tên thủ lĩnh dừng chân trước một phòng giam, nơi hai tên sơn tặc kia đang hoảng loạn nhìn vào trong. Hắn cũng nhìn vào. Cửa căn phòng bị đục một lỗ nhỏ, to bằng bàn tay. Bên trong phòng giam trống trơn, thứ duy nhất còn sót lại là hai mảnh của chiếc còng tay đã bị phá hủy đang nằm dưới sàn.

 Tên trọc mở cửa đi vào xem xét.

" Chậc! Hẳn là nó chạy đến lối sau rồi."

" Đến lối sau? Điên à? Nó thoát ra ngoài kiểu gì được chứ?!"

" Con ả đó là Elf đấy! Giăm ba mấy trò này có là gì? Phép thuật biến thành khói chẳng hạn? Đây là lý do tao ghét lũ pháp sư phiền phức." 

"..."

" Đại ca. Anh còn đứng đấy làm gì?"

" Đúng đấy, nếu bây giờ..."

Giọng nói của tên trọc bỗng ngắt quãng, hắn run nhẹ người sợ sệt. Bởi giờ đây, thanh kiếm của gã thủ lĩnh đang kề sát vào cổ hắn.

" H-Hả?!..."

" Bọn mày đùa tao à?!"

"... Bình tĩnh nào đại ca, có gì không đúng sao?"

Gã thủ lĩnh nghiêng đầu, trợn mắt nhìn vào tên còn lại.

" X-Xin lỗi đại ca, bọn em k-không biết..."

...

Sau một lúc, gã thủ lĩnh thở dài bất lực. Hắn xoay người về phía đống rơm lớn trong góc phòng. Đó là thứ được dùng để lót làm chỗ ngủ cho tù nhân. Tất nhiên, hắn không đủ rộng lượng để phí thời gian phục vụ cho những kẻ bị bắt, cái đống vớ vẩn này đều là yêu cầu của một tên tóc đỏ phiền phức nào đó.

" Tao không nghĩ bọn mày lại bị lừa bởi cái trò nhảm nhí này. Quá đủ rồi, không cần phải giữ ngươi sống nữa, ta không còn hứng rồi. Huyết Phong Yêu Roselia Valhart. Chết đi."

Nói rồi gã thủ lĩnh bức tốc đến gần đống rơm, hắn vung kiếm chém một đòn dứt khoát vào giữa.

*Xẹt

Đống rơm đó bị cắt ngọt lịm. Nửa trên của nó bay lên rồi rơi xuống còn nửa dưới vẫn chỉ toàn là rơm.

Như thể vẫn chưa bị lay động, tên thủ lĩnh vung kiếm chém nát hết từng khối rơm trong phòng.

" Đại...ca, có phải anh đa...nghi quá không?"

"..."

Nghe vậy, gã thủ lĩnh ngừng chém. Hắn im lặng một lúc rồi bỗng quay ngoắt qua đống rơm của phòng bên cạnh.

" Bọn mày không nhầm... Mùi gì vậy?"

" Hở?! Khói!"

" Từ lối sau! Có lửa từ lối sau!!"

" Hẳn là ả!"

" ...Khốn thật. Tao đi vòng qua, bọn mày lần theo nó." Tên thủ lĩnh ra lệnh rồi tức tốc chạy khỏi hang. 

 Nhà giam này có hình vòng cung, nó được xây dựng trong hang và có hai lối ra vào ở mỗi đầu.

•Góc nhìn của Roselia

Thật là... Suýt chết luôn. Tim tôi đã lệch một nhịp vào khoảnh khắc hắn nhìn sang đây.

Từ khi bị bắt, tôi đã luôn quan sát và phán đoán địa chỉ nơi này, thật là không uổng công mà. Bây giờ, chỉ cần đợi người bí ẩn kia đến hỗ trợ nhỉ? Mà, chúng đã đi chưa? Hình như không còn tiếng động gì. Tôi chậm rãi vén đống rơm ra, quan sát xung quanh. Bọn chúng đi rồi. Đúng như tôi nghĩ, bọn chúng đã hấp tấp tìm kiếm tôi mà quên đóng cửa. Tốt! Nhưng đó là cửa phòng bên. Thật là...

Tôi sẽ đợi vậy. Ừm, có cần trốn tiếp không nhỉ? Lỡ đâu...

Gì thế kia?

Dưới sàn phòng bên cạnh, có một xâu chìa khóa nằm gần song sắt phòng tôi.

...

...

...

Tôi bước ra ngoài. Aaaa! Cảm giác giác như tôi đã nằm liệt giường rất lâu và giờ mới được di chuyển thỏa thích. Chân tôi nhẹ nhõm hẳn luôn.

Nào nào. Phải nhanh lên trước khi lũ khốn đó quay trở lại.

Tôi tiến ra ngoài một cách dễ dàng. Tự do đang ở trước mắt. Tôi bước ra khỏi hang.

Luồng khí mát bên ngoài thổi vào người tôi. Thật sự thoải mái và dễ chịu làm sao. Mà... Đây không phải lúc, tôi cần nhanh chóng rời xa nơi đây trước khi bị phát hiện. Được rồi, chắc là chạy vào rừ...

" Cô! Ha. Tôi không nghĩ cô lại tự thoát được đấy."

Ư... Ai đây?...

Trước mặt tôi là một chàng thanh niên. Tóc đỏ, mắt vàng. Tôi nhớ người này, anh ta đi cùng lũ sơn tặc kia. Tuy vậy, giọng anh ta có chút quen, dù chẳng tiếp xúc với tôi lần nào.

Nhưng... Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao lại là lúc này chứ? Tôi... Đã có thể thoát khỏi cái nơi chết tiệt này cơ mà... Tôi sẽ chết ở đây sao? Tôi sẽ chết như thế này sao? Chỉ một chút nữa thôi mà... Tại sao chứ?... Hay là... Cứ liều vậy... 

 Chàng thanh niên kia nhìn xung quanh. 

" Cô! Im lặng và đi theo tôi. Tôi sẽ giúp cô."

Được, chiến thôi. Hả?!

Hả? Anh ta nói gì thế? Đi? Đi đâu? Giúp tôi? 

" Gì... Cái gì... cơ?"

" Nhanh lên." 

Không để tôi kịp định thần thì anh ấy đã kéo tay tôi đi.

Anh ta muốn giúp tôi à? Nhưng... Tại sao? Tôi vừa gặp anh ta... Không đúng...

" Này, anh là người lúc nãy à? Cái người mà vứt cho tôi lọ ma lực rồi phắn đi mất ấy." 

" Chứ còn ai nữa? Cô không nhận ra ư?" 

" K-Không..." 

Hóa ra là vậy...

...

Anh ấy dẫn tôi đến một con đường mòn. 

" Lối này!" Anh ta nói nhỏ với tôi.

...

...

...

Và rồi chúng tôi đã đi dọc theo con đường đó một thời gian dài. Cả hai cứ thế mà đi, không ai nói một lời. Bầu không khí giờ đây thật yên tĩnh. Tôi có nên mở lời... Thôi. Mà... Dù hơi lo, nhưng thật lòng thì tôi nghĩ có thể tin tưởng anh ta. Nếu không tin thì tôi sẽ làm được gì cơ chứ? Tôi không còn chút sức nào rồi.

...

" Hà... hà..."

Mệt quá...

...Có gì đó... Không ổn rồi. Tôi... Chân tôi không nhấc nổi nữa. Mỗi bước đi càng lúc càng trở nên đau đớn và nặng nề. Nói không quá nhưng nó giống như cơ ở chân bị xé ra vậy. Mới vừa đi không xa thôi mà... Chắc hẳn là do tôi đã quá mệt mỏi khi lúc nãy phải sử dụng khí lực. Tốc độ của tôi ngày càng chậm dần rồi... 

" Này! Nhanh lên." 

" Xin lỗi... Tôi... Không đi nổi..." 

" Chậc!" Thanh niên kia tặc lưỡi.

Anh ta đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhấc tôi đặt lên vai như vác một món đồ. 

" Này!" 

" Hạn chế phát âm thanh."

" Vâng..." 

...

Đau...

" Này... Tư thế này có chút... khó chịu đấy."

Tôi không muốn đòi hỏi. Nhưng mà thực sự rất đau khi bị vác như thế này... 

" Thật là..."

Anh ta xoay tôi lại trên vai. Người tôi ngã về sau. Giờ thì anh ấy cõng tôi luôn rồi. Không thể ngờ rằng tôi lại có ngày ra nông nỗi này... Bị đối xử như một món đồ...

...

Cứ thế mà chúng tôi lại đi theo lối mòn. Ừm, con đường dần rõ ràng hơn với trí nhớ của tôi. Đoạn này. Tôi nhớ con đường này, nó dẫn ra khỏi khu rừng. Tốt rồi. Có lẽ anh ta thật sự muốn giúp đỡ. Vậy là tôi sắp thoát rồi ư. Tôi nhất định sẽ báo cáo cho hội về chuyện này. Haaa. Ổn rồi.

Nhưng... Nhỡ đâu tôi sẽ bị anh ta đem đi bán...

Mà... Anh ta không cùng phe với lũ sơn tặc kia ư? Vậy tại sao anh ta không giúp những người khác? Nhưng... Anh ta... Không hề giống một kẻ xấu tí nào. Dù chỉ là linh cảm thôi, vậy mà không biết sao tôi lại dám khẳng định như thế... 

" Này..."

" Cứ gọi là Leo."

" Ừm. Anh Leo này... Anh...tại sao lại đi cùng với lũ khốn đó vậy? Anh khác với chúng... " 

" Hồ... Khác ư? Hahahaha, cô nghĩ là tôi khác ư? Cô nghĩ tôi sẽ không đem cô đi bán hoặc ném cô xuống sông à?"

" Ểh!?"

Không hay rồi! Tên này! Không ổn rồi. Phải làm gì đó. 

" Tôi đùa thôi. Tôi cũng đâu muốn... Tên thủ lĩnh của đám sơn tặc này, cô biết hắn chứ? Tên đó đã mua mẹ tôi... Một nô lệ. Và tôi chỉ đang trả nợ bằng cách làm việc cùng chúng."

" Vậy sao?..."

" Ừm..."

" Ra vậy... Dù sao thì... Cảm ơn vì đã giúp tôi." 

" Không có gì. Tôi cũng rất ghét lũ khốn ấy. Chúng chuyên buôn bán nô lệ và bắt cóc các cô gái trẻ tuổi, thậm chí còn ép tôi ra tay giết người... Bây giờ, tôi không còn đếm được có bao nhiêu người đã chết..."

" Thế, tại sao anh không cầu cứu các mạo hiểm giả? Họ sẽ có cách mà. Và họ cũng luôn sẵn lòng giúp mấy vụ này nữa."

" Dĩ nhiên tôi cũng từng thử. Nhưng không dễ như vậy, cái tên thủ lĩnh đó, hắn không tầm thường. Mạo hiểm giả hạng ba cũng chẳng phải đối thủ của hắn. Và rồi chúng còn lấy mẹ tôi ra để đe dọa tôi. Rằng nếu chúng có mệnh hệ gì thì mẹ tôi sẽ chết ở một nơi mà không ai biết."

...

Tôi hiểu cảm giác bất lực của anh ấy... Bị ép làm những điều mà bản thân ghét cay ghét đắng... Không thể kháng cự. 

" Mà... Cô hãy báo cáo cho hội và các mạo hiểm giả về chuyện này." 

" Hả? Vậy thì anh... "

" Tôi phát chán rồi. Những chuyện này thật quá kinh tởm. Tôi không thể cứ thế mà mặc kệ những tên đó được. Cái lũ đó... Mà. Nghĩ lại thì... Tôi không chắc rằng mẹ tôi vẫn còn sống nữa... Nên là... Cứ thoải mái báo cáo về chúng. Tôi sẽ giữ chân lũ đó, và không có tên nào thoát được đâu."

...

Khoan nào. Tôi có một ý tưởng.

" Này..."

" Hửm?"

" Anh tin tôi chứ? Tôi là mạo hiểm giả hạng một đấy. Nếu có thể, hãy cứ giả vờ..."

" Không." Leo cắt ngang.

" Tại sao?"

" Cô ngốc quá đấy. Trong phòng giam không còn ai, đúng chứ? Bọn chúng vốn muốn vứt lại cái nơi này rồi. Thời gian của chúng ta chỉ có đêm nay thôi."

Đúng vậy nhỉ. Tôi... Chẳng giúp gì được rồi.

" Tôi hiểu rồi."

" Tôi cũng nghĩ vậy."

...

" Có lẽ vẫn còn ma pháp sư đọc tâm trí tại hội mạo hiểm. Chắc họ có thể tìm ra nơi mà bọn chúng giấu mẹ anh."

" Vậy thì phiền cô rồi. Nhưng tôi sẽ không mong đợi gì nhiều đâu..."

" Khô... Không sao, chỉ là báo đáp thôi."

Ma pháp sư đọc tâm trí ư? Hình như tôi có quen vài người... Cơ mà họ đều đi ủy thác hết rồi, không biết đã có ai về chưa...

Hửm?

Tôi nghe thấy tiếng gì đó. Hình như...là tiếng người nói chuyện. Chắc hẳn là người dân. Phải rồi. Tôi hét lên.

" Này..."

" Suỵt " 

Ư. Leo bịt miệng tôi lại. Anh ấy nhảy vào một bụi cây, tất nhiên là "mang theo" cả tôi.

" Im lặng. Là bọn chúng." Leo thì thầm.

" Này, tao nghe thấy tiếng gì bên đây."

Đó là giọng nói quen thuộc với tôi. Cái gã sơn tặc đầu trọc thường xuyên đánh đập tôi. Hắn...

Gì đây? Tay tôi bắt đầu run rẩy ư? Thôi nào. Phải... Phải thật bình tĩnh.

" Không sao chứ?" Leo hỏi.

" Không. K-Không sao..."

Ừm. Bây giờ tôi mới để ý, tôi đang ngồi gọn trong người Leo. Thật là... 

Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần chúng tôi. 

" Ai đấy?"

" Chậc!"

" Này! Ai trong bụi đấy?"

Leo lùi lại rồi cẩn thận đứng dậy để tôi có khoảng trống mà nấp. 

" Là ta."

" Ha? Leo đấy à? Mày làm tao mừng hụt đấy."

" Mừng? Các ngươi mừng gì?"

" Con ả kia trốn thoát rồi. Mày thấy nó chứ?" 

" Ha, để ả ta trốn thoát ư? Vô dụng thật."

Khi tay vẫn còn trong bụi, Leo chỉ về hướng con đường cho tôi thấy, ngỏ ý "hãy đi tiếp" rồi bước ra khỏi bụi. 

" Độc mồm quá đấy, tóm lại có thấy không? Nếu không thì lết xác mày đi tìm nó phụ bọn tao đi." 

" Liệu các ngươi chắc rằng ả ta đã trốn thoát bằng đường này chứ? Ả là mạo hiểm giả, khả năng sinh tồn hẳn phải rất tốt. Có lẽ ả đã chạy vào sâu trong rừng để đánh lạc hướng các ngươi rồi cũng nên. Còn nếu chạy hướng này về làng thì ta đã thấy rồi." 

" Mày nói phải nhỉ. Đúng là bọn trẻ thời nay nhanh nhạy thật. Khà khà khà." 

" Bỏ đi. Quay về thôi. Thu dọn đồ trước."

" Ừ."

Cảm ơn Leo. Tôi sẽ không quên anh.

Tôi chậm rãi đi theo con đường mòn đó. Tất nhiên là ở một bên của con đường, nơi mà cây cối che khuất người tôi.

Chỉ cần về đến làng, báo cho hội mạo hiểm... Chỉ cần...

...Lại nữa rồi... Chân tôi... Đau quá.

Thôi nào. Không còn xa lắm đâu. Cố lên nào tôi ơi...

Khốn kiếp. Giờ. Không chỉ chân, cả cơ thể tôi... Không còn chút sức lực nào rồi...

Kư. Tôi... Vấp phải gì đó... Hậu đậu quá... Đập mặt xuống đất, không đứng lên nổi nữa rồi...

Cơ thể tôi không nghe lời nữa. Nó muốn nằm yên ở đây.

Không... không...

...

Hả? Gì đấy? Tôi... Thấy ánh sáng. Đuốc. Có người... Bỏ rồi. Tôi đã bị phát hiện rồi sao... Chỉ. Đến đây thôi sao...

Tôi không muốn, không muốn chết...

" Các cậu! Có người bị thương."

Ư. Chói...quá. Mờ...quá. Tôi chẳng thấy gì nữa, dù rằng vẫn rất chói, hay vốn đó là lý do...

...

...

...

Ồn ào quá đi mất. Oh... Hả?! 

Tôi mở mắt ra.

Một mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi tôi.

Tôi... đang ở đâu thế này?

Tôi nhìn xung quanh. Đây có lẽ là đường vào làng. Nó khá vắng vào giờ này.

" Leo! Mày không quan tâm đến mẹ mày nữa à? Những gì mày đã làm, dù có bào chữa thế nào, mày vẫn giống bọn tao thôi. Chấp nhận hoặc mất đi tất cả những gì mày đang có."

Tôi nhìn về phía giọng nói.

Một cảnh tượng thật khủng khiếp. Ừm, nghĩ lại thì không mấy khủng khiếp so với tôi.

Những mạo hiểm giả lạ mặt nằm dưới vũng máu, họ bị tấn công một cách tàn nhẫn. Leo thì đang xoay lưng về phía tôi, trên tay anh ấy cầm một thanh kiếm.

Đương nhiên không phải là Leo làm. Đối diện Leo là lũ sơn tặc, có khoảng năm tên. Không, trên mặt đất có một vài cái xác khác, hình như là người của chúng. 

" Nó tỉnh rồi!" Một tên chỉ về phía tôi nói lớn. 

" Chạy đi!" Leo gào lên. 

" Leo! Mày vì con nhỏ đó mà dám cả gan phản bội tao ư?" Tên thủ lĩnh đầy phẫn nộ quát.

" Phản bội sao? Đến tận bây giờ mà ngươi vẫn nghĩ rằng ta thực sự đi theo ngươi sao? Tự cao quá đấy, ngươi nên học cách lắng nghe người khác đi. Và... Học cả cách làm người ấy!" Leo nói rồi lao vào tên thủ lĩnh. Anh ấy cuối người, chĩa mũi kiếm ra phía trước.

Đó là một đòn tấn công không có tí kỹ thuật gì cả. Đối thủ nếu phản xạ đủ nhanh có thể né tránh dễ dàng và phản công vào Leo ngay lập tức. Trông anh ta nghiệp dư quá.

Hả?! Có một tên lách qua khoảng trống, lao về phía tôi. Chết giở. Hả?! Này. Anh ta?! 

" Này, làm gì thế hả?!" Tôi hét lên. 

Leo đã dừng cú đâm mà quay sang cản lại cái gã đang nhắm vào tôi, nhưng vì thế mà anh ấy đã bất cẩn ăn trọn đòn tấn công của tên thủ lĩnh. Một nhát vào bụng. Vết đâm còn bị chém lên, xé toạc phần bụng của Leo.

Leo giờ đây ôm bụng, nhăn mặt. Tôi có thể thấy máu ồ ạt chảy ra từ vết thương của anh ấy.

" Tránh sang một bên, Leo! Tao không cần cái mạng của mày." Gã thủ lĩnh nói.

...Đủ rồi. Anh ấy... Không thể... Tôi không thể để anh ấy chết vì tôi.

" Leo! Chạy đi!" Tôi hét lên.

" Kha kha kha, mày thì làm được gì? Mày nên xem lại bản thân đấy, con đàn bà thối." Một tên trong đám kia cười cợt chế giễu tôi.

" Không...Chạy cái gì?" Leo nhặt một thanh kiếm dưới đất lên, hướng mũi kiếm về phía lũ sơn tặc. 

" Ta sẽ không làm theo lời của bất cứ ai nữa. Ta sẽ... Ặc... Ta sẽ tự quyết định cuộc đời của mình." 

" Leo... Tao đã mong mày có thể trở thành người kế thừa băng sơn tặc này... Có lẽ không thể nữa rồi." Tên thủ lĩnh nói khi trưng ra bộ mặt đầy bất lực pha lẫn sự khó chịu.

" Cô! Chạy đi! Tôi sẽ giữ chân chúng."

Chạy à? Liệu có thể chạy được không? Tôi không còn sức để chạy thoát, nhưng... Leo có thể.

Tôi vỗ chân, đứng dậy một cách nặng nề, đi từng bước loạng choạng đến chắn trước Leo. 

Tôi là một kiếm sĩ. Danh dự của tôi đã bị lũ khốn này chà đạp. Và hơn hết... Bỏ chạy không phải cách sống của Roselia này. Tôi sẽ chết cùng với chúng... Hay chí ít thì...

" Hãy chạy đi, Leo. Bọn chúng sẽ phải mất kha khá thời gian để giết tôi đấy." Vừa nói tôi vừa nhặt lên một thanh kiếm trông khá tốt. 

...

" Cô. Thật là... Đi đứng còn không nổi mà đòi đánh đấm gì chứ?" 

" Ehehehe... Xin lỗi nha... Vì tôi mà anh bị liên lụy rồi... Nhưng đừng khinh thường tôi, anh sẽ hối hận đấy."

" Vì ngươi mà Leo mới tiến xa đến vậy, như một sự trả ơn, ta sẽ tự tay giết cả hai ngươi." Tên thủ lĩnh chậm rãi tiến đến gần, không hề có ý khinh suất một thương binh như tôi.

Ừm, đúng vậy đấy. Tôi đã hại chết ân nhân của mình...đáng ra tôi nên từ chối việc để Leo giúp đỡ... Hay là tôi nên chết quách đi luôn thì tốt hơn nhỉ?...

Được rồi... Chắc hẳn kiểu gì cũng sẽ rất thê thảm đây... 

...

H...Hả?!...

Cả... Cảm... Giác này... 

Này. Sao vậy chứ?! T-Toàn...thân tôi đang run lên ư? Nhưng... Có vẻ như không chỉ mình tôi, tất cả những ai hiện diện ở đây đều đang run rẩy trong sự kinh hãi. Đây... Một cảm giác ớn lạnh như rằng đầu có thể lìa khỏi cổ bất cứ lúc nào.

*Uỵch!

Leo gục xuống. Tôi cũng khụy xuống trong giây lát, nhưng trong tình cảnh này, đó không phải là hành động khôn ngoan.

Lũ sơn tặc cũng làm rơi hết vũ khí trên tay. Có vài tên còn không thể kiểm soát mà tè dầm tại chỗ. Nhưng, quan trọng hơn, thứ cảm giác đó đang ngày càng đến gần chúng tôi. Nó khiến tôi... khó thở. 

" Thứ g... gì thế này?" 

" Có thứ gì đó... Rất nguy hiểm!!" 

Nhiều tên sơn tặc không chịu được cảm giác hãi hùng này nên đã chạy đi. Chỉ còn lại gã thủ lĩnh, và vài tên ngốc ngoan cố ở lại.

Chết tiệt. Lũ đó nên biết ơn vì đôi chân vẫn dùng được mà chạy đi. Chưa bao giờ tôi ghen tị với chúng như thế này.

Tôi. Có thể cảm nhận được.

Nó... Đến rồi!

Tất cả không hẹn mà cùng nhìn về một hướng. Ở đó. Từ trong khu rừng, một thứ gì đó bước ra.

Tôi không thấy rõ... Thứ đó là...

Một con gấu. Một con gấu từ khu rừng đi ra.

Không. Không phải. Đó là một bộ giáp. Cao hơn hai mét.

...

Làm sao có thể?! Cái thứ này, sao có thể xuất hiện ở đây chứ?! Nó. Undead? Lich? Không. Khủng khiếp hơn cả thế.

Lẽ nào...

" K-Không... Không thể..."

" Ngươi, biết đó là gì sao?!" Gã thủ lĩnh hỏi tôi, giọng hắn có chút hoảng nhưng vẫn gượng ép cho thô đi đôi phần.

Tôi không chắc. Tôi càng không muốn tin vào giả thuyết của mình.

Rằng bộ giáp đó...

" T-Thống... soái, quân... ma... vương..."

" Ta ước mình đã chạy."

Giờ cũng muộn rồi. Lúc này, không ai dám cử động, đúng hơn là không thể, ít nhất là bản thân tôi không thể. Bộ giáp đó tỏa ra khí chất áp đảo khiến tôi rùng mình kinh sợ.

Ngoài thuộc quân đội ma vương, tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì về gốc gác của nó.

Chết tiệt. Chết tiệt. Bộ giáp đó đang đi về phía tôi. Không ổn rồi. Nhanh quá.

Cứu. Không. Ai đó. Cứu.

" Không. Đừng đến đây!!"

Ngay lúc bộ giáp chỉ cách tôi chừng năm mét, tầm nhìn của tôi bị che đi. Một tấm lưng dính máu ở trước tôi, nặng nhọc vươn lên.

" Ngươi!! Là...cái q-quái gì?!" Leo run run, lắp bắp nói từng chữ. 

Tại sao? Cả lúc này? Là thứ này, sao anh ta vẫn...

" Xin lỗi. Ta vừa thức dậy từ một giấc ngủ dài. Nhìn tình hình, có lẽ ta đến trễ rồi."

...

Tôi không biết phải nghĩ gì. Vừa nãy đầu tôi đã trống rỗng trong phút chốc.

Một giọng nói như phát ra từ âm ti. Nó trầm và khàn hơn cả khái niệm về hai từ đó. Là bộ giáp, là nó nói.

Bộ giáp đặt tay lên vai Leo. Anh ấy vô lực gục xuống.

Tôi không thể làm gì nữa. Cơ thể và lý trí tôi từ chối việc cử động. Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Nhưng. Nhanh quá. Dù là khoảng cách này, tôi không thấy gì.

" Hãy để ta lo liệu phần còn lại." Bộ giáp lại lên tiếng, lần này là nói với tôi.

" Ngươi! Giao hai người bọn nó ra!" 

Gã đó còn dám hét vào cái thứ quái vật này ư? Hắn chán sống à? 

Oh. Cũng nghĩ giống tôi, tên thủ lĩnh nhìn gã vừa hét, mặt hắn tái nhợt không còn một giọt máu.

Bỗng nhiên, bộ giáp bị mất. Tôi thấy, loáng thoáng thấy bóng dáng nó xuất hiện đằng sau lũ sơn tặc.

Một tên rồi ba tên bị đánh ngất ngay lập tức. Quá nhanh, quá áp đảo. Tôi chẳng thể thấy được chuyện gì đã xảy ra cả. Đẳng cấp này, một đẳng cấp của những kẻ mạnh hàng đầu thế giới có thể hủy diệt cả một quốc gia. Thứ đẳng cấp mà những chủng tộc bình không bao giờ vươn đến được.

...

" Xin lỗi, nhưng ta có quy tắc. Ta không giết." Bộ giáp đó nhìn qua tôi mà nói.

Nó đi đến chỗ của những người bất tỉnh và... hồi phục cho họ?! Khoan đã. Phép hồi phục sao? Ma tộc làm gì sử dụng được phép hồi phục cơ chứ? Vậy... Là con người.

Mà. Quy tắc? Không giết ư? Có thể là người tốt... Liệu có tin tưởng được người này? 

Aaaaaaaa. Điên mất.

...

" Này."

" V...V-Vâng..."

" Rất tiếc, nhưng có hai người bạn của cô đã không qua khỏi." 

Bộ giáp tiến đến gần chỗ tôi. Cảm giác đáng sợ ấy vẫn còn... Dù có vẻ đã giảm. Trong vô thức, tôi lùi lại để giữ khoảng cách.

Nhưng cơ thể tôi không còn sức rồi. Tôi ngã xuống. Thật quá mệt mỏi. Tôi. Thật sự... tôi... Chẳng thể hiểu chuyện quái gì đang diễn ra cả. Mọi thứ đều quá nhanh. Cuối cùng thì người này là ai? Hắn muốn gì? Và, tại sao hắn ta lại ở đây?

Nhưng dù sao thì...

" Cả... Cảm ơn."

" Cứ gọi ta là Al."

Undead cũng...có tên. À, là...con người. Kh...Không phải... undead. 

Bộ giáp ngồi xuống. Phục hồi cho tôi và Leo bằng phép chữa trị.

Là phép chữa trị căn bản.

Nhưng. Không niệm phép sao?! Trong lịch sử, những ma thuật sư vô niệm không phải là không có, nhưng dùng phép chữa trị mà không niệm thì chưa có ghi chép nào cả. Quá đỗi kỳ lạ.

...

Haaaaa... Kệ đi...

...

Leo đã bất tỉnh. Hẳn là anh ấy ổn rồi. Vết thương đã được chữa lành.

Bộ giáp bắt đầu tiến đến nơi mà lũ sơn tặc đang ngất và trói chúng lại. Nhìn sơ qua thì. Chỉ có một giả mạo được cứu. Mà... Hắn lấy đâu ra sợi dây thừng hay vậy? Phép thuật ư? Chẳng thể hiểu được. Càng lúc càng quái lạ. 

" Này."

" T...Tôi... là Ro...Roselia."

" Đi được chứ?"

...

———

•Phần 3 : Gã quái gở và những lời quái gở

Tại hội quán thuộc làng Viza – vương quốc Gomoros.

" Băng sơn tặc 'Hắc Điểu' cùng thủ lĩnh của chúng – Tal Van Cronos đã bị bắt giữ. Chúng tôi chân thành gửi lời cảm ơn sâu sắc đến mạo hiểm giả Roselia Valhart và Leo Mucrus vì đã đánh bại chúng. Các bạn sẽ nhận được một số tiền lớn từ hội vào vài ngày tới. Còn về những người đồng đội của cô, chúng tôi rất tiếc vì không còn một ai sống sót. Xin cô đừng quá tự trách bản thân. Còn bây giờ thì, tạm biệt." 

" Vâng." Tôi đáp.

Tóm gọn hôm đó là thế đấy. Mà. Mọi chuyện xong xuôi cả rồi.

Đã hai ngày trôi qua kể từ đêm hôm đó. Al đã gọi người đến đưa chúng tôi đi. Còn... Leo sao rồi nhỉ? Tôi vẫn chưa gặp lại anh ấy nữa. Nhưng. Chắc là sẽ ổn thôi. 

Tôi nói dối với những người điều tra rằng Leo là mạo hiểm giả nên anh ấy sẽ không bị truy cứu gì.

Tạm thời kệ đi.

Giờ tôi phải đi ăn. Ừm. Từ lúc trở về có vẻ sức ăn của tôi đã tăng lên rồi.

Tôi mở cửa bước vào tửu quán. Chà. Vẫn ồn ào và náo nhiệt như mọi khi.

Từ những kẻ bịp bợm đến những con sâu rượu thích quậy phá... Nhưng... Cảm giác... lạc lõng quá. 

... Tôi... Đã thay đổi? Có lẽ vậy. Chỉ là... Tôi. Không biết nữa. 

Haiz nghĩ nhiều quá. Kệ vậy. Tôi bước vào, ngồi xuống một bàn trống. 

" Này! Mang đồ ăn ra đây. Gì cũng được. Cả bia nữa!!" Tôi hét lên, lớn hết mức có thể để không bị lấn át bởi tiếng ồn xung quanh. 

Khi những thứ tôi gọi được mang đến, tôi bắt đầu ăn. 

Và rồi sau khi ăn hết, tôi cứ gọi thêm thật nhiều. Thật nhiều suất lớn, thật nhiều bia. Và tôi cứ ăn rồi nốc hết cốc này đến cốc khác. Đến nỗi tôi chẳng còn nhớ tôi đã nốc hết bao nhiêu.

Chà. Để mà nói thì. Những món ăn này rất ngon. Không phải những thứ gì mới lạ đâu, chúng vẫn là những món ăn quen thuộc. Chúng đã ngon như vậy vào lúc bình thường à? Hay là đầu bếp giỏi hơn trước nhỉ? Cứ thế mà tôi đã ăn đến đĩa thứ tư rồi. Tôi muốn ăn nữa. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác đói đến kiệt sức, nó thật sự rất đáng sợ. Và đau nữa. 

" Ông chủ! Cho thêm hai suất cơm lớn và vài cốc bia!" Tôi hét lên rồi cầm cốc bia cuối cùng trên bàn mà nốc sạch.

" Đến đây! Chờ chút."

...

Ừm. Nghĩ lại thì...tôi có thể ăn no là vì đã may mắn trốn thoát, nhưng... Đồng đội của tôi... Tôi mới quen họ không lâu mà họ rất tốt với tôi...dạy tôi rất nhiều điều... Tôi thấy bản thân mình thật ích kỷ... Hả? Ích kỷ gì? Ích kỷ vì tôi được sống ư? Liệu đó có phải là sai trái? 

" Hai phần cơm của nhóc đây."

" Ừm. Mà đừng gọi tôi là nhóc, 32 tuổi rồi đấy."

" 32 tuổi với Elf thì chẳng khác nào em bé đâu. Cơ mà nhóc là người được cứu à?"

Ông ta biết sao? Tin lan nhanh thế á? 

" Ừm." 

" Hồ. Nói nhỉ sao?... Dù ta chưa từng trải qua, nhưng những chuyện sinh ly tử biệt như thế này ta đã chứng kiến không ít. Vậy nên hãy ăn thật nhiều vào, uống cho thật say, vì có thế thì mới vui vẻ mà sống tiếp được nhóc à.."

...

Sống tiếp? Phải nhỉ... Mà. Tôi... Dù sao tôi cũng là Elf, kiểu gì thì họ cũng chết trước tôi thôi... Vả lại, nghề mạo hiểm luôn phải đối mặt với cái chết mà. Ừ. Đúng vậy. 

Tôi cầm cốc bia lên mà nốc... Không có gì chảy vào miệng tôi... Hể?! Lão chủ quán quên mang bia lên rồi. Tức thật đấy!...

Tôi đứng dậy một cách khó khăn.

" Này! Bia của tô..."

Kư. Có ai đó nhấn đầu tôi ngồi lại xuống ghế. Thằng nào gan vậy? Muốn gây sự hay gì? Được thôi. 

" Muốn gì hả?!" 

" Này! Đi đâu đấy?"

Một giọng nói quen thuộc. Tôi ngước lên. Kẻ vừa nhấn đầu tôi đứng đấy, đó là một chàng thanh niên khá trẻ, mang mái tóc đỏ cùng cặp mắt có con ngươi màu vàng. Ừm, không ai khác, đó là Leo. 

" Hểhh?! Leo đấy à?"

...

" Tôi tưởng là anh không muốn gặp tôi luôn rồi đấy chứ. Ahahahahaha..."

" Cô uống ít thôi. Mà... Không sao rồi nhỉ?"

" Um."

Leo đưa cho tôi một cốc bia rồi ngồi xuống.

" Nè. Cơn gió nào đưa một tên cướp đến đây nhỉ? Có khi anh đang bị truy nã đó."

" Nếu thế thì tôi đã bị bắt từ lâu rồi. Cô đã làm gì vậy?"

" Um um. Anh không biết đâu. Nhờ có tôi nên anh đã trở thành mạo hiểm giả cấp thấp rồi đấy."

" Cô say rồi đấy."

" Im đê. Nhiêu đây có là gì?!"

" Rồi rồi."

...

" Al nói mẹ tôi đang bị giam ở Shirone. Nhưng, liệu tôi có nên tin ông ấy không?"

Hả?! Al đã nói như vậy với Leo ư? Khẳng định chắc chắn luôn hả? Hắn có bằng chứng gì chứ? Mà quan trọng hơn...

" Vậy anh có tin hắn không?"

" ...Thật lòng thì... Có lẽ là có. Khi tôi nhìn vào mắt ông ấy... Cảm giác như ông ấy có thể nhìn thấu cả thế gian này vậy. Nghe có chút hoang đường, nhưng lại rất chân thật... Cô nghĩ sao?" 

" Có vẻ như hắn rất mạnh, chắc chắn là am hiểu nhiều loại phép thuật đặc biệt. Anh có thể tin tưởng hắn phần nào... Nhưng tôi thì không. Dù là ân nhân..."

" Phải... Vì ông ta khá là... đáng sợ. Này, đừng nghịch đồ ăn như thế."

" Fu. Ahahahahahaha... Anh cũng nghĩ vậy ư? Ahahahahaha... Giống tôi đấy! Dù cho bộ giáp đó có phải là người tốt hay không thì vẫn mang lại một cảm giác giác kinh khủng cho những ai đứng gần. Cái cảm giác ấy làm tôi sợ chết mất ~ ahahahaha..."

" Này! Uống ít thôi. Một Elf mà lại đi say xỉn như thế này, cô không biết giữ thể diện à?" 

" Nếu mà anh sợ thì tôi sẽ đi cùng~ Đảm bảo tôi sẽ đá đít tên đó nếu dám có ý định làm hại anh~ Ahahahahaha..."

" Ông chủ! Cho bên này vài cốc bia nữa!"

" Này! Đi khỏi đây thôi, cô uống luôn cả phần của tôi rồi! Có nghe không đấy? Này!" 

" Buông ra nào!" 

" Này! Đủ rồi. " 

" Hahahahaha, con sâu rượu lại làm làm loạn rồi." (Người xung quanh) 

" Ừm, nghe đồn nó từng quậy nát một hội quán lớn ở Fatoll trong khi say đấy."

Hả? Bọn đó nói gì đấy? Việc của chúng à?! Haiz. Một lũ phiền phức.

" Này! Mấy thằng kia~"

...

...

...

Tại một góc trong làng

" Kư! Hà... hà... Oẹ!..."

Đau... Đầu quá... 

" Oẹ!"

" Tại cô cả đấy. Tí nữa là có đánh nhau rồi. Tôi còn chưa ăn được gì đã bị đuổi đi. Giờ thì say thế này về được không đấy?"

Leo nói gì vậy chứ? Rõ là tôi... Không...

" Oẹ!... Tôi, không say!"

" Không say? Thế mà không say ư? Vậy thì tôi về trước nhé?"

Đầu tôi... Khoan anh ấy nói gì cơ?

" Này, thật luôn đấy à?! Không! Thôi mà. Đưa tôi về đi Leo, tôi sai rồi. Ngoài đường lạnh lắm, tôi không muốn ngủ bên ngoài này đâu."

" Thế bình thường cô ngủ ở đâu khi say thế này?" 

" Anh nhìn tôi với ánh mắt như thế đấy hả?... Thì... Chắc là tôi gục trên bàn..."

" Thật là... Mà, cô ở nhà đâu thế? " 

" Tôi...không nhớ nữa... Quán trọ... đầu làng...chăng..." 

"..."

" Thật là. Nếu bây giờ tôi làm trò gì đó, cô sẽ ra sao chứ?"

" Tôi có thể bẻ tay anh ngay lúc này đấy."

" Tôi biết... Này, này..."

...

...

...

Aaaaa... Đau đớn toàn thân. Cơ thể tôi như chẳng còn sức lực nào vậy... Đau quá...

Tôi mở mắt ra khi tiếng ồn xung quanh đánh thức tôi.

Trời... sáng rồi.

Những tia nắng từ khe cửa chiếu vào mắt tôi. Nó... Chói mắt quá... Chắc là ngủ thêm một chút vậy... 

Tôi đắp chăn lại. 

" Này! Dậy chưa? Roselia?!"

Mới sáng sớm mà... Tên nào đấy?

Hửm? Giọng nói này... Là của Leo. 

Tôi ló đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn xuống bên dưới. Leo đang ngồi trên xe ngựa. Và có cả Al nữa. 

" Tôi sẽ giải thích sau. Tóm lại thì Al nói cần cô đi cùng. Có thể hiểu đơn giản là vậy đấy."

Cần tôi ư? Sao lại cần tôi chứ? Mà thôi, cũng tốt thôi. Nghĩ lại thì hiện giờ tôi cũng rảnh mà, vô công rồi nghề luôn ấy chứ. Có lẽ đã xảy ra việc gì đó nên mới cần đến tôi. Chắc chắn là như vậy rồi. 

" Xuống ngay!"

...

Một lúc sau, tôi đã đóng gọn hành lý đi xuống dưới quán trọ.

" Nhanh lên, lề mề quá đấy." Leo hối thúc.

Tôi xách hành lý nhảy lên xe. Bên trong có vài bộ đồ, kỷ vật và số tiền nhận được từ hội mạo hiểm, ừm cả phần của Leo ấy.

...

Ừm... Xe khá to. Cũng vì vậy mà Al mới ngồi vừa bên trong.

Tôi và Leo ngồi cạnh nhau, Al thì ngồi đối diện. Áp lực vô cùng luôn.

Mà, sao nhỉ? Dù vẫn sợ, nhưng Al không còn kinh hãi như đêm đó. Kệ đi.

Chuyến xe bắt đầu khởi hành.

Tôi cảm thấy khá khó chịu khi xe cứ lắc lư liên tục. Có lẽ cũng vì tôi ít khi đi xe ngựa. Là một mạo hiểm giả đích thực, tôi luôn du ngoạn bằng chính đôi chân của mình. Vì như thế mới là phiêu lưu chứ. Đi khắp nơi...

Mà khoan...

" Này... Ta đi đâu vậy?" Tôi hỏi.

" Cô không nhớ à? Tối qua uống nhiều quá nên quên rồi hả?" Leo đáp lại.

Tên này... Khịa tôi đấy ư?

" Chúng ta sẽ đến Shirone." Bộ giáp lên tiếng cắt ngang.

À hình như hôm qua Leo có nhắc đến.

" Mẹ của Leo đang ở ngoại ô Shirone, nếu nói theo nghĩa tích cực nhất thì chuyện là như vậy đấy." 

" Này! Làm sao ngươi... ông... dám khẳng định như thế?" Tôi hỏi.

Phải. Hắn, không, ông ấy có bằng chứng gì mà lại chắc chắn được như vậy? 

" Nôn na thì. Chà... Ta có thể nhìn thấy quá khứ của một ai đó ngay lập tức..."

" Thật ư? Làm sao có thể tồn tại thứ sức mạnh vô lý như thế được? Mà này, vậy ông là biến thái à?" 

" Đó không phải sức mạnh. Và đừng gọi ta là biến thái, ta cũng đâu muốn chứ."

Không phải sức mạnh? Quyền năng ấy khủng khiếp thế kia cơ mà.

" Thế...đó là?" Leo hỏi.

" Một lời nguyền... Khi ta nhìn thấy quá khứ của một ai đó, mọi nỗi đau của họ từng gánh chịu sẽ chuyển sang cho ta theo hướng một chiều. Việc đó khiến cơ thể họ nhẹ nhõm hơn rất nhiều..."

" Hả? Vậy tức là... Mọi nỗi đau ư? Từ bé đến lớn luôn hả?" 

" Phải. Thật khó tin nhỉ."

...Thật quá kinh khủng... Mọi nỗi đau mà người khác từng gánh chịu ư? Khó mà tin được kẻ trước mặt tôi đã trải qua những gì.

" Vậy đó là lý do ông mặc bộ giáp quái gở này ư?" Leo hỏi tiếp. 

" Bộ giáp chẳng liên quan hay giúp ích gì cả."

" Và... Ông đã mắc lời nguyền này bao lâu rồi?" Tôi lỡ miệng hỏi Al trong vô thức. 

" Tầm 2980 năm. Đã lâu rồi ta..." 

" Gần 3000 năm?!!" Leo hét toáng lên, mặt cậu ấy như thể bảo rằng "Ông vừa nói cái quái gì vậy".

Dù có hơi bất ngờ, nhưng những kẻ dính phải lời nguyền và rồi được kéo dài mạng sống trên thế giới này không phải là không có. Tuy nhiên... Gần 3000 năm thì có hơi quá không? 

" À nô. Xin lỗi. Tôi hiểu rồi... Vậy thì tại sao ông nói cần Roselia đi cùng? Cô ấy có liên quan gì đến việc này?" 

Ồ. Đúng vậy nhỉ. Sao lại cần tôi chứ? Thật ra là tôi cũng sẽ đi cùng thôi, nhưng bất ngờ là Al nói cần tôi. Tại sao lại là tôi? 

" Đúng chủ đề đấy. Đó là một câu chuyện rất dài. Ta sẽ kể nó bây giờ nên..." 

Al nhìn về phía trước. Tôi cũng nhìn theo nhưng chẳng thấy gì cả.

" Ôi chà, có lẽ không được rồi. Xin lỗi, nhưng hãy dừng xe lại đi." Al nói.

Người lái xe dừng lại theo lời Al.

Bỗng nhiên, những con ngựa như cảm nhận được nguy hiểm mà hoảng sợ hí lên ầm ĩ.

Tôi nghe thấy tiếng gì đó, nó đến từ phía trước. 

Leo cũng đi xuống. Đương nhiên, tôi không thể chỉ ngồi yên rồi.

Từ đằng xa kia, tôi trông thấy có gì đó to lớn đang lao về phía chúng tôi. Thứ gì đó rất nhanh. Nó đang chạy về đây với một tốc độ khủng khiếp. 

" Này! Đó là..." Leo lẩm bẩm không thành lời.

Thứ kia. Một con bò sát khổng lồ với bốn chân. Đó là Địa Long, loại sinh vật sống sâu bên trong các vực thẳm và vách đá. Nhưng, làm sao nó lại xuất hiện ở đây? Mà hình như nó đang đuổi theo một ai đó. Nhìn kĩ thì giống như một cô gái. Cô ấy đang dần chậm lại, có vẻ như đã thấm mệt. Nó sắp bắt kịp cô ấy rồi. Quá xa để tôi có thể giúp, thậm chí tôi không chắc rằng mình có thể giúp được.

Chết tiệt... Nó... Hả?! Dừng lại rồi?! 

Làn khói bụi bay đi, để lộ một bộ giáp đen thui đang chặn con địa long ấy bằng một tay. Chứng kiến cảnh tượng con vật to bằng cỗ xe ngựa bị túm lại dễ dàng, cô gái kia gục xuống. 

Khó tin thật... Lão khỏe vậy. 

Con địa long quay đầu bỏ chạy ngay lập tức. Đó là lẽ dĩ nhiên vì trước mặt nó là sinh vật đáng sợ nhất thế giới này cơ mà. Kể cả ma thú cũng không muốn đối đầu với bộ giáp kinh hoàng này, vậy thì liệu rằng kẻ đã nguyền rủa Al còn mạnh đến thế nào đây? 

Một lúc sau, Al quay trở lại xe, trên tay bộ giáp đang bế cô gái vừa nãy. Cô ấy trông như vừa chết đi sống lại, quần áo hơi bẩn và... Cô ấy là Elf?! 

" Có vẻ người này đang rất đói và mệt, có thể cho cô ta đi cùng chứ?" Al nói.

Còn phải hỏi nữa ư? Chẳng lẽ ông ấy nghĩ chúng tôi sẽ bỏ mặc cô gái này? 

" Tất nhiên." Tôi nhún vai trả lời.

" Không vấn đề." Leo đáp.

" Vậy thì ta đi thôi." Al nói rồi bế cô gái ấy lên xe.

Thế là chúng tôi lại có thêm một người đồng hành. Nghe thật giống các câu chuyện về anh chàng mạo hiểm giả nào đó giải cứu người khác và biến họ thành đồng đội nhỉ? Cơ mà nhân vật chính này trông như tên phản diện vậy. Một gã phản diện to con luôn khiến mọi người xung quanh kinh sợ. Đây đáng nhẽ phải là một tên trùm undead kỵ sĩ trú ngụ tại một tòa lâu đài ma mị xấu xí nào đó. Chỉ chờ những kẻ xấu số đi vào và...

" Này, nghĩ gì đấy?" Leo bất chợt hỏi làm tôi giật mình.

" Ể?! Khô... Không có gì." Bị hỏi bất ngờ nên tôi vô thức lắp bắp trả lời. 

" Vậy đi thôi."

Chúng tôi lên xe.

Chuyến xe lại khởi hành. Có lẽ sẽ mất hơn ba ngày để đến Shirone. 

Tôi nhìn về phía đối diện. Cô gái lúc nãy không còn tí sức lực giờ đang ăn ngấu nghiến cái bánh mì. Chắc là cô ấy không ăn gì một khoảng thời gian rồi. 

" Này, cô tên gì?" Leo lên tiếng hỏi.

" Mia... T-Tôi bị kẹt trong một mê cung nhiều ngày rồi cuối cùng khi thoát ra lại gặp phải một con địa long..." Cô gái dừng việc ăn lại trả lời.

" Đen đuổi thật." Tôi buộc miệng cảm thán. 

" Cô cũng là Elf! À... mà, cũng phải..." Mia hoảng loạn ấp úng.

Nè. Gì vậy chứ? Tôi nhớ Elf đâu phải sinh vật quý hiếm nhỉ? Cô ta lạ thật.

Bầu không khí trong xe giờ đây trở nên quá đỗi ngột ngạt. Như thế này thì... thật khó để bắt chuyện. 

"..."

" Cho hỏi tên của các vị..." Mia e dè hỏi. 

" Tôi là Leo, còn người này tên Roselia." Leo hướng tay về phía tôi mà giới thiệu. Tôi cũng gật đầu chào lịch sự. 

" Cứ gọi ta là Al." 

" Al ư? Nghe giống với vị anh hùng Aldebaran nhỉ?" Mia nói.

Aldebaran – Hoàng Kim Kỵ Sĩ trong truyền thuyết. Là vị anh hùng đã đánh bại ma thần, lập nên nhiều chiến công hiển hách và được người đời ca tụng. Nhưng vị anh hùng ấy được cho là cái tên chung của những kẻ lập được chiến công. Có một số tin đồn rằng tên thật của Aldebaran là Al. Những câu chuyện về Aldebaran thì không bao giờ có thể kể hết, nhưng tất cả chỉ là lời đồn mà thôi. Theo tôi biết là vậy. Cũng vì quá nổi tiếng nên các tộc khác như Elf hay Dwarf đều biết về Aldebaran.

...

" Dù nghe hoang đường nhưng... Có thể gọi ta là Aldebaran. Tuy vậy, đừng nhắc đến chuyện đó. Ta sẽ kể một câu chuyện để giải đáp thắc mắc này, cả những điều mà hai người hỏi ta lúc đầu nữa."

Ông ta nói phủ đầu luôn... Người sống lâu giao tiếp thẳng thắn nhỉ. 

" Được rồi, vậy..."

" Để mọi người có thể hiểu rõ nhất lời ta kể, ta sẽ bắt đầu với thứ được gọi là 'Số Mệnh'."

" Số mệnh ư?" Tôi hỏi. 

" Phải. Số mệnh. Đó là cách gọi về sự cống hiến đến từ một người, một vật cho thế gian. Lẽ đó nên vạn vật đều mang số mệnh." 

Ồ, lần đầu tôi nghe đấy. Kể cả trong truyền thuyết của Elf cũng không đề cập đến thứ này.

" Số mệnh càng mạnh mẽ thì những gì người đó làm càng lớn lao. Những người mang số mệnh mạnh mẽ sẽ tác động đến nhau theo một hướng nào đó. Nhưng. Có những số mệnh sẽ cạn khi kẻ mang số mệnh ấy đã hoàn thành một điều quan trọng. Hầu hết là tạo ra hoặc bảo vệ các số mệnh mạnh mẽ khác. Cô là một người mang số mệnh cực kỳ mạnh mẽ đấy, Roselia. Ta có thể cảm nhận số mệnh xung quanh ta, đôi lúc những số mệnh mạnh mẽ sẽ đánh thức ta." 

Ồ, thế là...

" Vậy ra... Đêm hôm đó không hoàn toàn là ngẫu nhiên? Nhưng. Đánh thức ư?!" Tôi thắc mắc lên tiếng. 

" Lời nguyền của ta, nhớ chứ? Vì cơn đau mà nó mang lại nên nhiều lúc ta có thể chìm vào sự đau đớn dẫn đến mất đi ý thức, có lẽ trong lúc đó ta sẽ đi loanh quanh khắp nơi. Và rồi khi gặp một số mệnh mạnh mẽ, ta sẽ lại được đánh thức để đối mặt trực diện với cơn đau này." 

" Ra là vậy..." Leo gật gù.

" Đó là lí do ngài mặc bộ giáp này ư?" Mia nghiêng đầu thắc mắc một câu hỏi mà tôi từng nghe đâu đó, chắc là từ tên ngốc nào rồi. 

" Không đâu. Có tên ngốc nào đã hỏi câu đấy giống cô, nhưng bộ giáp không liên quan gì đâu." Tôi nhún vai trả lời Mia, người vẫn đang ngơ ngác. 

" Này, kiếm chuyện à? " Leo nheo mắt quay sang nhìn tôi. 

Nhưng theo tôi thấy tên này mới là người đang cố kiếm chuyện. Chắc là coi thường tôi vì chuyện đêm đó, nhưng bây giờ khi đã tràn đầy sức mạnh thì... 

" Thôi được rồi, chuyện là vậy đấy. Và lý do ta nhờ cô đi cùng cũng là vì ta cần giữ sự tỉnh táo này. Chỉ có vậy thôi. Thành thật cảm ơn cô, dù cô cũng chẳng phiền gì." 

Ehehehehe... Tôi xoa mũi, chẳng biết nói gì về lời cảm ơn bất chợt này. Mà... Gượm đã nào. 

" Chẳng phiền ư. Ông không biết tôi là mạo hiểm giả cao cấp à? Tôi bận lắm đấy, không phải..." 

" Này, Al đọc được quá khứ đấy, cô điêu ít thôi nhá." Leo cắt ngang lời tôi. 

Tên này... 

" Vậy. Vấn đề chính ta muốn nói đây."

Hả? Còn gì à? 

" Gì vậy? " Tôi hỏi. 

" Có gì sao? Là chuyện về việc ngài là Aldebaran ư?" Mia cũng thắc mắc mà lên tiếng.

" Câu chuyện về ta cứ để sau đã. Có một chuyện quan trọng hơn." 

" Thế... Đó là gì?" Leo tò mò xoáy thẳng vào vấn đề.

" Thật tiếc khi phải nói điều này. Nhưng số mệnh của cậu đã cạn, Leo." 

" Cạn?! " Ba người chúng tôi đồng thanh lên tiếng. 

" Đúng..." 

Này, đừng bảo là...

" Vậy là tên này sẽ chết hả?!" Tôi chỉ tay vào Leo hỏi. 

" Ăn nói kiểu gì đấy?" Leo vẫn bàng hoàng cắt lời tôi.

" Đừng lo. Khi ta nói số mệnh của một người đã cạn, không có nghĩa người đó sẽ chết." 

" Thế thì. Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi à? Nếu không thì ông cũng đâu cần phải nhắc đến chuyện này."

" Nhạy bén đấy. Giải thích như nào nhỉ? Có thể nói, những người mang số mệnh mạnh mẽ sẽ tác động tiêu cực đến những kẻ mang số mệnh thấp. Đó có thể là tai ương, hay thậm chí là dẫn đến cái chết." 

Chết?! Al nói cái gì vậy chứ?! 

" Này, ông muốn ám chỉ điều gì?!" 

" Etou, Bình tĩnh nào, Roselia." Mia xua tay cố làm dịu lại bầu không khí.

" Ta muốn nói rằng. Leo cần tránh xa cô đấy, Roselia." 

Này. Thật... Hoang đường! Làm sao có thể tin ông ấy cơ chứ?! Bằng những lời nói này ư?

" Leo, đừng nói là cậu tin tưởng những lời này đấy? Rốt cuộc ông có ý đồ gì? Chỉ bằng những lời nói vô căn cứ này sao?! Tại sao chúng tôi phải tin chứ?!" 

" Tùy hai cô cậu. Hãy suy nghĩ thật kĩ. Ta đã chứng kiến rất nhiều người như cô. Cái kết của họ... Thật sự đáng buồn. Và hơn nữa, ta trông không đáng tin lắm ư?" 

...

" Phải, ông..."

" Đủ rồi. " Leo cắt ngang lời tôi.

"..."

" Này bộ giáp trông không có tí cảm giác đáng tin tưởng kia. Việc này. Tôi sẽ tạm tin ông. Nhưng... Tôi sẽ làm những việc mà tôi muốn, nên đừng có xen vào." 

" Đó là điều ta muốn nghe."

...

Gì vậy chứ?... Tôi. Chắc là đã quá mất bình tĩnh. 

" Này, vậy cậu...quyết định thế nào?" Tôi hỏi. 

"..." 

Leo quay mặt đi. Cậu ấy tránh ánh mắt của tôi ư? 

" Có lẽ còn quá sớm." Leo nói.

Khó khăn vậy ư. Thế...

" Để tránh bầu không khí này, và tránh việc quyết định bị ảnh hưởng, cô ngủ tí nhé, Roselia?." 

Hả? Ngủ gì...

Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng mọi người... lạ vậy? 

" Etou, này! Cô không sao chứ?!"

" Này, bị sao đấy?! Ông vừa làm gì vậy?!"

... 

M-Mờ... quá 

Tại sao chứ... Đừng là lúc... này...

" Xin lỗi. Roselia"

...

—––

•Phần 4 : Chạy

Ư... Chuyện gì... vậy...

Tôi mở mắt ra.

Chuyện gì thế này? 

Cảnh tượng này... Tôi đang ở đâu thế?... Có vẻ như... một nơi nào đó xa lạ. Một căn phòng nhỏ...

Kư... Đầu tôi... Đau quá. Hình như... Tôi đã có một giấc mơ... Có vẻ giấc mơ ấy... Nó... Thôi, tôi không nhớ. Tôi có cảm giác rằng tôi đã quên mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi chẳng thể nhớ... Đó là gì nhỉ?

Tôi nhìn xung quanh lần nữa. Tôi đang ở trong một cái hộp, có cửa sổ. Khoang xe ư? À! Tôi nhớ rồi, chúng tôi đang trên đường đến Shirone để... 

" Leo! " 

" Cậu ấy đã đi rồi."

Một bộ giáp đen thui ngồi đối diện tôi trả lời, nó to như một con gấu vậy, vừa đáng sợ vừa quái dị. Là... Đó là Al.

Đi? Đi đâu cơ? Leo có thể đi đâu cơ chứ? Chẳng phải cậu ấy nên đi cùng chúng tôi sao? 

" Cậu ấy đi đâu?!"

" Shirone. Cụ thể hơn, chúng ta đang ở Shirone. Cô ngất được ba ngày rồi. Thứ lỗi cho ta."

Gì cơ? Ba ngày? Tôi đã ngất ba ngày ư? Vừa mới đây thôi mà?!

" Ông đã làm gì vậy hả?"

Đúng vậy, hẳn là trò của ông ấy. Tôi không trúng độc cũng chẳng có ai đủ sức làm tôi ngất đi ngoài ông ta. Khoan, đây có thể chỉ là một trò đùa thôi. Bình tĩnh đã...

Rốt cuộc thì...

" Này. Nói đi! Chuyện gì đã xảy ra?!"

" Etou. Từ từ đã, Roselia. Cô nên nghe Al giải thích chứ." Một cô gái ngồi cạnh Al lên tiếng xen ngang. Quần áo rách nát, có đôi tai dài đặc trưng của tộc Elf. Đó... Hình như là người được chúng tôi cứu... Mia nhỉ?

Mà. Bây giờ tôi chỉ muốn dẹp cái trò đùa ngu ngốc này. Tôi cần một câu trả lời ngay bây giờ. 

" Xin lỗi. Nghe ta nói này."

"..." 

" Cô nhớ những điều mà ta đã giải thích chứ?" 

Điều... gì cơ? Khoan. Bộ giáp này từng nói về cái số mệnh gì đó, và tên tóc đỏ kia sắp chết... Và... Cậu ấy sẽ chết nếu ở cạnh tôi ư? Gượm đã. Chuyện quái gì... 

" Mọi chuyện đến đây thôi. Người mà chúng ta tìm đã chết..."

...

Là mẹ của Leo? Nhưng.

" Hả? Làm sao ông chắc? Ông, nói như thể đã c-chứng kiến ấy." 

" Etou. Roselia này... Chúng tôi đã đến nơi và xác nhận rồi... nên là..." Mia ấp úng.

...

Vậy còn Leo...

" Dừng xe! Tên đó đi hướng nào?!" 

" Không. Tốt nhất cô không nên tìm cậu ấy. Nếu cô muốn Leo sống thì hãy nghe ta..." 

"..." 

Tại... Tại sao chứ? Tôi làm sao có thể... Như rằng tôi là một con quái vật vậy. Hay thứ gì đó đại loại vậy? 

" Ông..."

... 

Nào nào.

...

Được rồi.

" Cho tôi chút thời gian."

...

Số mệnh. Bộ giáp. Người đã chết.

Được rồi.

Tôi đâu quan tâm tên đó nhiều đến vậy. Chỉ là... tôi quá hoảng loạn rồi.

Chậm lại nào...

" Vậy... Vậy tránh xa Leo là cách duy nhất ư?" 

" Đúng, là cách duy nhất để cậu ta sống." 

Chết tiệt. Được rồi...

Đầu óc tôi... lại trống rỗng rồi. Tôi vẫn không nuốt trôi hết nổi đống thông tin này. Có quá nhiều chuyện xảy đến cùng một lúc. Tôi phải làm như nào đây? 

Quan trọng hơn. Tên đó sao rồi... Khoan, lỡ như lời Al nói là thật thì... 

" Này! Ngài đang làm khó cô ấy đấy. Roselia, lời khuyên chân thành nhé, hãy quyết định hoặc mặc kệ, cô có thể làm bất cứ điều gì nhưng đừng làm gì khiến bản thân phải hối hận." Mia nói khi nghiêng người về phía tôi. Một hành động bình thường nhưng bây giờ đây tôi lại thấy... thật chướng mắt. Tôi... Sao vậy chứ?... Khó chịu quá...

" Không. Sai lầm không đáng sợ đến mức không được phạm phải. Chỉ có con người tự khiến nó trở nên quá tầm để sửa chữa thôi. Không ai trên thế gian này hoàn hảo cả." 

" Nhưng... Tôi không muốn phải hối hận."

" Con người ta không ai muốn phải hối hận. Nhưng trớ trêu thay, cô không thể quyết định cuộc đời này sẽ diễn ra thế nào. Vậy nên, đừng lo lắng hay sợ hãi, hãy sẵn sàng để đối mặt với mọi sai lầm. Đương nhiên là sửa chữa nó nữa." 

" Ngài đã phải trải qua những chuyện gì vậy?"

" Xem nào. Ta từng đưa ra những quyết định ngu ngốc nhất. Ta hối hận, nhưng biết sao đây, ta không còn có thể làm lại được rồi. Vì ta đã bỏ lỡ cơ hội đó."

" Những chuyện mà ông đã có gần 3000 năm để suy nghĩ ấy hả?" Tôi hỏi. 

"... Không. Còn lâu hơn cả thế." 

...

...Tôi. Vô duyên quá. Tôi bị làm sao thế này? Thật kỳ lạ. 

" Chỉ vậy thôi. Chúng ta sẽ dừng chân ở đây. Leo đang ở khu phía Tây Shirone, gần hội mạo hiểm giả. Hãy tự đưa ra lựa chọn của bản thân cô. Ta mong rằng đó sẽ là quyết định đúng đắn."

Al tuông một tràng văn vở rồi xuống xe, bỏ lại tôi và Mia ở lại.

Thật là. Quyết định... Của tôi ư?...

Tôi đã mong ông ta sẽ giúp ích gì đó sau khi đe doạ tôi... Nhưng... lại đạo lý... 

" Etou. Xin lỗi nhé, có vẻ lời khuyên của tôi chỉ khiến mọi việc tệ hơn. Cô ổn chứ?" Mia nói. 

" Có lẽ... Không." Ừm. Tôi trả lời trong vô thức luôn rồi. 

" Tôi nghĩ cô đang khá hoang mang, dù sao thì hãy gặp anh ta, chí ít cũng nên nói một lời tạm biệt tử tế chứ."

" Phải... Nhỉ?"

Um, đúng rồi ha? Một lời tạm biệt thôi...

Được nhỉ?

" Tôi mang hành lý lên phòng trọ giúp cô nhé. À mà, Al bảo ngài ấy sẽ ngủ đâu đó bên ngoài. Có lẽ là để chúng ta có không gian thoải mái nhỉ? Thôi. Tôi lên trước đây."

" Ừm... Phiền cô."

Thoải mái gì chứ. Bộ giáp đó không có tiền chắc luôn.

... Aaaaaaaa. Đau đầu quá! Không nghĩ nữa.

...

" Chậc."

Tìm cái tên dễ tin người ấy thôi.

Tôi xuống xe. Làm một cú lộn ngược. 

Ừm. Có lẽ tôi sẽ đi dạo một chút, đây là lần đầu tôi đến Shirone, không thể mang cái tâm trạng này mà đi khắp nơi được.

Tiện thể thì. Shirone, là đế quốc lớn thứ hai trên đại lục Airavata. Đây là một đất nước trung lập và luôn mở cửa chào đón người ngoại quốc. Tuy vậy, chính quyền Shirone nổi tiếng bảo thủ và chế độ quản lý cũng vô cùng khắc khe. Nhưng Shirone là đất nước trọng người tài, những gia tộc lớn mạnh hay hoàng tộc tại đây hầu hết là những ma pháp sư lừng danh hoặc những kiếm sĩ lão luyện. Do đó, Shirone có nền quân sự hùng mạnh bậc nhất thế giới.

Dù thế, tôi cảm thấy Shirone có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào, họ quá coi trọng sức mạnh cá nhân mà cứ để mặc kinh tế cho những người ngoại quốc. Thậm chí tôi từng nghe đồn rằng có thể mua một vị trí trong hoàng thất Shirone, miễn là ta mạnh và có tiền. 

Tuy vậy, Shirone cũng khá phát triển đấy chứ. Đường ở đây rất rộng, đương nhiên là đều lát đá. Và nhà dân cũng rất lớn.

Nhưng. Tôi không thấy các sạp hàng bên đường nhỉ? Có chăng chỉ là những cửa hàng lớn.

Mà tiện thể thì tôi cũng chẳng thấy thương nhân nào cả. Chắc vì luật lệ ngoại thương của Shirone quá khắc khe. Rất nhiều mặt hàng phổ biến bị cấm ở đây nên không được các thương nhân nhòm ngó cũng phải.

Kiến trúc nơi đây nhìn khá sang trọng. Mái nhà đa số có hình bán cầu và được khắc những hoạ tiết tinh xảo. Có vẻ kiểu dáng này rất được ưa chuộng. Và họ cũng thích những màu sáng như xanh và trắng nữa.

Ô. Kia là...

Đằng trước. Đó có vẻ là một sạp hàng nhỏ. Hình như bán đồ thủ công thì phải.

Tôi tiến đến.

" Chào cô gái trẻ, cô tìm gì à?" Ông chủ sạp hỏi khi vừa nhìn thấy tôi. 

" Để xem đã... "

Ừm, không phải đồ thủ công. Đây là phụ kiện tay. Có vòng, nhẫn, găng. Khoan, đây là...

" Trong đó có ma cụ đấy, ta nhặt chúng về từ chiến trường. Tất cả đồng giá. Nhẫn và vòng 10 đồng vàng Luagal, găng tay thì 15 đồng vàng. Còn lại thì tùy theo chất liệu."

———

• Đồng Luagal: đơn vị tiền tệ phổ biến ở các quốc gia thuộc đại lục Airavata. 

• 10.000 đồng Luagal = 1 đồng bạc Luagal

• 10.000 đồng bạc Luagal = 1 đồng vàng Luagal ( 1 đồng bạc Luagal ≈ 1 Đôla Mỹ thực tế ≈ 25.000 VNĐ )

———

Nếu đống này là trang bị bình thường thì chúng sẽ không thể mang mức giá trên trời này được. Nhưng trong số này có ma cụ, cũng tạm chấp nhận vậy.

Ma cụ, là những vật phẩm mang sức mạnh siêu nhiên. Chúng có một lượng ma lực nhất định và sẽ cho người sở hữu một thứ sức mạnh gì đó. Trong một số trận chiến, ma cụ có thể giúp ích rất nhiều cho chủ sở hữu, đôi lúc có thể giữ mạng cho người sử dụng. Tuy vậy, ma cụ cũng có loại hại người. Có thể là một lời nguyền, có thể là một hiệu ứng xấu nào đó.

Vì lẽ đó, ma cụ rất hiếm và giá trên thị trường rất cao. Ta có thể phân biệt ma cụ dễ dàng vì chúng tỏa ra ma lực. À, dễ ở đây là với ma pháp sư có trình độ thôi. Chứ người thường thì chẳng phân biệt nổi đâu.

Mà... Tôi không có tiền.

" Xin lỗi nhé, tôi không đủ tiền." Tôi nói rồi vẫy vẫy tay rời đi. 

" Này! Cô gì ơi, cô đi thật à? Tôi sẽ giảm giá. Này!"

Giảm giá ư? Ma cụ mà làm như đồ chơi ấy, hàng giả à? Còn lâu...

" 100 đồng bạc cho một món!" Ông chủ sạp hét lên.

" Chốt!"

Ehehehehehe. Quá lời rồi.

Ông chủ sạp nhìn tôi đầy bất mãn. Có vẻ ế lắm mới ra nông nỗi này.

Kệ đi. Ừm... Lấy cái nào đây nhỉ?

...

Rộng quá. Găng ư? Nhìn rách rưới quá.

...

Ô. Đây... Tôi thấy một cái nhẫn màu đỏ.

...

Nhìn nó tôi lại nghĩ đến một người quen. Không. Cũng không hẳn. Nó có khác biệt.

Một tên tóc đỏ ư? Chà... Cũng hợp ấy nhỉ... Mà. Tôi còn chưa cảm ơn cậu ấy... Tặng cái này... Chắc là được. 

" Đây..." 

" Có vẻ là ma cụ." Ông chủ sạp nói.

Um hợp đấy. Chắc sẽ thích. 

" Tôi lấy nó. 100 đồng bạc nhá!"

" Thật là... Nhanh đi." Ông chủ sạp bực bội thúc giục.

" Rồi rồi!"

Tôi thò tay vào áo lấy túi tiền.

Túi... Túi...

Tôi lục khắp người.

Ừm...

Ể?! Túi tiền tôi...

Khoan đã, tôi nhớ... Tôi để nó trong đống hành lý thì phải.

Chết giở rồi... Làm sao đây? 

" Graaaaa! Cuộc đời này... " 

" Nhanh lên."

" Ểh!? Ừm... Ừ thì..." 

" Chuyện gì vậy?" Một bộ giáp đứng phía sau lưng tôi lên tiếng.

" Hơ!!" Tôi nhảy ra xa khỏi bộ giáp theo bản năng.

Đó. Một bộ giáp đen thô kệch khiến người đứng gần rùng mình. Hắn như bước ra từ địa ngục vậy, mang trên mình thứ áp lực... Ủa, khoan hết rồi?! Đó là Al. Lần này xung quanh Al không còn đáng sợ. Ừm. Kệ, việc đại sự trước.

" Đúng lúc lắm Al."

" Ta không có tiền đâu."

" Ểh?!" 

Cái tên đáng sợ này điều gì cũng biết mà tiền thì không có. Thật là...

Thất vọng. Thật quá thất vọng. 

" Đừng nhìn ta như thế."

Hay là...

" Ông chủ, đây là bạn tôi, tôi để hắn ở lại còn tôi về lấy tiền nhé?"

" Không. Ta không có nhu cầu giữ lại tên nguy hiểm này."

Chết rồi... Làm sao đây? Tôi muốn cho tên đó chiếc nhẫn này...

...

" Tuy là không có tiền, nhưng ta trả bằng thứ này được chứ?" Al nói rồi đưa cho ông chủ sạp một thứ gì đó.

Gì vậy?

Được thôi thúc bởi sự tò mò, tôi lại gần nhìn.

Ừm. Một thanh đoản kiếm? Nhìn nó như mấy bảo vật hoàng gia ấy. Chui và tay cầm có vẻ được làm bằng vàng, có đính đá quý luôn kìa. Lưỡi kiếm thì trông khá sắc. Chắc chắn là cực phẩm.

Này... Bộ giáp này trộm đồ của quý tộc ư?

" Đây là?" Ông chủ sạp kinh ngạc hỏi.

" Ma kiếm Huyết Xích. Được rèn bằng 'thiếc kim long' (kim loại hình thành từ ma lực của xác rồng). Ta không biết giá trị hiện giờ của nó, nhưng nó đủ để lấy chiếc nhẫn này chứ?" 

" Này này! Ma kiếm thường được bán với mức giá hàng triệu đồng vàng đấy. Chúng được hoàng gia và quý tộc săn đón mạnh mẽ. Với giá trị này, e rằng cả đời tôi cũng không trả nổi tiền thừa đâu."

Gì vậy chứ?! Al đang làm điều ngu ngốc, tôi phải cản ông ấy lại. 

Thật là. Tôi không nghĩ tôi muốn nợ tiền một kẻ vừa quen không lâu đâu.

" Al này, tôi không cần chiếc nhẫn này đến vậy. Ông nên giữ lại thanh kiếm này đi. Đồ tốt thế này không đáng để phí phạm đâu." 

" Giá trị không được tính bằng tiền. Tùy vào trường hợp, mỗi món đồ sẽ có một giá trị riêng của nó. Và ta cũng chẳng cần dùng đến thanh kiếm này." 

" Này! Tôi không thể nhận thanh kiếm này được. Tôi cũng có lương tâm nghề nghiệp đấy. Chiếc nhẫn đó, nếu không thể trả thì tôi sẽ không lấy tiền." Ông chủ sạp bất lực nói. 

" Ông chắc chứ?" 

" Coi như hôm nay tôi đen đủi. Dù sao thì so với thanh ma kiếm ấy thì chiếc nhẫn này chẳng đáng là gì." 

" Vậy thì cảm ơn ông nhá!"

Ừm. Được rồi. Tôi đã có nó. Hehehehe, không mất tiền luôn.

Nào nào. Tôi có nên...

" Ta sẽ trả sau. Khoảng tầm tối nay." Al nói.

Thật là. Ông ấy giành mất cơ hội trả nợ rồi. Mà... Chuyện của hai người già thì để họ giải quyết.

...

Tôi cầm chiếc nhẫn trên tay. Không biết phải miêu tả nó thế nào nữa.

Nhưng, đúng là sẽ hợp đấy. Không biết có thích không? Ừm. Để sau vậy. Tôi bỏ nó vào túi áo. 

" Al này, cảm ơn..."

Ơ kìa. Ông ấy đâu mất rồi? Mới đây mà... Thật là. Bộ giáp khiến người khác sợ nên chắc không muốn xuất hiện ở nơi đông người.

Kệ vậy...

Quan trọng hơn... Còn một chuyện tôi cần biết.

" À. Này ông chủ!"

" Chuyện gì?"

" Hội mạo hiểm giả phía Tây, đi hướng nào vậy?"

...

...

...

Tôi đã đi theo hướng mà ông chủ sạp đó chỉ. Đi khoảng hai tiếng rồi. Có thật là hướng này không thế? 

...

Trời đã ngã chiều rồi... 

Tôi ghét buổi chiều... 

Nó như thể đại diện cho sự kết thúc vậy. Một cuộc vui sẽ luôn kết thúc vào buổi trời chiều, đoàn mạo hiểm sẽ trở về nhà, những con người lao động cũng thu dọn đồ đạc để trở về... 

Đó không chỉ là những điều ví von. Chúng vẫn đang thật sự diễn ra... 

Tôi không thích chút nào. Nghĩ đến một ngày vui lại phải tàn... Khó chịu thật. 

Thôi. 

Chắc là đi ăn ở đâu đó nhỉ? Đói rồi.

Mà... Khoan đã, tôi cứ thế đi mà có quay về lấy tiền đâu.

" Chậc."

Thật là bất cẩn quá.

Ừm. Hay là cứ xin vào một tổ đội nào đó rồi ăn ké nhỉ? Không. Không. Thế thì còn mặt mũi nào chứ. 

Oh, phía trước có một nhóm mạo hiểm giả. Chắc là sắp tới rồi. Leo hẳn ở gần đây thôi...

...

Mà... Nếu gặp tên đó, tôi nên mở lời thế nào đây? Những điều Al nói có phải là sự thật? Tôi nên gặp Leo? Không. Sao mà tin được chứ? Tôi sẽ thuyết phục Leo. Không. Tôi nghĩ gì thế này? Quyết định là của Leo, tôi chỉ tới để tạm biệt thôi, và chắc sẽ an ủi cái tên đó phần nào. Và... 

" Ặc!" Tôi ngã xuống. Hình như vừa đâm phải thứ gì đó.

Một thứ gì đó... Không. Hình như là ai đó. 

 —Còn Tiếp—

*

" Cố lên Leo!"

Leo trông như sắp chết. Tất cả đều ở tại tôi. Đáng ra tôi nên tin lời Al. Đáng ra tôi không nên gặp Leo. Tại tôi... 

" X... xin lỗi cậu..." 

Máu ra không ngừng từ vết thương của Leo. Không có gì để cầm máu. Trong vô thức, tôi lấy tay bịt miệng vết thương, nhưng... Bàn tay của tôi quá nhỏ, nó chẳng thể giúp được gì.

Máu nhuộm đỏ cả tay tôi. Mùi máu tanh nồng làm tôi choáng váng trong giây lát. 

" Không. Không. Leo, tôi xin cậu, đừng chết." 

Leo hộc máu. Tôi thấy cậu ấy cười. Tôi sinh giác ảo ư? Không. Leo đang cười, nụ cười dần méo mó.

" Mặt cô... khó...khóc nhì(nhìn) xấu...lá...m đấy..."

" Này! Leo! Nghe tôi chứ?!" 

" Chạy...đi. Ro... Roselia! CHẠY!"

" KHÔNG!!" 

•Kết thúc hồi tưởng 

" KHÔNG!!"

...

Thật... kinh khủng... Chuyện gì vậy. Tôi đã thiếp đi ư? À, tôi đã thư giãn và nhớ về ngày xưa một lúc trong khi dọn phòng của chủ nhân...

Tôi không thể quên cái đêm hôm đó...

Mà... Gác câu chuyện đó sang một bên đã. Tôi phải đi nấu ăn đây. Chủ nhân sắp trở về rồi.

Khoan! Này! Tôi không quên câu chuyện ấy đâu nhé. Lần tới tôi sẽ kể tiếp. Tôi hứa đấy! 

Bạn muốn nghe về "vị anh hùng và người thiếu nữ" đúng chứ? Hehehehe... Hãy nhớ câu chuyện mà tôi đã kể. 

Giờ thì,tạm biệt! 

Chết rồi, tôi quên nói điều này. Đừng tin vào 'những câu chuyện bên lề'. Chủ nhân nói 'hắn' sẽ kể cho bạn những điều dối trá đấy. 

Súp rồng hay thịt rồng nướng đây ta? 

 —Hết—

"Là tôi, Roselia đây. 

Xin lỗi nha, nhưng tạm gác lại "Anh Hùng Và Thiếu Nữ" qua một bên đã. Hãy nhường sân khấu cho câu chuyện chính nào.

Câu chuyện của anh hùng – Truyền Thuyết Về Hoàng Kim Kỵ Sĩ "

"Grừ" 

"Nào Buk, rồng ngoan. Để ta nói chuyện với mọi người đã. Này! 

Thôi, tạm biệt nha. Tôi đi đón chủ nhân đây~ "

*Bên lề: Đây là những tiền truyện sẽ được ra mắt trước mạch truyện chính:

+Số Mệnh Của Anh Hùng - Anh Hùng Và Thiếu Nữ

+Nhà Của Huyết Nhãn

+Hành Trình Của Tên Neet Và Anh Bạn Rồng

Sai rồi, tác giả quá lười để viết hết đống này;)