Chapter 5 - Hiểu lầm

Trưa hôm đó, Tiêu Dao được mẹ chồng gọi lên nhà chính để gặp em gái của bố chồng. Khi đến nơi, cô thấy ba người đã ngồi sẵn ở bàn trà, cô đến gần, ngay lập tức nhận thấy một người phụ nữ có đôi mắt cáo quyến rũ và khuôn mặt giống bố chồng cô. Cô suy đoán người phụ nữ này có thể là em gái của bố chồng cô. Thấy Tiêu Dao nhìn mình, người phụ nữ lên tiếng"

"Chắc đây là con dâu mới phải không? Con thực sự xinh đẹp, cô là Dương Sơ Quân, em gái của bố chồng con. Còn đây là chồng cô, Trình Tường Bản, cả hai chúng ta đều làm việc trong công ty của bố chồng con. Ở nhà nếu nhàm chán thì con cũng có thể đến công ty nhà chúng ta làm việc."

Không đợi Tiêu Dao lên tiếng, mẹ chồng Thẩm Y Nhiên đã nhanh chóng xen vào.

"Hừ, phụ nữ chỉ cần ở nhà thôi, không cần phải nhảy nhót bên ngoài làm gì."

"Có thể chị dâu chưa biết, thời nay phụ nữ không những làm tốt việc trong nhà mà còn cần phải đi làm và đạt được thành tựu thì mới được coi là thành công, ở nhà suốt ngày đã lỗi thời rồi" Dương Sơ Quân bĩu môi lên tiếng.

"Cô đang ám chỉ tôi phải không? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng cho rằng chỉ vì mình là em gái Sơ Tiêu thì ta sẽ không thể làm gì cô, cô cũng có cái quái gì ngoài việc dựa vào anh trai mình?" Thẩm Y Nhiên nóng nảy.

"Tôi dựa vào anh tôi, dựa vào nhà họ Dương đấy thì sao, dù sao chị cũng không phải họ Dương."

Thấy vợ mình và chị dâu lại tranh cãi Trình Tường Bản không nhìn nổi nữa bèn lên tiếng:

"Cháu dâu mới đến mà đã cãi nhau rồi à? Hãy ngồi xuống đây đi." Anh nói rồi ra hiệu cho Tiêu Dao ngồi xuống đối diện.

Cuối cùng Tiêu Dao cũng được phép ngồi xuống, chân cô mỏi nhừ vì phải đứng quá lâu trên giày cao gót, phong cách của những người giàu có thực sự rất phức tạp, ở nhà cũng phải ăn mặc chỉnh tề, đã thế còn phải mang trang phục truyền thống, chỉ cần di chuyển quanh nhà, cô cũng phải mặc váy sườn xám và đi giày cao gót, điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái.

"Cháu chào cô chú, cháu là Tiêu Dao, cháu mới tới đây có mấy ngày nên chưa nắm rõ được quy định, nếu cháu có sai sót gì, mong cô chú tha thứ và chỉ dẫn cho cháu thêm." Tiêu Dao nhỏ giọng chào hỏi.

Nhưng đúng lúc này, anh cả Dương Đức Huy và vợ Tư Hạ đến, Tư Hạ lên tiếng:

"Em dâu nói vậy là sai rồi, nếu muốn học quy củ trong gia đình này thì không ai thích hợp hơn mẹ chồng của chúng ta, em đâu thể không hỏi mẹ mà đi hỏi cô đã gả ra ngoài nhiều năm, mẹ có đồng ý với điều con nói không, mẹ?"

Nói xong, Tư Hạ mỉm cười nhìn về phía mẹ chồng. Thẩm Y Nhiên liếc nhìn Tiêu Dao, hừ một tiếng.

"Chị dâu con nói đúng đấy, con là người nhà họ Dương chứ không phải họ Trình." Thẩm Y Nhiên gằn giọng liếc đôi mắt không hài lòng nhìn Tiêu Dao.

"Mẹ, con không có ý đó." Tiêu Dao vội vàng cúi đầu, hai tay nắm chặt lại

Dương Đức Huy nhận thấy Tiêu Dao mềm mãi đáng yêu bị mẹ giáo huấn anh liền nhanh chóng lên tiếng xoa dịu tình hình.

"Hiếm khi họ có cơ hội họp mặt gia đình đầy đủ cô và chú ở lại dùng bữa tối luôn, bố cũng đang trên đường về nhà."

"Được rồi, chú cũng có chuyện muốn bàn với bố con, nên hôm nay đành làm phiền gia đình con vậy." Trình Tường Bản nói

"Chẳng phiền gì cả, đã lâu lắm rồi gia đình chúng ta mới có một bữa ăn cùng nhau, hôm nay sẵn tiện nhà chúng ta có thêm thành viên mới, coi như chào mừng luôn."

Nghe mọi người nói chuyện, Tiêu Dao gần như im lặng, lắng nghe người này nói, rồi người khác nói. Mặc dù bầu không khí không quá vui vẻ nhưng lại có cảm giác hài hòa. Khoảng 5 giờ chiều, bố chồng của Tiêu Dao trở về nhà. Ông liếc nhanh về phía Tiêu Dao, bắt gặp cô đang lén lút quan sát và đánh giá ông, khi ông nhận ra ánh mắt của cô, cô đỏ mặt và cúi đầu, Dương Sơ Tiêu vẻ mặt không đổi, chào hỏi mọi người một cách thoải mái rồi vào phòng thay quần áo.

Bàn ăn đã dọn sẵn, Tiêu Dao ngồi ở một góc có phần vắng vẻ, Dương Sơ Tiêu thấy vậy lên tiếng hỏi:

"Con đã quen với cuộc sống ở đây chưa?"

Tiêu Dao cảm nhận được ánh mắt của bố chồng nhìn mình, cô ngập ngừng đáp:

"Dạ, con quen rồi thưa cha."

"Tốt lắm, nếu cần gì thì cứ nói với mẹ chồng của con."

"Vâng ạ" Tiêu dao vẫn rụt rè trả lời

Tiêu Dao rất muốn nhắc đến việc được đi học, nhưng nhìn sắc mặt của mẹ chồng khiến cô không dám mở miệng.

Dương Đức Huy thấy mọi người đã đông đủ, anh nâng ly rượu lên và nói:

"Hiếm khi chúng ta có cơ hội ngồi cùng nhau ăn tối, nhân dịp nhà chúng ta có thêm một thành viên, chúng ta hãy cùng nâng ly để chúc mừng thành viên mới này của gia đình."

Anh nói rồi giơ ly lên chờ mọi người cùng uống, thấy mọi người cùng nâng, Tiêu Dao tuy có chút do dự cũng nâng ly lên, nhìn mọi người uống cạn, cô suy nghĩ một chút sau đó cũng uống cạn, một lúc sau, Dương Đức Huy xin phép nghe điện thoại rồi rời khỏi bàn ăn.

Tiêu Dao cảm thấy choáng váng, cô cố gắng ngồi thêm năm phút nữa rồi xin phép về tiểu viện của mình, Bố chồng Dương Sơ Tiêu liếc nhìn cô rồi xua tay ra hiệu cô có thể đi, Tiêu Dao được Hồ Điệp dìu về tiểu viện khi họ đi ngang qua vườn hoa, cô nhìn thấy anh chồng đang ngồi đó, khi cô đến gần, anh đứng dậy và ngăn cô lại.

"Hồ Điệp, cô ra vườn tre phía trước lấy thuốc và bật lửa cho tôi được không? Tôi đã để quên chúng ở đó, cứ để Nhị thiếu phu nhân nghỉ tại đây một lúc, tôi sẽ để mắt đến cô ấy."

Hồ Điệp không nghi ngờ gì, dặn dò Tiêu Dao ở lại đây chờ để cô ấy đi tìm thuốc lá cho Đại Thiếu gia. Tiêu Dao gật đầu đứng đó, cơ thể hơi lắc lư.

Dương Đức Huy nhân cơ hội này tiến lên, nắm lấy tay Tiêu Dao, bàn tay nhỏ nhắn của cô được chiếu sáng bởi ánh đèn sân vườn càng làm tăng thêm vẻ đẹp của nó, mùi thơm của thiếu nữ tỏa ra từ cô khiến anh say đắm. Tiêu Dao mặc dù hơi say nhưng cô vẫn biết chính xác ai đang đỡ mình, cô vội đẩy người đang đỡ mình ra rồi nói:

"Anh cả, em tự đứng được, anh không cần đỡ em đâu." Vừa nói cô vừa đầy tay anh ra

"Em dâu đứng còn không vững, sao anh có thể để em té ngã được."

"Không sao đâu, em có thể ngồi vào chiếc ghế đó đợi Hồ Điệp về."

Tiêu Dao vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của anh cả nhưng sự phản kháng của cô chỉ khiến Dương Đức Huy càng ôm chặt tay cô hơn, đúng lúc đó Tư Hạ chạy tới và chứng kiến ​​cảnh hai người giằng co, ôm ấp . Bực tức, cô tiến lại gần, dùng sức kéo tay Dương Đức Huy và Tiêu Dao ra, quăng cho Tiêu Dao một cái tát và hét lên:

"Đồ hồ ly tinh, cô định câu dẫn ai vậy hả?"

Tiêu Dao ôm lấy gò má đang bỏng rát của mình và hỏi:

"Chị dâu, sao chị đánh em vô cớ thế? "

"Hai người định làm gì ? Nếu không phải bố chồng nhờ tôi đi tìm anh thì tôi đã không chứng kiến ​​cảnh anh và cô ta tằng tịu ngay trong sân nhà mình rồi." Tư Hạ gằn giọng.

"Không như chị nghĩ đâu."

"Không như em nghĩ đâu." cả hai cùng lên tiếng

"Các người muốn phủ nhận những gì đã xảy ra ngay trước mặt tôi, nói đi, hai người lén lút sau lưng tôi làm những gì?"

Tiêu Dao cảm thấy vô cùng chóng mặt và mệt mỏi vì phải đứng đây chịu đựng những lời buộc tội của chị dâu. Cô sắp gục xuống thì Hồ Điệp mang thuốc lá quay lại đưa cho Dương Đức Huy, người sau đó nhanh chóng đỡ lấy Tiêu Dao.

Thấy vậy, Dương Đức Huy dặn Hồ Điệp đưa Tiêu Dao về tiểu viện, Hồ Điệp đỡ Tiêu Dao dời đi thì nghe thấy tiếng hét từ phía sau:

"Dừng lại, cô không thể đi được." Tư Hạ gào lên

"Đừng gây chuyện nữa, trở về đi rồi chúng ta nói chuyện." Dương Đức Huy nhanh chóng dắt tay Tư Hạ lôi kéo đi về nhà chính.

"Tôi sẽ không để chuyện này trôi qua dễ dàng như vậy, chuyện này tôi sẽ báo bố mẹ xử lý." Tư Hạ tuyên bố trước khi lao đi, Dương Đức Huy nhanh chóng đi theo vợ.

Hồ Điệp hộ tống Tiêu Dao về tiểu viện, cảm thấy có lỗi với Tiêu Dao vì đã để cô gặp rắc rối, Hồ Điệp nhìn một bên mà đỏ bừng của Tiêu Dao cô nói:

"Nhị thiếu phu nhân, xin lỗi vì đã để cô lại và gặp rắc rối, cô hãy cố chịu đựng, tôi sẽ bôi rượu thuốc cho cô, nó sẽ làm tan máu bầm và giảm sưng."

"Cảm ơn chị Hồ Điệp, chị không cần áy náy, em và anh chồng không có chuyện gì." Tiêu Dao giải thích

"Tôi biết rồi, đừng lo. Chủ tịch sẽ bảo vệ Nhị thiếu phu nhân." Hồ Điệp trấn an.

Tiêu Dao không hiểu lắm tại sao bố chồng lại bảo vệ cô, nhưng cô nghĩ rằng dù thế nào cô cũng là con dâu, ông sẽ không để bất kỳ rắc rối nào làm hoen ố danh tiếng của gia đình, cô băn khoăn liệu người chồng quá cố của mình có đứng lên bảo vệ cô nếu anh còn sống hay không và cô kết luận rằng có lẽ anh sẽ không làm vậy vì cả cô và chồng đều là những người xa lạ trong gia đình này. Nếu chồng cô còn sống thì ngay từ đầu cô đã không gả vào nhà Dương,

Nghĩ đến người chồng quá cố, cô lại nghĩ đến bố chồng, hình ảnh ông thủ dâm trong phòng tắm, côn thịt to tướng cầm trong tay hung hăng phun ra một dòng tinh dịch màu trắng đục trên kính.

Tiêu Dao đột nhiên cảm giác được một cỗ ấm áp chảy ra khỏi tiểu huyệt, hai chân ẩm ướt, cô lắc đầu để xua tan hình ảnh đáng xấu hổ đã ăn sâu vào tâm trí, cô chậm rãi bước vào phòng tắm, đổ đầy nước vào bồn và ngâm mình. Tiêu Dao chìm vào giấc ngủ buồn ngủ và có một giấc mơ, trong giấc mơ, bố chồng Dương Sơ Tiêu cùng cô tắm, tay ông vuốt ve bộ ngực mềm mại của cô, thì thầm vào tai cô:

"Dao Dao, em có muốn côn thịt của anh lấp đầy tiểu huyệt của em không, xem này, nó thật ẩm ướt."

Tiêu Dao ngượng ngùng gật đầu, Dương Sơ Tiêu liền hỏi lại:

"Dao Dao, em muốn gì phải nói ra chứ, em gật đầu như vậy nghĩa là sao?"

Tiêu Dao ngại ngùng đáp:

"Con muốn côn thịt của cha, hãy đút vào tiểu huyệt của con."

Dương Sơ Tiêu chỉ chờ nghe được lời nói như vậy, ông đặt côn thịt đã căng cứng của mình lên lỗ nhỏ của Tiêu Dao, Dùng sức đẩy mông đâm lút cán làm Tiêu Dao cảm thấy rùng mình như có một luồng điện chạy khắp cơ thể, cô hét lên vì sung sướng bỗng nhiên có tiếng gõ cửa làm cô giật mình tỉnh dậy:

"Nhị thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì, tôi nghe thấy tiếng cô hét bên trong."

Tiêu Dao xấu hổ trả lời:

"Dạ không có gì, em chỉ vô tình chạm vào bên má nên đau thôi."

"Tôi mang rượu thuốc tới đây, Nhị thiếu phu nhân tắm xong chưa để tôi bôi lên cho cô?" Hồ Điệp nói.

"Vâng, em xong rồi, ra ngay đây."

Tiêu Dao nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Tại sao gần đây cô cứ hay mơ những giấc mơ kỳ lạ liên quan đến bố chồng, điều này khiến cô cảm thấy rất xấu hổ, cô nhanh chóng đứng lên quấn khăn tắm quanh người trước khi bước ra khỏi phòng tắm.