Chapter 4 - Vụng trộm

Tình trạng của Tiêu Dao không cải thiện vào ngày hôm sau, dường như càng trở nên tệ hơn. Hồ Điệp gọi điện cho phu nhân nhưng bà không bắt máy. Hết cách cô đành bấm số của chủ tịch, khi kết nối được với đầu bên kia, giọng nói nghiêm nghị và thiếu kiên nhẫn ở đầu dây làm cô phát hoảng, nhưng nghĩ đến Nhị thiếu phu nhân tội nghiệp vẫn nằm mê man trên giường, cô lấy hết can đảm để giải thích sự việc:

"Thưa Chủ tịch, Nhị thiếu phu nhân phát sốt từ tối qua đến nay vẫn chưa thuyên giảm, tôi đã cố gọi cho phu nhân nhưng bà không nghe máy, không có lựa chọn nào khác ngoài việc gọi cho ngài."

"Được rồi tôi sẽ gọi bác sĩ riêng đến, chuẩn bị mở cổng sau vườn nơi ở của Nhị thiếu phu nhân cho xe bác sĩ vào. Nếu có diễn biến gì thì báo lại cho tôi ngay."

Đặt điện thoại xuống, Dương Sơ Tiêu mở tài liệu vệ sĩ gửi vào máy, trong tài liệu có đoạn video ghi lại cảnh Dương Đức Huy lén lắp camera theo dõi phòng em trai hơn một tuần trước và chúng vẫn chưa được tháo bỏ, điều này có nghĩa rằng sự giám sát tương tự có thể áp dụng cho Tiêu Dao. Dương Sơ Tiêu bực tức đóng file tài liệu, ông quyết định điều tra thêm về vấn đề đáng nghi này.

Khoảng 20 phút sau khi gọi điện cho chủ tịch, bác sĩ riêng của gia đình đã đến. Hồ Điệp chưa từng gặp người này bao giờ, nhưng sau khi xác nhận với chủ tịch đúng là bác sĩ phù hợp, cô mới để anh khám cho Tiêu Dao. Bác sĩ giải thích rằng Tiêu Dao bị căng thẳng quá độ, kết hợp với việc thiếu ngủ và bỏ bữa dẫn đến hệ thống miễn dịch suy yếu nên dễ nhiễm bệnh, bác sĩ tiêm thuốc và truyền dịch, đưa ra một số hướng dẫn rồi rời đi.

Dương Sơ Tiêu nhanh chóng giải quyết công việc ở công ty rồi gọi tài xế chở ông quay về biệt thự, ông không đi qua nhà chính mà đi thẳng vào cánh cổng nhỏ nơi ở của Tiêu Dao. Ông bước nhanh vào nhà, nghe Hồ Điệp báo cáo tình hình rồi ra hiệu cho cô lui ra. Hồ Điệp đầy nghi ngờ trước hành vi của chủ tịch, bởi vì cô cần ở lại chăm sóc cho Tiêu Dao, thế mà ông lại để cô lui ra ngoài, hiện tại chỉ có một mình Tiêu Dao trong phòng ngủ, đây không phải là chuyện tốt. Tuy nhiên, cô biết rõ vai trò của mình, tuân theo mệnh lệnh của chủ tịch, bản thân cô hiểu rõ điều gì nên nói và không nên nói, điều gì nên hỏi và không nên hỏi, chính thái độ đó đã giúp cô được làm việc ở biệt thự lâu năm, Hồ Điệp cúi đầu im lặng lui ra ngoài.

Dương Sơ Tiêu chờ Hồ Điệp rời đi rồi mới bước nhanh vào phòng con dâu. Trước đó, ông đã liên hệ với bộ phận an ninh mạng để tháo bỏ toàn bộ hệ thống camera giám sát, giờ đây căn phòng này đã thoát khỏi con mắt tò mò của Dương Đức Huy. Trong nhà không có camera hoạt động nữa, ông cũng không có ý định nói lại sự việc này cho Tiêu Dao để cô lo lắng.

Phòng ngủ tràn ngập ánh nắng ấm áp, Tiêu Dao nằm ngủ trên giường, giống như một nàng công chúa. Đôi mắt cô nhắm nghiền, hàng mi dài cong nhẹ, khuôn mặt hồng hào vì sốt, đôi môi như quả anh đào chín mọng mời gọi người đến nếm thử. Dương Sơ Tiêu nhẹ nhàng sờ trán cô để kiểm tra nhiệt độ, phát hiện cô đã hạ nhiệt, có lẽ là do uống thuốc, Tiêu Dao ngủ khá say và không biết sự có mặt của Dương Đức Huy. Ông nhẹ nhàng di chuyển bàn tay của mình lên môi cô, cảm nhận sự mềm mại của chúng, ông không nhịn được mà cúi xuống hôn cô, đôi môi cô mềm mại và ngọt ngào, khiến ông say đắm, ông cẩn thận dùng răng tách môi cô ra, đưa lưỡi vào trong khuôn miệng ấm áp của cô, Tiêu Dao trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê phát ra một tiếng rên khe khẽ, nghe được âm thanh đó, Dương Sơ Tiêu giật mình lưu luyến dời khỏi môi cô.

Nhìn thấy Tiêu Dao vẫn mặc bộ váy ngày hôm trước, Dương Sơ Tiêu quyết định đi thay quần áo cho cô, ông vào phòng tắm, đổ đầy nước ấm vào chậu rồi bắt đầu cởi quần áo và lau chùi cho Tiêu Dao.

Cúc áo vừa được cởi ra, ánh mắt Dương Sơ Tiêu chạm ngay vào bộ ngực to tròn của cô bị ép chặt sau áo lót, ông đưa tay ra sau lưng cô và cởi khóa áo ngực. Đúng như dự đoán, bộ ngực căng mọng, trắng trẻo, tràn đầy sức sống, không có gì gò bó, thoải mái mà bung ra, dù nằm ngửa nhưng chúng vẫn to và không hề chảy xệ, ông cầm chiếc khăn tay và nhúng nó vào nước ấm bắt đầu lau mặt cho cô, xong xuôi ông dời tay xuống lau toàn bộ bầu ngực, lau đến đầu nhũ hoa làm nó săn chắc nhô cao lên.

Côn thịt giữa hai chân ông căng cứng từ bao giờ, thật cố gắng lắm mới khống chế được dục vọng của bản thân, ông lau xong phần ngực cho Tiêu Dao, trượt tay xuống, tay ông chạm vào huyệt nhỏ của cô, nó mềm mại và đầy đặn, đặc biệt là không có lông, ông rất muốn nhấc chăn lên nhìn xem, nhưng ông biết nếu làm như vậy, ông sẽ chắc chắn sẽ không kiềm chế được bản thân của mình.

Bị cha chồng ăn đậu hũ, Tiêu Dao cựa quậy như muốn tỉnh lại, Dương Sơ Tiêu thấy vậy liền nhanh chóng mặc cho cô bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm của Tiêu Dao. Ông cũng cần phải đi tắm ngay nếu không ông sẽ rất khó chịu. Phòng tắm dù làm bằng kính trong suốt nhưng ông không sợ con dâu nhìn thấy vì cô vẫn đang ngủ say.

Tiêu Dao cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, có vật gì đó ấm ấm chạm vào, cô cố mở mắt nhưng do tác dụng của thuốc nên cơ thể phản ứng chậm chạp, đầu óc đờ đẫn, khi nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, cô cố gắng nâng đôi mắt mệt mỏi nhìn vào trong. Qua làn hơi nước mờ ảo, cô nhìn thấy rõ thân hình cường tráng của một người đàn ông, phía trên làn hơi nước dày đặc khiến cô không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng cơ thể bên dưới cô nhìn rõ dù bị hơi nước làm mờ, cặp đùi rắn chắc đứng dưới vòi hoa sen đang phun nước, bàn tay nắm chặt côn thịt không ngừng lên xuống.

Anh ta đứng như vậy, bàn tay không ngừng luận động, được một lúc anh ta phát tiếng gầm nhẹ khi côn thịt phóng ra một dòng tinh dịch màu trắng sữa lên trên kính, lúc này hơi nước phía trên nhạt dần khiến Tiêu Dao có thể nhìn rõ khuôn mặt, đó chính là khuôn mặt của bố chồng Dương Sơ Tiêu. Tâm trí cô chợt nổ tung, cô nhanh chóng nhắm mắt lại và tự nhủ rằng đó chỉ là một giấc mơ, cô cứ nhắm mắt như vậy rồi lại chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết, cho đến sáng hôm sau khi tỉnh dậy, nhớ lại chuyện hôm qua, cô không rõ những hình ảnh mình nhìn thấy là mơ hay thực, cô bước chậm rãi vào phòng tắm nhưng không phát hiện dấu hiệu gì bất thường. Đúng lúc này, Hồ Điệp bưng cháo đi vào, nhìn thấy Tiêu Dao đứng ở cửa phòng tắm ngơ ngác:

"Nhị thiếu phu nhân tỉnh rồi, ngủ gần 2 ngày rồi, chắc đói rồi phải không?"

"Ừ, trong hai ngày em ngủ có chuyện gì xảy ra không?"

Tiêu Dao thản nhiên hỏi, mục đích của cô là muốn biết bố chồng có thật sự ghé qua nơi này và tắm trong phòng tắm của cô hay không.

"Chiều hôm qua khi Nhị thiếu phu nhân không thể tỉnh dậy, chủ tịch đã gọi bác sĩ riêng đến tiêm cho cô, Sau đó tôi đã giúp Nhị thiếu phu nhân lau người sạch sẽ và thay quần áo cho cô theo lời dặn của bác sĩ, cô đã ngủ từ đó đến giờ."

Nghe nhắc tới bố chồng, trong lòng cô nhảy dựng lên, nhưng khi nghe hết, cô càng yên tâm hơn nhưng Tiêu Dao vẫn hỏi lại:

"Bố mẹ chồng em không đến đây sao?"

"Chủ tịch và phu nhân không có thời gian đâu, thường thì chỉ có Đại thiếu gia mới được phu nhân chăm sóc thôi, Nhị thiếu phu nhân nhanh ăn đi rồi uống thuốc."

Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, điều này cho thấy cô đã mơ thấy một giấc mơ hèn hạ, có lẽ là mộng xuân của cô, mà người đàn ông cô tiếp xúc nhiều nhất gần đây chính là bố chồng cô nên ban đêm cô mới mơ thấy ông. Đó là một giấc mơ đáng xấu hổ. Vì quá mải mê suy nghĩ nên Tiêu Dao không hề để ý tới vẻ mặt mất tự nhiên và bối rối của Hồ Điệp.

Hồ Điệp nhớ lại, lúc đó khi Chủ tịch bước ra khỏi phòng ngủ của Nhị thiếu phu nhân, quần áo không chỉnh tề, tóc còn ướt khiến Hồ Điệp cảm thấy hoảng hốt, chủ tịch có lẽ đã làm điều gì đó mờ ám với Nhị thiếu phu nhân, trước khi Hồ Điệp có thể suy nghĩ xa hơn, Chủ tịch lên tiếng cảnh cáo:

"Đừng nói cho Nhị thiếu phu nhân biết ta tới đây, lại nói là ngươi đã lau chùi cơ thể của Nhị thiếu phu nhân, ngươi cần biết nên nói gì và không nên nói cái gì."

Hồ Điệp bất đắc dĩ mang trong mình một bí mật kinh hoàng khiến cô lo lắng, nhưng cô không thể làm gì hơn ngoài việc giấu kín chuyện này trong lòng.