Chapter 3 - Bối rối

Sáng sớm khoảng 5 giờ Hồ Điệp như đã hẹn có mặt tại tiểu viện để đánh thức Tiêu Dao. Vì hôm qua ngủ ngon nên hôm nay tâm trạng Tiêu Dao dường như tốt hơn. Sau khi vệ sinh cá nhân và thay bộ váy sườn xám, Tiêu Dao quyết định đi chân trần, tay cầm theo một đôi giày cao gót rồi đi theo Hồ Điệp đến nhà chính để ăn sáng, Hồ Điệp nhìn thấy bàn chân của Tiêu Dao không mang giày nhưng quyết định không nhắc nhở vì thấy trên tay cô có đem theo.

Khi đến gần nhà chính, Tiêu Dao gặp cha chồng Dương Sơ Tiêu vừa mới chạy bộ buổi sáng về. Bây giờ cô mới có cơ hội nhìn kỹ bố chồng mình hơn. Khuôn mặt toát lên vẻ nam tính, ông nhìn như mới chỉ hơn 30 tuổi nhưng cô đoán tuổi của ông có lẽ phải hơn 40 tuổi, đôi mắt sắc sảo và nghiêm nghị khiến ông trông rất nguy hiểm và khó gần, chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi để lộ ra vóc dáng cơ bắp cuồn cuộn, đôi chân mạnh mẽ của ông đang đi về phía cô. Nhận ra mình đang thất thố khi quan sát bố chồng, cô nhanh chóng quay mặt đi và chào ông:

"Con chào cha , cha mới đi chạy bộ về phải không?"

" Ừ" ông lãnh đạm trả lời

Tiêu Dao đang bối rối không biết phải nói gì tiếp theo, đang ngập ngừng muốn chào cha chồng để vào bên trong nhà trước thì nghe giọng ông không rõ cảm xúc:

"Lần sau nhớ mang giày cho đàng hoàng, đừng xuất hiện như vậy, có khách quan trọng nào nhìn thấy con như vậy thì mất mặt lắm."

"Vâng, con nhớ rồi thưa cha."

Nói rồi cô vịn tay vào Hồ Điệp đang đứng bên cạnh, cúi xuống xỏ giày. Vì chất liệu sườn xám, cô đã vô tình để lộ cặp đùi thon, trắng nõn ngay trước mặt bố chồng Dương Sơ Tiêu, ánh mắt ông hơi tối lại. Khi Tiêu Dao xỏ giày xong, ngẩng đầu lên, cô nhận ra bố chồng đang chăm chú nhìn chân cô, lông mày nhíu lại như không hài lòng. Cô ngập ngừng giọng hơi run lên tiếng hỏi:

"Thưa cha, nếu không có việc gì thì con có thể xin phép vào nhà trước được không?"

" Đi đi."

Tiêu Dao vội vàng quay người bước đi mang theo tâm trạng lo lắng vì đã làm phiền lòng cha chồng khiến cô không để ý đến những gì dưới chân mình. Điều này khiến cô bị vấp ngã nhưng may mắn thay, Hồ Điệp đã ở bên cạnh và nhanh chóng đỡ được cô, nếu không có Hồ Điệp thì Tiêu Dao có thể đã nằm trên mặt đất. Điều này chỉ càng khiến Dương Sơ Tiêu chú ý cô hơn, hắn thầm nghĩ:

"Thật vụng về."

Hôm nay cô đến khá sớm nhưng anh cả Dương Đức Huy và vợ Tư Hạ vẫn chưa có mặt. Mãi cho đến khi bố mẹ chồng cô đã ngồi vào bàn ăn thì họ mới đến, thấy vậy, mẹ chồng cô lên tiếng khiển trách:

"Từ khi nào mà nhà này trở thành nơi mà con cháu phải bắt người lớn phải chờ đợi vậy? Hôm qua là con dâu mới, hôm nay là con dâu cũ. Phong tục truyền thống ở nhà này hình như là bị coi thường phải không?"

Dương Đức Hải cảm nhận được sự tức giận của mẹ nên vội lên tiếng giải thích:

"Mẹ đừng nóng giận, Bác sĩ đã dặn dò vợ chồng con rằng trong những ngày này chúng con phải nỗ lực hơn để sớm có cháu cho bố mẹ, vì vậy nên hôm nay chúng con mới đến trễ, bắt đầu từ ngày mai, chúng con có thể đến muộn hơn một chút được không?"

Tư Hạ đỏ mặt, lén lút liếc nhìn chồng, lẩm bẩm:

"Anh muốn thông báo với cả nhà rằng chúng ta thân mật hàng ngày à?"

Sau đó cô nhìn Tiêu Dao, thấy vẻ mặt thờ ơ của Tiêu Dao, Tư Hạ nghĩ: "con ranh này không hiểu được sắc thái của cuộc sống hôn nhân, thật đáng tiếc khi tuổi còn rất trẻ đã làm góa phụ sống cô đơn đến già, trong tương lai, tài sản của gia đình cuối cùng sẽ là của mình, lúc đấy sẽ tống cổ cô ta ra khỏi nhà." Nghĩ đến đây, Tư Hạ thầm cười mãn nguyện.

Dương Sơ Tiêu vẻ mặt âm trầm mắng:

"Sau này nếu không thể đến đúng giờ thì cũng không cần phải ép buộc bản thân, không cần phải đến đây để ăn cơm với những người già này. Về phần ngươi, Tú Hà, ngươi gả vào Dương gia đã ba năm không có động tĩnh gì, bây giờ ngươi lại kiếm cớ, nếu ngươi không thể có con, ngươi còn có ích gì trong gia đình này? Còn con nữa Dương Đức Hải, công việc ở công ty không có gì tiến triển, suốt ngày lêu lổng bên ngoài, nếu con không thay đổi thì cha cũng không ngại đưa thêm vài đứa con khác ở bên ngoài kia về đây đâu."

Dương Đức Hải tái mặt, không rõ ý đồ của cha mình, nhưng theo ý của cha anh thì ông ấy thực sự có con riêng? Anh đã nghĩ rằng không còn ai trong gia đình có thể tranh giành với anh, nhưng dường như không phải vậy. Vị trí của anh không an toàn như anh tưởng tượng, anh phải đè nén sự khó chịu của mình và đáp lại:

"Thưa cha, con hiểu. con sẽ cố gắng hơn."

"Đừng chỉ biết nói miệng, cha sẽ xem con thực sự thực hiện nó như thế nào." Dương Sơ Tiêu trả lời.

" Vâng." Dương Đức Huy khẽ run nhẹ và đáp lại.

"Ông đang nói gì thế, Dương Sơ Tiêu, ông dám sinh con hoang bên ngoài?" Lúc này, vợ của Dương Sơ Tiêu, Thẩm Y Nhiên hốt hoảng lên tiếng.

"Hừm, tôi có gì phải sợ? bà nên nhớ ngày xưa bà đã trở thành phu nhân của ngôi nhà này như thế nào, tốt nhất hãy an phận quản lý tốt công việc nhà này và đừng khiến tôi phải đau đầu với những vấn đề không đáng có, hãy giáo dục con cái đúng cách, nếu không làm được thì nhanh chóng giao quyền cho tôi ra. Tôi sẽ để em gái đến tiếp quản." Dương Sơ Tiêu nghiêm mặt trả lời.

"Ông...Được rồi, ông yên tâm, tôi đã quản lý hộ gia đình này trong nhiều thập kỷ và không ai có thể làm điều đó tốt hơn tôi. Về vấn đề con cái ngoài hôn nhân, ông nên suy nghĩ lại, đưa đứa trẻ đó vào gia đình này không phải là một lựa chọn tốt, nó có thể ảnh hưởng đến danh dự của gia đình này và danh tiếng của tập đoàn kinh doanh chúng ta, dẫn đến giá cổ phiếu sụt giảm." Thẩm Ý Nhiên nghiến răng trả lời.

"Hừm, chuyện của công ty bà không cần lo đâu, hãy tập trung hoàn thành trách nhiệm của mình đi."

Nói xong, Dương Sơ Tiêu lau miệng đứng dậy. Trước khi rời khỏi phòng, ông ném ánh mắt lạnh lùng như dao nhìn quanh bàn ăn ai cũng mang khuôn mặt ngơ ngác và hoang mang, dường như rất sợ ông dắt một người nào đó về nhà và tuyên bố đó là con của ông, trong mắt họ chỉ có lợi ích, chỉ có Tiêu Dao với cái đầu cúi thấp, đôi bàn tay thanh tú run rẩy nắm chặt đôi đũa là một ngoại lệ. Dương Sơ Tiêu không nắm bắt dược là cô có suy nghĩ gì nhưng qua biểu hiện của cô, có lẽ cô đang sợ hãi, ông lắc đầu bỏ đi không nói thêm lời nào.

Trên bàn ăn, bầu không khí trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Ngay cả Thẩm Y Nhiên dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không nén được tức giận, bà đập mạnh cái nĩa lên bàn tạo ra tiếng cộp làm Tiêu Dao giật mình, cô càng cúi đầu thấp hơn.

"Từ ngày mai, không cần đến nhà chính ăn sáng."

Để lại một câu không đầu không đuôi, Thẩm Y Nhiên bực tức quay về phòng. Thẩm Y Nhiên biết tính cách của Dương Sơ Tiêu nên bà không hề hoài nghi về tính chân thật trong chuyện con riêng này, bà phải nhanh chóng điều tra ra con ngoài giá thú của Dương Sơ Tiêu và sau đó loại bỏ chúng.

Tiêu Dao được Hồ Điệp đưa về tiểu viện nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, trên thực tế, cô chưa bao giờ phải đối mặt với sự nghiêm khắc của cha mẹ đẻ, họ luôn thờ ơ và không quan tâm đến cô, tuy nhiên, hôm nay chứng kiến ​​bố chồng Dương Sơ Tiêu nổi cơn thịnh nộ với thái độ lạnh lùng và khắc nghiệt đến đáng sợ đã khiến cô run sợ, chỉ đến ngày thứ ba làm con dâu, cô đã trải qua nỗi sợ hãi như vậy liệu còn có điều gì đáng sợ hơn có thể xảy ra nữa.

Băn khoăn, cô vào phòng ngủ và nằm xuống giường, trong đầu tràn ngập đủ loại suy nghĩ. Cô bận tâm đến mức không để ý Hồ Điệp đã chuẩn bị bữa trưa và bữa tối cho cô, chào tạm biệt cô rồi rời đi từ lúc nào, mãi đến 6 giờ tối, Hồ Điệp đến đánh thức cô dậy đi phòng thờ cầu phúc cô mới tỉnh lại. Hồ Điệp thấy đồ ăn còn nguyên, tỏ ra lo lắng và khuyên nhủ:

"Nhị thiếu phu nhân không cần lo lắng, chủ tịch tuy hơi nghiêm khắc nhưng ông sẽ không trách mắng hay trừng phạt người vô tội, vì vậy cô đừng sợ hãi nữa và ăn chút gì đi."

"Cảm ơn chị Hồ Điệp, nhưng em không muốn ăn, sáng nay em đã làm cha chồng tức giận, em sợ ông sẽ trách phạt." Tiêu Dao giọng hơi nghẹn ngào.

"Nếu chủ tịch muốn trách phạt Nhị thiếu phu nhân thì ông đã phạt cô ngay từ lúc thấy cô đi chân trần rồi, chuyện nhỏ thế này không đáng để phạt cô đâu, cô không cần lo lắng làm gì." Hồ Điệp trấn an Tiêu Dao.

"Vâng, em mong là vậy, chút nữa quay về em sẽ ăn tối, em sợ mẹ chồng không hài lòng nếu biết em đến quá muộn," Tiêu Dao đáp.

"Vậy cũng được, chúng ta nhanh đi thôi."

Hồ Điệp nhanh chóng chọn quần áo cho Tiêu Dao rồi vội vàng dìu cô đi dọc con đường dẫn đến phòng thờ. Có lẽ vì căng thẳng và chưa ăn tối nên lúc này Tiêu Dao cảm thấy hơi choáng váng, chân tay run rẩy và yếu ớt. Cô tựa vào Hồ Điệp rồi đi về phía phòng thờ. Hồ Điệp dìu cô vào phòng thờ rồi nhanh chóng lui ra đứng bên ngoài canh gác.

Sau khoảng hai giờ niệm kinh, đột nhiên cánh cửa phòng thờ mở ra, một cơn gió lạnh ùa vào làm Tiêu Dao rùng mình, cô quay lại thì thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở cửa vào, do ánh sáng ngược nên cô không thể xác định được ai đang ở trước mặt mình, trong không gian yên tĩnh tràn ngập mùi nhang đốt, một bóng người quỷ dị đột nhiên xuất hiện ở cửa khiến bản tính sợ ma của cô lại trỗi dậy, Tiêu Dao không có thời gian để suy nghĩ, cơ thể vốn đang yếu đuối lại thêm sợ hãi tột độ khiến cô chỉ kịp hét lên một tiếng và ngã vật ra sàn.

Nghe thấy tiếng hét của Tiêu Dao, Hồ Điệp và đám vệ sĩ ở gần đó nhanh chóng chạy vào. Người đàn ông chặn cửa xua tay ra hiệu cho họ lùi lại. Hồ Điệp vẻ mặt lo lắng, nhìn thoáng qua bên trong rồi nhanh chóng rút lui.

Bóng dáng cao lớn, đen ngòm tiến về phía Tiêu Dao, ánh sáng vàng từ những ngọn nến làm rõ khuôn mặt của người đàn ông, còn ai khác ngoài Dương Sơ Tiêu, người có thể ra lệnh cho Hồ Điệp và vệ sĩ chỉ bằng một mệnh lệnh. Ông nhẹ nhàng đỡ Tiêu Dao để cô tựa vào tường, rồi ấn huyệt nhân trung của cô, khoảng một phút sau, Tiêu Dao từ từ mở mắt.

Người xuất hiện trong tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng hơn chính là bố chồng Dương Sơ Tiêu, người đàn ông đối với cô còn đáng sợ hơn cả ma, nhận ra ánh mắt sợ hãi của Tiêu Dao, thấy cô há mồm định hét thì Dương Sơ Tiêu nhanh chóng lấy tay bịt miệng cô lại, nghiêm nghị nói:

"Con vừa định hét lên phải không? Mọi người sẽ nghĩ cha đang tra tấn con đấy."

Nói xong, bản thân Dương Sơ Tiêu cũng cảm thấy lời nói của mình không thích hợp. Tuy nhiên, người nghe của ông lại là Tiêu Dao, một người thiếu kinh nghiệm trong cuộc sống. Cô ngước nhìn ông với đôi mắt long lanh ngấn nước và gật đầu, ra hiệu rằng cô đã hiểu và sẽ không hét lên, hơi thở ấm áp của cô phả vào tay Dương Sơ Tiêu khiến ông cảm thấy ngứa ngáy, ông rút tay ra khỏi miệng Tiêu Dao và hỏi:

"Tại sao con lại hét lên và ngất xỉu khi nhìn thấy cha?"

"Lúc đó tối quá, con nhìn không rõ, còn tưởng cha là… ma nên sợ." Tiêu Dao rụt rè đáp.

"Vậy tại sao khi tỉnh lại thấy rõ là cha, con còn muốn hét lên?" Dương Sơ Tiêu hỏi.

"Tại con giật mình, lại sợ cha trách phạt, con xin lỗi chỉ là con quá sợ hãi."

"Hừm, cha thực sự đáng sợ đến vậy sao? hôm nay cầu phúc thế là đủ rồi, trở về và nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Vâng, thưa cha, vậy con xin phép."

Nói xong, Tiêu Dao cố gắng đứng dậy, nhưng hôm nay sau mấy lần bị dọa sợ, chưa ăn tối, thân thể run rẩy, khó khăn lắm mới đứng lên được, cơ thể lại không vững, cô lảo đảo ngã về trước, Dương Sơ Tiêu thấy vậy nhanh chóng đưa tay ra vòng tay qua eo cô, giữ cô tại chỗ, cảm nhận được cơ thể của cô nóng rực bất thường, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô Dương Sơ Tiêu hỏi:

"Sao người lại nóng thế này lại còn đi đến phòng thờ làm gì?"

"Lúc nãy con vẫn thấy khỏe, chắc là buổi tối con chưa ăn nên cơ thể hơi mệt, có lẽ con nghỉ ngơi chút sẽ khỏe hơn." Tiêu Dao yếu ớt trả lời.

Dương Sơ Tiêu xoay Tiêu Dao đối diện với mình, định nói chuyện, nhưng ở tư thế này, tay ông ôm lấy vòng eo thon gọn của cô khiến cô áp sát vào ngực mình. Bộ ngực mềm mại của cô cọ vào ngực ông khiến cơ thể ông như có một luồng điện chạy qua, nhưng điều khiến ông xấu hổ hơn nữa là vật giữa hai chân của ông đã mạnh mẽ cương cứng chạm vào bụng cô.

Tiêu Dao không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cảm thấy tư thế quá gần, rất nóng, thứ gì đó giống như mặt thắt lưng của bố chồng chạm vào bụng cô khiến cô thấy khó chịu, muốn đẩy ông ra nhưng cô không biết rằng hành động này càng khiến Dương Sơ Tiêu muốn bùng nổ, khó khăn lắm ông mới khống chế bản thân không làm gì quá đáng, khẽ đẩy cô cách xa mình hơn, ông cất giọng gọi:

"Hồ Điệp, đưa nhị thiếu phu nhân về tiểu viện, chăm sóc tốt cho cô ấy, tối mai hãy tạm nghỉ ngơi không cần đến phòng thờ."

Hồ Điệp nhanh chóng bước vào, đỡ lấy cơ thể lảo đảo của Tiêu Dao rồi dìu cô trở về, phục vụ cô ăn uống sau đó đỡ cô vào phòng ngủ, vì mệt mỏi Tiêu Dao ngủ rất sâu.

Trong khi đó, tại phòng thờ, Dương Sơ Tiêu không thể tin được phản ứng của chính mình với con dâu. Ông không thiếu phụ nữ, họ luôn tìm cách nhào vào lòng ông nhưng ông không hề có phản ứng với họ, ông nói có con bên ngoài chỉ là để cảnh cáo những người trong gia đình, kể từ cái ngày ông phải cưới Thẩm Y Nhiên thì ông dần mất đi hứng thú, nay cơ thể với đường cong mềm mại của con dâu lại khiến ông có phản ứng, nếu lúc nãy Tiêu Dao còn động đậy, ông không biết mình sẽ gây ra chuyện gì.

Ông lắc đầu thở dài rồi quay lại bàn thờ, liếc nhìn bức chân dung của con trai mình, cắm vào ba nén nhang rồi quay lưng đi.