Chereads / Arashi's Story / Chapter 12 - chap 11: Giấc mơ

Chapter 12 - chap 11: Giấc mơ

Góc nhìn chung

"Chà, cũng đâu còn gì để mất nữa..."

Trong màn đêm tối tăm dày đặc, người thanh niên đó hướng ánh mắt về phía xa xăm, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Đã vậy thì..."

Đôi mắt của người đó hiện lên một cái nhìn đầy quyết tâm, những tia sáng lẻ loi tập hợp vào thanh kiếm của cậu. Mặc cho thân thể đang dần bị tan vỡ, ánh sáng từ thanh kiếm đó vẫn không hề có dấu hiệu bị suy giảm, ngược lại còn trở nên mạnh mẽ hơn gấp bội. Một nhát chém được tung ra, ánh sáng của nó soi rọi khắp thế giới này... Để rồi cuối cùng bị vụt tắt đi trong đôi bàn tay của kẻ đó, bị nuốt chửng đến mức không còn sót lại chút gì.

Đánh dấu cho sự thất bại của người được gọi là Đứa trẻ của hi vọng trước Ác mộng vĩnh hằng. Người được cho là đấng cứu tinh của thế giới cuối cùng cũng đã bại trận trước thảm họa đủ sức để chấm dứt thế giới này, đưa tất cả mọi thứ về con số không.

Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thì rõ ràng, nhát chém đó đã phần nào lấn át được kẻ đang ngồi trên ngai vàng trong màn đêm vô tận kia. Như để khích lệ cho ý chí của vị anh hùng, trước khi ý thức hoàn toàn tan rã, cậu nghe thấy một tiếng cười vang vọng trong màn đêm. Song, nó lại không mang bất kỳ ác ý nào mà lại thể hiện một chút sự tôn trọng.

"Kaito-kun! Kaito-kun!"

Vào khoảnh khắc đó cậu giật mình tỉnh lại vì cảm thấy cơ thể đang bị một ai đó lay động.

Ngay lập tức, cậu bật lên, chộp lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, đè ngửa nó ra, nắm tay siết chặt giáng thẳng xuống.

Nhưng rồi cậu như bừng tỉnh, nắm tay dừng lại trước khi chạm tới khuôn mặt nhỏ nhắn đó, không có bất kì sự đe dọa nào mà chỉ là một thiếu nữ đang sợ hãi mà thôi.

Nhận ra người mình đã tấn công trong vô thức là ai, cậu đứng thẳng dậy, hai tay ôm đầu rồi lùi về sau, mồ hôi đầm đìa trên gương mặt.

(... ... ... ... ... ... ... chuyện quái gì...)

Thoát khỏi sự kiềm chế của Arashi, Sayuri hoảng sợ muốn bật dậy bỏ chạy ngay tức khắc, nhưng mà cô bỗng nhớ rằng đây là ân nhân cứu mạng của mình, là một người điềm đạm và đáng ngưỡng mộ.

Một người như thế không thể đột nhiên trở nên bạo lực thế này được nên cô chắc chắn rằng có nguyên do nào đó.

Cô gái đó từ từ tiến sát lại gần Arashi trong khi bản thân vẫn còn đang run rẩy.

"Kaito-kun, cậu không sao chứ?"

Cô lo lắng hỏi.

Nhưng cậu lại không trả lời mà chỉ ôm đầu, không ngừng thở dốc.

Cho đến khi cậu cảm thấy bàn tay nhỏ của Sayuri đặt lên đầu mình, dịu dàng xoa lấy.

Mới đầu, cô vẫn còn rụt rè và e ngại. Cuối cùng, như thu hết can đảm, Sayuri vươn ra không chỉ một mà cả hai tay mình, ôm lấy Arashi kéo vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cậu.

"Không sao hết, ổn cả rồi."

Hành động an ủi bất ngờ đấy làm cậu có chút sững sờ, hai mắt mở to nhìn cô gái trước mắt mình. Ngoài hơi ấm dễ chịu, Arashi còn cảm thấy những cơn run rẩy phát ra từ thân thể của cô ấy, nhất thời khiến cậu bối rối không biết làm gì.

Mặc cho Sayuri ôm mình, cậu lặng lẽ khép hờ mắt lại, cảm nhận hơi ấm lan tỏa ra từ thân thể của cô ấy.

Mãi một lúc sao, cậu mới cẩn thận đẩy Sayuri ra thật nhẹ nhàng để không làm đau cô ấy.

"Cảm ơn nhé Sayuri, tớ ổn hơn rồi."

Cố nặn ra một nụ cười trấn an Sayuri, Arashi nói.

Nhận ra cậu đã bình thường trở lại, Sayuri thở phào nhẹ nhõm.

"Kaito-kun, cậu gặp ác mộng à?"

"Sao cậu lại nghĩ thế?"

Arashi vừa dựa vào gốc cây, vừa hỏi.

"Lúc trước tớ cũng thường hay gặp ác mộng, chính ông Rover đã an ủi tớ như thế."

Câu trả lời này khiến Arashi trầm mặc.

10 năm trước, cô ấy đã cùng cha mình chứng kiến một người mẹ, một người vợ bị sát hại ngay trước mắt mình.

Sự trưởng thành và dịu dàng của cô đôi lúc làm cho cậu quên mất rằng bản thân cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao người, khoảng thời gian đó hẳn là rất khó khăn với cô ấy.

Hiện giờ đã 3 tháng trôi qua, cũng sắp đến kì nghỉ đông và cậu thì đang ở trong khuôn viên trường với một cây cổ thụ khổng lồ mọc giữa sân.

Cả Arashi và Sayuri cùng nhau tiến về phía căn-tin trường mà không để ý thấy một hình bóng đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Có vẻ như vẫn chưa phải lúc..."

Lẩm bẩm một điều gì đó trong miệng, hình bóng ấy tan biến đi tựa như chưa từng tồn tại.