"Xin tự giới thiệu một lần nữa, tôi là bá tước của thành phố Atlast, Hendric Von Smitch."
"Tôi là Arashi Kaito, một mạo hiểm giả hạng B. Rất hân hạnh được gặp ngài."
"Hạng B sao? Tôi tưởng cậu phải là hạng A cơ đấy."
"Ngài đánh giá tôi quá cao rồi đấy."
"Theo như báo cáo mà tôi nhận được thì trong số đám bắt cóc lúc trước có một tên tội phạm hạng A nên nếu cậu là hạng B thì thật không đáng tin chút nào."
"Có người trợ giúp thôi ạ."
Tôi chẳng biết làm gì khác ngoài nở 1 nụ cười gượng về vấn đề này nên nhanh chóng chuyển qua một chủ đề khác.
"Tôi xin phép mạo muội hỏi, vòng cổ đó của ngài là sao ạ?"
Tôi chỉ tay về phía chiếc vòng cổ được làm bằng vàng nguyên chất mà ông ấy để trong túi áo. Khi ông ấy lấy ra, tôi nhận thấy có một tấm ảnh chụp gia đình có dính một chút máu bên trong đó.
"Đây là vật kỉ niệm của vợ ta, nàng ấy đã mất hơn 10 năm về trước khi bị ma tộc tấn công."
"Thành thật xin lỗi ạ!"
Tôi nhanh chóng cúi đầu xin lỗi vì đã vô tình gợi lại kí ức đau buồn của người khác. Tưởng chừng sẽ bị chửi một trận ra trò thì ông ấy lại xua tay như không có chuyện gì to tát.
"Không sao đâu, dù gì thì chuyện xảy ra cũng đã lâu lắm rồi."
Mặc dù ông ấy đã nói là không sao nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy về những gì mình đã nói lúc nãy.
"Mà này, bạn của cậu đâu? Tôi nghe con gái mình bảo rằng cậu có một người bạn đồng hành nữa kia mà?"
Nghe ông ấy nói vậy, đột nhiên tôi nhớ ra rằng mình đã quên luôn chuyện phải đem thuốc giải về cho Hibiki mặc dù lúc nãy vẫn còn nhớ. Thế là tôi phóng thẳng một mạch về khu nhà trọ nơi chúng tôi ở rồi đem cậu ta đến dinh thự để hỏi họ cho cậu ấy thuốc giải.
Sau khi uống thuốc giải và ngủ một giấc thì điều đầu tiên mà cậu ta làm là đánh tôi một trận vì cái tội quên mang theo cậu ấy.
Nói là ngủ một giấc nhưng thực chất thì chợp mắt chưa tới 10 phút đã bật dậy mà lôi đầu tôi đi rồi.
Sau khi giải thích cho cậu ấy hiểu thì cậu ấy cũng nguôi ngoai phần nào mà ngồi xuống cạnh tôi tiếp tục trò chuyện với ngài bá tước.
"Vậy thì... ngài tìm chúng tôi rốt cuộc là có ý định gì đây? Nếu chỉ đơn giản là lời cảm ơn thì đã không cần tới vị quản gia kia rồi."
"Cậu có mắt nhìn thật đấy. Đúng vậy, tôi là Rover, quản gia của gia tộc Von Smitch. Đồng thời cũng là một cựu mạo hiểm giả hạng S."
Vị quản gia cúi chào lịch thiệp trong khi tự giới thiệu lai lịch của bản thân mình. Đến đây, ngài Hendric nói tiếp.
"Lí do thật sự mà tôi tìm tới cậu là vì con gái của tôi. Tôi muốn cậu và cậu Hibiki đây trở thành vệ sĩ của con bé tại học viện [Eternal]."
"Học viện [Eternal] ư?"
"Mà khoan hãy nói đến chuyện đó, tại sao lại là chúng tôi? Vẫn còn những người khác có thứ hạng cao hơn chúng tôi kia mà?"
"Không giấu gì cậu, con gái tôi có một đôi mắt rất đặc biệt cho phép con bé nhìn thấu bản chất của con người hay thậm chí là nhìn thấy tương lai của họ nếu con bé muốn."
"Có vẻ con bé đã nhìn trúng cậu rồi đấy."
"Cho tôi xin đi..."
Tôi cười gượng khi nghe ông ấy nói vậy. Thú thực thì tôi không muốn kết duyên với một người con gái xa lạ mà tôi mới chỉ gặp một lần.
"Trước tiên thì cho tôi hỏi, học viện [Eternal] là nơi như thế nào vậy?"
"Hai cậu vừa từ núi xuống hay gì vậy? Đấy là học viện nổi tiếng bậc nhất kia mà?"
(Thì đúng là bọn tôi vừa từ núi xuống mà)
Mặc dù lời nói có hơi thô lỗ nhưng tôi biết ông ấy cũng không có ác ý gì. Nhận ra biểu cảm của chúng tôi, ông ấy bắt đầu giải thích.
"[Eternal] là học viện dành cho những người danh giá nhất. Chỉ cần có tài năng thì cho dù có là người hoàng gia, quý tộc hay thậm chí là thường dân cũng sẽ có cơ hội để gia nhập học viện này. Thông qua học viện này, cậu cũng có thể trao dồi và mài dũa những kĩ năng, kiến thức với những chuyên gia hàng đầu cũng như là kết thêm bạn bè mới."
Mặc dù việc làm vệ sĩ cho người khác không phải là vấn đề gì to tát, thế nhưng điều mà chúng tôi hứng thú chính là việc mài dũa kĩ năng của mình. Vậy nên, chúng tôi đã nhận lời đề nghị của ông ấy.
"Vậy cho tôi hỏi chúng ta lên đường vào ngày nào ạ?"
"Ngày mai 6 giờ sáng tại nhà của ta và cậu sẽ đi với con gái ta đến khi tan học."
Sau khi trao đổi với ông ấy một chút thì chúng tôi đã quay về phòng trọ để nghỉ ngơi.
Tối đó vì để việc bảo vệ cô ấy trơn chu hơn nên chúng tôi đã tập đối kháng, dù sao thì trong trường cũng không có ai đảm bảo là không có bọn bắt nạt nên cứ đề phòng cũng không dư.
Đến sáng hôm sau,chúng tôi đi đến nhà của ông ấy và cùng lên xe ngựa đến trường.
Đi ngang qua sân trường, tôi bất ngờ vì trường có rất nhiều người, cả ngôi trường tràn ngập trong năng lượng của ma pháp, có lẽ lời ông ấy nói là không sai.
Sau khi vào trường thì có 1 ông chú ra chào đón chúng tôi.