Chapter 6 - Chuyện cũ

Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy Tiêu Dao cứ lo lắng không yên, sợ sự khiển trách của cha mẹ chồng, nhưng chờ cả buổi sáng cũng không thấy họ gọi cô đến nhà chính, khiến cô càng thêm bồn chồn không yên.

Mà tại nhà chính, ngay tối hôm đó sau khi nghe Tư Hạ thuật lại tình hình, Dương Sơ Tiêu đã cho người mở đoạn camera giám sát lên trước sự ngạc nhiên của cả nhà, bởi tất cả bọn họ đều không biết ngoại trừ cổng chính và cổng phụ, mọi ngóc ngách trong khuôn viên biệt thự đều có camera, sau khi xem rõ đoạn camera giám sát, Dương Sơ Tiêu lạnh mặt khiển trách con dâu cả lỗ mãng, ông rất đau lòng vì thấy Tiêu Dao bị đánh, mà nguyên nhân chính vẫn là thằng con trời đánh của ông, sau khi trách phu nhân vài câu vì không biết dạy dỗ con cái, Dương Sơ Tiêu giận dữ bỏ về thư phòng.

Tư Hạ nghiến răng trở về phòng, trong lòng không rõ tại sao cha chồng lại bênh vực một đứa con dâu mới vào cửa mà không phải là cô, càng đáng giận hơn là chồng cô cũng không hề lên tiếng bảo vệ cô. Điều này lại khiến cô càng thêm hận Tiêu Dao.

Về phía Dương Đức Huy và Thẩm Y Nhiên, sau khi biết khuôn viên biệt thự có gắn camera mọi chỗ, họ bỗng nhiên lo lắng bồn chồn bất an, bởi Thẩm Y Nhiên và Dương Đức Huy đã âm mưu giết chết em trai cùng cha khác mẹ của mình là Dương Minh Nhật.

Khi xưa lúc còn trẻ, Dương Sơ Tiêu đã phải lòng một cô gái của hộ gia đình bình thường, không môn đăng hộ đối nên gặp sự phản đối của gia đình, cùng lúc ấy gia đình có hứa hôn ông với con gái nhà họ Thẩm, nhưng lúc ấy Dương Sơ Tiêu nhất định không đồng ý, chỉ muốn lấy người con gái mình yêu là Lý Tuệ Mẫn cũng là mẹ của Dương Minh Nhật, lúc ấy Thẩm Y Nhiên vì vẻ ngoài và gia thế của Dương Sơ Tiêu nên đã nghĩ kế bỏ thuốc kích dục vào rượu của Dương Sơ Tiêu, đến khi có bầu Dương Đức Huy lúc này Dương Sơ Tiêu mới phải cưới Thẩm Y nhiên và chia tay với Lý Tuệ Mẫn, sau khi biết tin Dương Sơ Tiêu lấy vợ, Lý Tuệ Mẫn vì quá đau buồn nên đã rời khỏi thành phố và đã về quê để sống, mãi 1 năm sau Dương Đức Huy mới tìm thấy Lý Tuệ Mẫn.

Hôm ấy ông đã rất đau khổ và cầu xin Lý Tuệ Mẫn ở bên cạnh mình nhưng bà không chịu, sau đó dù biết là sai trái nhưng Lý Tuệ Mẫn cũng không kìm lòng được nên đã phát sinh quan hệ với Dương Sơ Tiêu, dù đó chỉ là một lần duy nhất nhưng bà lại có thai Dương Minh Nhật, bà luyến tiếc ông và cũng muốn giữ lại bên mình một sợi dây liên kết giữa ông và bà nên đã quyết định sinh Dương Minh Nhật ra, nhưng sau khi sinh bỗng nhiên sức khỏe của bà giảm sút, không lâu sau đó thì qua đời.

Dương Sơ Tiêu không đành lòng giao con cho người khác liền ôm Dương Minh Nhật về giao cho vợ mình là Thẩm Y Nhiên nuôi, tuyên bố nếu bà chăm sóc Dương Minh Nhật như con thì sẽ chia cho bà 10% cổ phần tập đoàn Dương Gia

Phu nhân Thẩm Y Nhiên vì 10% cổ phần mà cắn răng chấp nhận nuôi con riêng của chồng, cho đến khi anh 20 tuổi bố chồng giữ đúng lời hứa giao 10% cổ phần cho Thẩm Y Nhiên, tuy nhiên sau hai năm, Thẩm Y Nhiên vẫn độc ác xuống tay trừ khử con của tình địch bởi vì bà rất hận, hận ông bao nhiêu năm vẫn lạnh lùng với bà, chia phòng ra ngủ, càng đáng hận hơn rõ ràng có hai đứa con, nhưng ông vẫn thiên vị đứa con hoang kia hơn, luôn giao những trọng trách cho Dương Minh Nhật. thay vì giao cho Dương Đức Huy.

Để củng cố địa vị của bản thân và diệt trừ cái gai trong mắt, Thẩm Y Nhiên nhân lúc Dương Minh Nhật hẹn gặp đối tác đi bàn dự án ở quán bar, bà ta đã thuê 1 người chờ dịp Dương Minh Nhật rời khỏi quán bar để ra tay, cụ thể là khi xe chạy đến đoạn đường vắng thì sẽ gây ra vụ tại nạn ô tô nghiêm trọng.

Kết quả đúng như bà ta mong đợi, Dương Minh Nhật tử vong tại chỗ, tài xế gây tai nạn bỏ chạy khỏi hiện trường, khi cảnh sát tìm thấy xe gây tai nạn thì lại không tìm thấy người, vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, bên cạnh đó Thẩm Y Nhiên vẫn tỏ ra là người mẹ thương con, chịu bỏ ra khoản tiền lớn để cho cha của Tiêu Dao, với lời nói dối là hai nhà có hôn ước, mua cô về với ý định minh hôn cho Dương Minh Nhật. Theo như kế hoạch, sau thất tuần, cô sẽ phải chết, lúc đầu Dương Sơ Tiêu cũng không đồng ý nhưng vì thương con trai, nên cũng mặc kệ Thẩm Y Nhiên tìm

cô dâu để minh hôn cho Dương Minh Nhật.

Hiện tại, mẹ con Thẩm Y Nhiên lòng rối như tơ vò đứng ngồi không yên, cùng trao đổi ánh mắt sau đó cả hai cùng rời khỏi nhà, sau đó hai chiếc ô tô sang trong trước sau đều vào một tiệm cà phê vắng khách, sau khi gọi cà phê Dương Đức Huy vội vàng lên tiếng:

"Mẹ à, con lo quá, không biết cha có điều tra ra chuyện chúng ta đã làm không?

"Con đừng sợ, chúng ta không lưu lại bằng chứng gì, không có gì đáng ngại."

"Vậy con yên tâm rồi, còn Tư Dao, mẹ à, con thấy rất có hứng thú với cô ta, hay để cô ta lại cho con."

"Không được, mẹ đã nói với cha con chuyện này rồi, sau thất tuần sẽ tuyên bố với bên ngoài là cô ta bệnh chết, nếu con muốn thì cứ tìm cơ hội mà chà đạp cô ta trước, nhưng cô ta buộc phải chết."

Dương Đức Huy nghĩ thật đáng tiếc, nhưng trước đó cứ chơi chán cô ta trước đã, nghĩ đến thân hình nóng bỏng của Tiêu Dao, Dương Đức Huy không dấu nổi sự thèm khát của mình, Dương Đức Huy biết hệ thống camera đã bị phá bỏ, trước đó anh còn tưởng bị lỗi, nhưng nay anh đã biết ai đã gỡ bỏ hệ thống camera.

Thẩm Y Nhiên thầm nghĩ:

"Để con trai mình chơi rách con bé Tiêu Dao đó đi, còn nhỏ tuổi mà thân hình đã nảy nở chuyên để câu dẫn đàn ông, đáng đời mấy con hồ ly tinh đó, cho dù nó làm chết làm ma của Dương Minh Nhật thì cũng bị con trai bà chơi nát rồi."

Nghĩ đến đây bà nhếch miệng nở nụ cười độc ác.

Dương Sơ Tiêu thực ra đã có nghi ngờ chuyện của Dương Minh Nhật có liên quan đến Thẩm Y Nhiên, nhưng ông vẫn chưa điều tra được gì khả nghi, còn Tiêu Dao, ở trong nhà này khá nguy hiểm, từ khi ông có ý đồ bất chính với cô, thì ông đã muốn giữ cô lại cho riêng mình rồi, trong đầu Dương Sơ Tiêu đang từng bước vạch ra kế hoạch để chinh phục cô, có lẽ cần đưa cô đến công ty, để cô ngay bên cạnh ông mới thấy yên tâm.

Tối hôm đó, Tiêu Dao được gọi tới nhà chính thấy mọi người đã ngồi sẵn ở bàn trà đợi cô. Tiêu Dao run lên vì sợ hãi, nghĩ rằng thời khắc tất yếu đã đến, cô lo lắng chào bố mẹ rồi đứng yên, hơi cúi đầu chờ đợi lời khiển trách sắp tới.

Dương Sơ Tiêu nhìn bộ dáng con dâu, cảm thấy nàng có vẻ mong manh đáng thương. Ông lập tức ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó lên tiếng:

"Chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi, chuyện này cha mẹ đã giải quyết rồi, con không cần quá lo lắng."

Nghe vậy, Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp nói gì, Dương Sơ Tiêu đã nói tiếp:

"Ở nhà con cũng không có việc gì làm, giờ con cũng là người nhà họ Dương, bắt đầu từ ngày mai con hãy đến công ty làm việc, đóng góp công sức lao động đi, ban đầu hãy ở bên cạnh thư ký của cha để học hỏi, khi nào quen rồi cha sẽ sắp xếp công việc cho con."

"Cái gì? Tôi nghĩ điều này là không cần thiết, rốt cuộc, không bao lâu nữa cô ta sẽ..."

Thẩm Ý Nhiên chợt nhận ra mình đã nói sai điều gì đó, vội vàng im lặng.

"Gia đình này không nuôi những kẻ vô dụng, Chuyện tôi đã quyết định bà không cần phải xen vào."

Nói xong, Dương Sơ Tiêu liếc nhìn xung quanh rồi ánh mắt dừng lại ở Tư Hạ khiến cô giật mình rồi nhanh chóng cúi đầu.

"Bố có ý gì? Đưa Tiêu Dao vào công ty làm thư ký cạnh chủ tịch, tuy chưa phải chính thức nhưng tương lai thì chuyện đó là chắc chắn, trong khi cô chỉ là thư ký giám đốc chi nhánh, khác nhau một trời một vực, trước đây mình cũng muốn vị trí thư ký của chủ tịch nhưng bố chồng trực tiếp từ chối, nói rằng cô không có chuyên môn, giờ đây ông lại đưa một người còn chưa học xong vào vị trí đó, chẳng lẽ bố chồng coi trọng điểm gì ở cô ta sao? Thư ký chủ tịch và thư ký giám đốc chi nhánh rất khác nhau."

Tư Hạ nghiến răng nghiến lợi không dám nói ra suy nghĩ và kìm nén sự bất mãn của bản thân lại.

Về phần Dương Đức Huy, đối với anh ta thế nào cũng không thành vấn đề, để Tiêu Dao đến công ty anh ta càng mừng.

"Được rồi, chuyện này cứ quyết định như thế đi, mọi người trở về viện của mình đi."

Dương Sơ Tiêu khoát tay với mọi người xong rồi ông quay sang Tiêu Dao nói:

"Chút nữa sẽ có người mang trang phục làm việc cho con, con cũng không cần khẩn trương, ngày mai tài xế sẽ đến đón."

"Vâng, con sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ, cảm ơn cha."

Dương Sơ Tiêu rất muốn nói với cô rằng chỉ cần cô đến đó, ở bên cạnh ông không cần làm gì cả, thật may là ông không nói ra suy nghĩ đó của ông, nếu không chắc chắn sẽ dọa cô suy nghĩ nhiều.

"Được rồi, trở về nghỉ ngơi sớm đi."

Trên đường đến nhà chính trước đó, Tiêu Dao đã suy nghĩ về hình phạt nào đang chờ đợi mình, nhưng thật ngạc nhiên, cô không bị phạt lại được cha chồng cho cô đến công ty làm việc, lại thuộc tập đoàn lớn nhất nước, niềm vui quá lớn khiến cô không còn chú ý được cha chồng đang dặn dò mình cái gì, cô chỉ biết máy móc vâng dạ.

Hồ Điệp dẫn cô trở về từ lúc nào không hay, mãi đến khi vào phòng tắm, tâm trạng cô mới dần ổn định lại, cô thay váy ngủ rồi bước lên trên giường, Tiêu Dao dần bước vào giấc mộng đẹp.