"Này Arashi Kaito, cậu có rảnh không?"
Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác là Lucas, chủ tịch hội học sinh của học viện.
"Nếu mà là lời đề nghị vô bang hội thì tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi xin được từ chối."
"Không phải về chuyện đó, tôi muốn hỏi một chuyện đã xảy ra vào hồi đầu bài kiểm tra đầu vào của học viện. Lúc đó tôi đang bận nên không biết quá trình của nó ra sao mà chỉ quan tâm đến kết quả. Cậu không phiền chứ?"
"Không sao."
Tôi đành tách nhau với Sayuri mà đi theo Lucas về phía phòng của hội học sinh. Vừa vào trong thì anh ta đã khóa chặt cửa phòng, đóng hết rèm cửa lại và tiến về phía bàn làm việc của mình. Hai tay anh đan vào nhau nhìn về phía tôi một cách tò mò.
"Sao cậu có thể làm được chuyện đó?"
"Chuyện gì cơ?"
"Làm sao cậu có thể chạm được vào lõi của thằng nhóc đó? Theo như những gì cậu đã nói vào ngày hôm đó, lõi vượt xa mọi khái niệm và nằm sâu thẳm trong cơ thể của mỗi con người. Thông thường, để có thể nhìn thấy hoặc chạm được lõi của một ai đó, cần đến ít nhất hơn 10 pháp sư hoàng gia cùng một trận pháp đặc biệt mới có thể làm được. Lõi không thể được chạm đến theo một cách thông thường, nhưng cậu đã hiện thực hóa điều đó chỉ bằng cách lôi nó ra trông thật đơn giản."
"Chuyện này thì tôi xin được giữ bí mật vậy. Nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin phép."
Tôi rời khỏi phòng hội học sinh mà tiến về hướng nhà ăn. Trên đường đi thì tôi cũng đã bắt gặp được khá nhiều người nhưng họ cứ lảng tránh tôi, một phần cũng là do việc mà tôi đã làm trong bài kiểm tra nên ai nấy cũng đều lo sợ. Nhưng không sao, chỉ cần Hibiki và Sayuri còn ở bên thì với tôi như vậy là đủ rồi.
Khi tới nơi thì chỉ còn một vài người ở đó, nhưng Hibiki và Sayuri vẫn ở đó đợi tôi. Có lẽ lúc nào đó tôi nên rủ 2 người họ đi chơi một chuyến, dù sao thì tôi cũng cảm thấy có lỗi khi mình lúc nào cũng là người trì trệ nhất nhóm.
Điều duy nhất mà tôi thấy phiền là tên Luke lúc nào cũng tìm cách gây sự với bọn tôi, cho dù là ban đêm hay ban ngày, từ những trò bình thường cho đến những trò nguy hiểm đều có tất. Thế nhưng tuyệt nhiên chả giáo viên nào quan tâm đến vấn đề này. Kể cả cái bà giáo viên tên Seina kia cũng không có động thái gì. Điều này làm tôi rất bực mình.
Và rồi kì nghỉ đông cũng đến.
Rover đã đích thân đón chúng tôi về đến dinh thự của ngài Hendric. Vừa về tới thì ông ấy đã chạy ra đón cô con gái của mình và lại tổ chức một bữa tiệc linh đình. Tôi cũng bất lực về cái độ chịu chơi của ông ấy.
Hibiki thì khác, không hiểu sao dạo gần đây cậu ấy đang để tâm đến chuyện gì đó và luôn tìm cách lảng tránh nó đi. Mặc dù vẫn cư xử như bình thường nhưng tôi là bạn thân của cậu ấy nên nhìn qua một lần là tôi biết ngay cậu ấy đang giấu diếm chuyện gì đó.
"Thế ở trường có vui không con?"
"Dạ vui lắm cha ơi, con có rất nhiều bạn mới và Kaito-kun với Toshiaki-san thì lúc nào cũng giúp đỡ con nên không có gì phải lo cả. Đôi lúc Kaito-kun còn dẫn con ra ngoài khuôn viên trường chơi nữa cơ."
"Ồ, khá đấy chứ."
"Đôi lúc cậu ấy cũng khá bạo dạn, nhưng phải nói là cực kì vui sướng luôn."
"Phụttt!!"
Tôi đang uống nước thì bỗng chốc bị sặc sau khi nghe những lời mà cô ấy nói. Còn làm ra cái bộ mặt vui sướng nữa kia chứ. Còn mặt của ngài bá tước thì khỏi nói, há hốc mồm ra thế kia cơ mà. Còn lườm về phía tôi bằng cái ánh nhìn chết chóc kia nữa chứ.
Ngày hôm đó, tôi bị nhốt trong phòng với ngày bá tước và nghe thuyết giáo đến tận đêm khuya mới thoát được.
Trên đường về, tôi chợt thấy một bóng dáng đứng trên một cành cây gần cửa sổ. Ban đầu tôi đã tưởng là có kẻ đột nhập, nhưng khi nhìn kĩ hơn thì tôi đã phát hiện ra, đó là Hibiki.
Nhanh như cắt, tôi chạy về phòng của mình để lấy kiếm và đuổi theo cậu ta vào tận sâu trong rừng. Quả nhiên là đã có chuyện gì đó xảy ra với cậu ấy, tôi chỉ không biết đó là gì mà thôi.
Sau khi di chuyển được một lúc, cậu ấy đột nhiên dừng lại. Nếu nhìn kĩ thì có thêm tầm 3 người nữa đang nói chuyện gì đó với cậu ấy.
Đột nhiên, một nhát chém hướng thẳng về phía tôi, người ra đòn không phải ai khác mà chính là...
"Hibiki!"
"Rời khỏi đây đi Arashi, đừng đi theo tôi."
"Sao cậu lại..."
"Đừng trách tôi nặng tay với cậu."
"Vậy thì tôi sẽ đập cậu một trận rồi hỏi cậu sau."
Sau một cuộc trao đổi nhỏ, chúng tôi bắt đầu lao vào tấn công lẫn nhau. Tuy cả 2 đều đã giảm lực xuống vì không muốn đối phương bị thương nhưng tốc độ ra đòn thì càng lúc càng nhanh lên. Chỉ trong một giây, hàng vạn nhát chém đã được tung ra.
"Cậu đã quên mất một điều rồi đấy Arashi. Cậu chưa bao giờ đánh thắng được tôi."
"Cái...!"
"[Kiếm linh]... Ma linh trảm."
"Gah..."
Ngay lúc tôi bị lỡ mất một nhịp, cậu ấy đã tung một thức của [Kiếm linh] về phía tôi, một nhát chém có thể cắt lìa cả thể xác lẫn linh hồn của đối phương.
"Hibiki... cậu..."
"Tạm biệt cậu, Arashi."
Lúc này thì ý thức của tôi cũng không thể chống đỡ được nữa, chỉ còn biết ngậm ngùi nhìn người bạn thân nhất của mình rời đi cùng một đám người lạ mặt trong khi bản thân lại bất lực không thể làm gì. Và rồi cậu ấy cứ thế biến mất khỏi nơi này.