"Con nghĩ sao Arashi?"
"Ý thầy là sao vậy?"
"Nếu một ngày Hibiki rời bỏ con, liệu con có đuổi theo thằng bé không?"
"Bằng mọi giá, cho dù có đổ máu đi chăng nữa thì cũng nhất định sẽ mang cậu ấy về bằng được."
"Vậy thì hãy ngăn nó lại đi, đừng để chuyện này xảy ra một lần nào nữa."
"Lần nữa? Là sao?"
Thầy ấy chỉ mỉm cười nhìn về phía tôi, rồi biến mất trong ngọn lửa đang rực cháy. Cùng lúc đó, tôi tỉnh dậy từ trong giấc mộng của mình.
(Lại là mơ sao...)
Bây giờ cơ thể tôi bị băng bó toàn thân, muốn ngồi dậy cũng khó chứ đừng nói gì tới việc đi bộ. Tôi liếc nhìn qua bên tay phải của mình thì thấy Sayuri đang ngủ thiếp đi.
"Tiểu thư đã 3 ngày liền không ngủ để chăm sóc cậu đấy."
Rover bước vào với một tô cháo nóng hổi trên tay. Thú thật thì việc nằm bẹp một chỗ 3 ngày nay làm tôi cảm thấy khá đói. Tôi muốn nhấc tay mình lên để tự ăn nhưng có vẻ không được rồi.
"Này Rover, có tung tích gì của Hibiki chứ?"
"Không gì cả, khi chúng tôi tìm thấy cậu thì chỉ có vết tích của một trận chiến và việc cậu gần như suýt mất mạng vì vỡ lõi đấy."
"Khoan đã, gì cơ?"
"Lõi cậu bị nứt rồi. Nếu dính thêm một đòn nào nặng tương tự kiểu đấy thì cậu chỉ có con đường chết thôi."
"Vậy sao... Ông cứ để cháo ở đó, tôi sẽ ăn sau."
"Theo ý cậu."
Bây giờ tôi chả còn tâm trạng nào để ăn cả. Người bạn thân nhất vừa tặng cho tôi một nhát chém chí tử và bây giờ tôi đang thật sự rất thất vọng. Không chỉ là về cậu ấy mà còn về bản thân tôi.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được một hàng nước âm ấm chảy dài trên má của mình.
"Đây là... nước mắt ư... Mình... đang khóc sao..."
"Chết tiệt... lần nào cũng vậy... từ những người đồng môn của mình... cho đến thầy... và giờ là Hibiki... mình chẳng thể bảo vệ được ai cả..."
"Nhưng cậu đã bảo vệ được tớ đấy thôi?"
Trong lúc tôi còn đang tự trách bản thân mình, Sayuri đã thức giấc từ lúc nào mà tôi không hề hay biết.
"Cậu tỉnh giấc từ lúc nào?"
"Từ lúc cậu khóc đấy."
"Này, t-tớ không khóc nhé, bụi bay vào mắt thôi."
"Thôi nào, có gì đâu mà phải xấu hổ."
Cô ấy xoa đầu tôi như một người mẹ đang chăm lo cho đứa con bé bỏng của mình vậy. Điều này làm tôi có chút ngượng ngùng nhưng cũng cảm thấy thật ấm áp.
"Chắc cậu đói lắm rồi nên hãy ăn chút gì đi."
Cầm tô cháo nóng lên, cô ấy thổi phù phù một vài lần rồi đưa về phía miệng của tôi. Tôi chỉ biết cười gượng rồi để cô ấy đút cho mình ăn.
"Thế tiếp theo cậu muốn làm gì?"
"Hửm, sao cơ?"
"Thì sau khi cậu hồi phục ấy."
"Tất nhiên là lôi cổ cậu ta về đây hỏi tội rồi."
"Nhưng tớ tưởng..."
Ngay khi nghe quản gia Rover nói rằng lõi của tôi suýt bị vỡ, tôi đã nhận ra rằng cậu ấy đã giảm lực xuống vào thời điểm then chốt đó. Rõ ràng là Hibiki không hề có ý định làm như vậy. Điều này chỉ càng củng cố quyết tâm đi tìm cậu ấy của tôi.
"Mà này, ai đã phát hiện ra tớ thế?"
"Là ông Rover đấy, ông ấy lần theo dấu vết ma lực từ bụi tiên vương vải trên đường đi."
"Bụi tiên ư... không lẽ nào..."
Nhắc đến bụi tiên làm tôi nhớ lại một quyển sách mình từng đọc được ở trong thư phòng. Cụ thể là quyển sách nói về xứ sở của các tinh linh, nơi sinh sống của tộc Elf, cõi Terravale.
(Nhưng tại sao cậu ta lại đi theo tiên tộc kia chứ...)
Đó là điều mà tôi đang thắc mắc, vì lí do gì mà một tộc người đã lâu không xuất hiện lại xuống đây chỉ vì Hibiki kia chứ? Nghĩ vậy, tôi liền sắp xếp lại những thông tin mình có được mong tìm ra một manh mối nào đó. Cuối cùng, tôi ráng lếch cái thân mình khỏi giường và đi về phía thư phòng mặc cho sự ngăn cản của Sayuri.