Chereads / ĐÓA THỦY NGUYỆT DƯỚI ÁNH TRĂNG / #1 đây rốt cuộc là nơi nào đây?

ĐÓA THỦY NGUYỆT DƯỚI ÁNH TRĂNG

KhuongTieuMe
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 4.8k
    Views
Synopsis

#1 đây rốt cuộc là nơi nào đây?

Từ Ý Thiên mở mắt ra thấy bản thân đang ở trong căn phòng trống rỗng,trước mắt y là cánh cửa xám màu. Đối với nơi lạ lẫm và chỉ có cánh cửa trước mặt,Từ Ý Thiên nhìn xung quanh căn phòng,khuôn mặt y đanh lại có chút khó chịu,y nhíu mày thầm nghĩ.

"Đây rốt cuộc là nơi nào,tại sao mình lại ở trong căn phòng này?" Hàng tá suy nghĩ tò mò về nơi lạ lẫm mà mình đang ở.

Từ Ý Thiên tò mò đi xung quanh căn phòng với tâm trạng bất an và lo sợ,nhưng ngay lúc này,đằng sau cánh cửa bỗng vang lên những tiếng hét đau đớn,tuyệt vọng xé tan đi không khí yên tĩnh trong phòng.

Từ Ý Thiên giật mình sợ hãi lùi lại vài bước.Tiếng hét mà y nghe được lớn đến nổi vang khắp cả căn phòng khiến cho y rùng mình.

"Âm thanh đó là gì vậy?"

Y thấp thỏm muốn bước tới cánh cửa trước mặt,nhưng còn chưa tiến lại gần thì có thứ gì đó đập mạnh vào cánh cửa khiến nó lõm xuống, Từ Ý Thiên sợ hãi đứng khựng lại ,y trông thấy cánh cửa rung chuyển dữ dội ,mùi sắt rỉ bốc lên nồng nặc, máu tươi bắt đầu tràn vào từ phía ngoài cánh cửa.

"S-sao lại có máu...Ch-chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy..." Từ Ý Thiên hoảng hốt.

Sắc mặt của Từ Ý Thiên dần trở nên trắng bệch, cơ thể y run rẩy. Chỉ vài giây sau đó, cánh cửa bỗng trở nên im ắng một cách đáng sợ, không gian xung quanh lại trở nên tĩnh mịch như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng Từ Ý Thiên biết những chuyện vừa xảy ra lúc nãy đều không phải giả, bởi vì minh chứng duy nhất chính là là vũng máu dưới chân và cánh cửa trước mặt y.

Từ Ý Thiên đứng bất động nhìn chằm chằm vào vũng máu trước mắt và cánh cửa. Một hồi sau y chấn tỉnh lại tinh thần , Từ Ý Thiên hít thở sâu lấy hết can đảm, y lê từng bước chân nặng nề đạp lên vũng máu đỏ chậm rãi tiến lại gần cánh cửa, bàn tay y nhẹ nhàng đặt tay nắm, Từ Ý Thiên chần chừng trong phút chốc nhưng vẫn mở cửa vì tính tò mò khi còn chưa nguôi ngoai cơn sợ trong tâm trí.

Cánh cửa vừa được mở ra, mùi máu tanh tưởi đã xộc thẳng lên mũi. Y bàng hoàng với cảnh tượng trước mặt. Đập vào mắt y là một cái xác người đàn ông bị mất đầu, máu vẫn không ngừng chảy ra từ phía cổ, trên cơ thể ông ấy có nhiều vết cắt sâu đến độ có thể thấy rõ xương trắng ở bên trong, tay chân bị bẻ ngoặt lặt lìa một cách thật man rợn, nhìn vào phía bên cạnh là đầu người đàn ông đó, đôi mắt mở chừng chừng nhìn thẳng về phía Từ Ý Thiên.

Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn với cảnh tượng trước mắt mình, thì bỗng có một chiếc rìu lao vụt ngang qua mặt Từ Ý Thiên rồi cắm sâu xuống nền sàn. Nhìn vào chiết rìu rỉ sét đẫm máu, đồng tử y co lại, những giọt mồ hôi chảy xuống xược qua những hàng mi, trái tim y đập nhanh đập nhanh ngàn lần như muốn nổ tung. Từ Ý Thiên chầm chậm xoay đầu, nhìn về hướng chiếc rìu lao đến.

Con ngươi Từ Ý Thiên bỗng dưng rung lên dữ dội, đập ngay vào mắt của y là một đàn ông giống như Slenderman, người này cao tầm 3m, thân thể gầy trơ xương, khuôn mặt hốc hác và nhếch nhác , con ngươi ông ta lõm sâu vào bên trong hốc mắt, mái tóc có phần sơ sát và uốn xoăn lại, trên cơ thể gã mặc một bộ đồ rách rưới sẫm màu, đang vác trên vai chiếc rìu bằng sắt, trên ấy vậy mà vẫn còn nhỏ những giọt máu tí tách.

Từ Ý Thiên thầm nghĩ trong sự kinh hãi đến tột cùng " N-nó..nó là thứ gì vậy "trông gã đáng sợ vô cùng.

Từ Ý Thiên giật mình khi nhận ra gã ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, cổ gã ta nghiêng sang một bên, vòm miệng mở rộng để lộ khoảng sâu đen hun hút .Đôi mắt Từ Ý Thiên gơm gớm nước mắt, chân y chân run rẩy, đôi môi y lắp bắp như muốn nói thứ gì đó như chẳng thể nào phát ra được.

Trong lúc đang đối mắt với con quái vật đó, bỗng dưng lúc này phía sau y, có một người kéo mạnh vai áo y về phía sau .trong cơn hoản loạn Từ Ý Thiên ngơ ngẩn chạy theo người vừa kéo vai áo mình, y nhận ra người trước mặt là một người đàn ông to lớn, bộ râu nâu rậm , quần áo dính đầy chất lỏng mà đỏ , xen kẽ những vết thương chi chít trên người.

Thấy y chân bước chân hụt khuôn mặt đờ đởn , ông ấy tỏ ra vẻ tức giận. Ông quát lớn.

"Còn đứng trơ ra đó làm hả!, nếu không muốn giống như những cái xác đó thì nhanh cái chân lên!".

Nghe những lời nói ấy Từ Ý Thiên bừng tỉnh khỏi cơn hoảng, sợ liếc nhìn những con quái vật ấy kia rồi lại quay sang nhìn người mới kéo vai áo mình,lúc này khát vọng sống của Từ Ý Thiên nổi dậy mãnh liệt, nên y chỉ biết chạy theo người đàn ông ấy, nhưng chỉ chạy chỉ được vài bước thì y đã vấp ngã té nhào ra phía trước, cú ngã đau điếng của Từ Ý Thiên khiến y đập mạnh xuống nền sàn, và phát tiếng động lớn thu hút hai thứ như quái vật ở gần đó.

Thấy Từ Ý Thiên ngã dưới sàn khuôn mặt nhăn lại tỏ vẻ đau đớn, tình cảnh cắp bách, người đàn ông đó nhanh nhẹn đỡ Từ Ý Thiên dậy, kéo tay cậu chạy khỏi nơi quái dị trước mắt, vừa chạy y vừa cau mày vì cơn đau nhói ở chân trái, nhưng y vẫn phải cố chạy vì phía sau là hai thứ giống như người, nhưng chẳng phải con người đang đuổi theo hai người bọn họ, chẳng biết phải làm gì cứ nghĩ về những vừa mới gặp Từ Ý Thiên khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt y bắt đầu chảy dài vì nổi sợ cứ da diết không nguôi.

Vừa chạy, vừa nhìn xung quanh, Từ Ý Thiên không khỏi khiếp sợ khi thấy nơi nào cũng bị nhuộm một màu đỏ tươi, và những cái xác người không lành lặng nằm rải rác tứ phía, tứ chi mỗi phần một góc chẳng khác gì phim kinh dị . Từ Ý Thiên nhắm chặt mắt nghiến răng tiến thẳng về phía trước.

Chạy được một lúc, thì đôi mắt y mở to sắc mặt bất ngờ nhìn thẳng phía trước, y thấy được bóng lưng quen thuộc thì liền đột ngột dừng lại, khiến ông chú kế bên khó chịu kèm theo biểu cảm tức giận, ông nhăn mày nói.

" Nè sao cậu lại dừng lại, có thứ gì phía trước sao?"

Ông nhìn về nơi Từ Ý Thiên đang nhìn, ông thấy đó là một dáng người bình thường chứ không phải như những tên đáng sợ vừa đuổi theo mình mới nãy kia, nhìn phía sau thấy đã cắt đuôi được hai con quái vật, ông chống tay xuống đùi miệng thở hồng hộc.

"N-nè cậu biết tên đó sao?" Trong sự tò mò ông hỏi.

Từ Ý Thiên chẳng để tâm những câu hỏi ấy, y cắn chặt răng nén lại sự bất ngờ và nổi sợ hãi trong lòng, y hét lớn

"C-Cửu A Ca, là cậu, Cửu A Ca, c-có phải cậu không?" Từ Ý Thiên Vừa hỏi, vừa hồi hợp vì dợ rằng không phải người mình đang nghi ngờ tới.

Người phía trước ngoảnh mặt lại ra sau, lớn giọng nói vọng lại:

"Từ Ý Thiên sao? L-là tớ Cửu A Ca đây" Người đó giơ cao hai tay vẩy vẩy.

Người thanh niên ấy quay lưng đối mắt với Từ Ý Thiên.

Từ Ý Thiên chạy vội đến nơi đó, hai đến gần lại thấy được mặt nhau thì đồng đều nói.

"S-sao cậu lại ở đây!?Đây là đâu vậy? Cậu biết nơi không?"

Từ Ý Thiên và Cửu A Ca đang trò chuyện sau cuộc hội ngộ, thì bỗng nhiên phía sau vang vọng lên những âm thanh sắc nhọn kéo ken két trên mặt sàn, khiến ba người bọn họ rùng mình.

Người đàn ông đứng kế bên Từ Ý Thiên quay đầu lại, thì ông ta nhìn thấy hai tên quái vật vừa nãy bị mình cắt đuôi, đang bước những bước chân dài ngoằn ngoèo đuổi theo mấy người bọn họ.

" N-nó đến nữa rồi kìa, mau mau chạy nhanh lên!" Ông ta nói lớn, vẻ mặt sợ sệt.

Nghe ông ta nói, Từ Ý Thiên và Cửu A Ca lao đầu tiến về phía trước, và sau đó những cuộc đuổi bắt như trò chơi sinh tồn một mạng.

Bỗng nhiên khi đang chạy, ông chú chạy cùng Từ Ý Thiên và Cửu A Ca tự dưng khụy xuống, thấy vậy y luống cuốn bảo.

"C-chú, chú sao thế. Chú bị đau ở đâu sao?".

" Nè, không chừng ổng bị chuột rút đó Ý Thiên" Cửu A Ca bóp chân ông ấy lia lịa

Mắt ông ta nhắm chặt, miệng thở hồng hộc, môi lắp bắp.

" Đ-đằng s-sau, tôi, tôi...".

Từ Ý Thiên cảm giác tay mình ẩm ướt, y giơ cánh tay đang đặt trên vai ông ta lên, Từ Ý Thiên hốt hoảng với những gì nhìn thấy trước mắt, tay y đẫm máu tươi, trên lưng ông đó đang bị một chiếc rìu cắm lên người, máu vẫn đang chảy xuống không dưới nền sàn.

Thì ra trong lúc cả ba đang bỏ chạy, một trong số những con quái vật ấy, đã ném chiếc rìu thẳng về phía ông chú đó.

"Đ-để hai chú đỡ chú chạy, nào chú cố một chút."

Từ Ý Thiên khuôn mặt hoảng loạn nói

Cửu A Ca thấy thế nhanh nhẹn, vác tay ông lên vai rồi đỡ dậy.

Người đàn ông vùng vẫy khỏi hai người đáp.

"H-hai người. Cả hai người chạy đi để tôi đánh lạc hướng bọn chúng" vừa nói vừa phun những ngụm máu.

Từ Ý Thiên nhíu mày, siết chặt tay, lớn giọng :

"Không được! ,muốn chạy thì cùng chạy, đã đi đến đây rồi, chỉ cần gắng chút nữa là chúng ta sẽ ra khỏi đây, tới đó hai cháu sẽ đưa chú đi bệnh viện". Y nói với những giọt nước mắt lăn dài trên má.

"Đúng đúng! có chạy thì chạy" Cửu A Ca nói theo.

" K-không kịp nữa đâu, hai-hai người đi trước đi, thân thể hiện giờ như tôi đi theo cũng chỉ làm chậm hai cậu. T-thà rằng, hai cậu đi để tôi..." ông chú nói khuôn mặt chứa đầy vẻ tình nguyện.

Chưa hết câu thì ớ phía đằng sau, vang vọng lên những tiếng của các con quái vật kia.

Cửu A Ca lớn giọng " Nè Ý Thiên, hong phải lúc nào cũng phải nghĩ đến người khác đâu, cậu nhìn cậu đi đến bản thân còn chưa lo được!".

" Chứ bây giờ cậu muốn tớ phải làm sao, cứ thế bỏ mặt người cứu mạng tớ ở đây à , bộ cậu không có lương tâm sao?" Từ Ý Thiên giọng rung lắp bắp lớn giọng.

" Nhưng mà ngay lúc này cậu nghĩ đi, sự thật là chúng không thể mang chú ấy theo cùng được" Cửu A Ca quay qua về phía người đàn ông, khuôn mặt không nở nhìn thẳng vào mặt ông ta.

Từ Ý Thiên hiểu ra vấn đề, rủ mặt xuống những giọt nước mắt rơi tí tách xuống sàn.

Cửu A Ca khụy xuống trước mặt ông ta " Cháu xin lỗi vì không thể đi cùng chú ra khỏi đây cháu ...". Cửu A Ca vừa nói giọng rung rung

Ông chú : Tôi không sao, cứ coi như hai người bọn cậu đang làm theo nguyện vọng của tôi đi.Và nguyện vọng của tôi là...Được thấy hai cậu rời khỏi đây, tôi xem như tôi đã làm một việc tốt trước khi chết" .Ông nỡ nụ cười trìu mến.