"Uh... ê ẩm quá đi mất..."
Hiện tại đã là giữa đêm còn tôi thì vừa tỉnh dậy do cơ thể đau nhức vì buổi tập luyện vừa rồi. Trải qua chuyện này, chúng tôi nhận ra rằng mình vẫn còn quá non kém so với những người bên ngoài thế giới rộng lớn kia.
Ngay khi tôi nằm xuống và vớ lấy cái mền, một cảm giác kì lạ ập đến tay của tôi.
"Hửm... cái gối à? Mình nhớ mình có yêu cầu thêm bất kì món đồ nào nữa đâu nhỉ?"
Cảm thấy kì lạ nên tôi lật tung tấm màn ra, và đập vào mắt tôi là Sayuri đang nằm trên giường với một bộ đồ ngủ họa tiết dễ thương và có phần hơi hở hang.
"Cái quái gì..."
Điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến là tại sao Sayuri lại ở trong phòng mình. Nhưng sau khi để ý đến những đồ vật xung quanh thì tôi chắc chắn một điều...
Cái lão quản gia kia, lần sau gặp ông chết với tôi!!
Phải, Rover đã cố tình đưa tôi vào phòng của Sayuri. Ông ấy còn khóa cửa từ bên ngoài và bồi thêm ma thuật cường hóa lên cánh cửa để chắc chắn tôi không thể thoát nữa kia chứ.
"Uhm..."
Chết!
Sayuri vừa tỉnh dậy. Nhận ra bản thân đã hết đường chạy nên tôi chỉ còn biết đứng đó mà chờ đợi để giải thích cho cô ấy hiểu.
"Cậu là... K... Kaito-kun!?"
"Suỵt!! Đừng có la lớn thế chứ!"
"Cậu làm cái quái gì ở đây? Và sao quần áo tớ lại xộc xệch như thế này... không lẽ cậu..."
"Oi oi, tớ không phải loại người đó nhé. Chỉ là vô tình sờ ngực cậu thôi mà..."
Giọng tôi càng lúc càng lí nhí dần, nhưng dường như cô ấy đã nghe thấy tất cả và gương mặt cô ấy bắt đầu đỏ như gấc.
Tôi liền nhanh chóng giải thích cho cô ấy mọi chuyện và xin lỗi vì những gì đã xảy ra. Cũng may là cô ấy cũng nhanh chóng bỏ qua mọi chuyện.
"Nè Kaito-kun, tại sao tớ thấy cậu và Toshiaki-san thân nhau lắm nhưng không bao giờ gọi nhau bằng họ vậy?"
"Chúng tớ đúng là đồng môn từ bé, nhưng cái cảm giác gọi nhau kiểu đó nghe kì kì thế nào ấy nên chúng tớ chỉ gọi bằng họ thôi."
"Đồng môn?"
"Ahaha không có gì không có gì đâu..."
Tôi vội xua tay đi và đánh trống lảng qua chuyện khác để cô ấy không nghi ngờ gì thêm.
"Mà có vẻ tớ sẽ phải ngủ trên ghế rồi. Xin lỗi đã làm phiền cậu vào lúc này. Sáng mai tớ sẽ ra khỏi đây ngay lập tức."
"Thôi nào, đừng câu nệ thế chứ, lên đây."
"Ơ?"
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tôi đã bị kéo lên trên giường. Giờ đây gương mặt của chúng tôi gần đến mức có thể nghe thấy được tiếng hơi thở của nhau. Nhưng tôi nhanh chóng quay mặt đi để không quá đắm chìm vào nó.
"Mà này, tớ nghe bảo rằng mắt cậu đặc biệt lắm đúng chứ?"
"Sao cậu lại hỏi vậy?"
"Chỉ là tò mò thôi."
Đúng vậy. Sự tò mò của tôi đã chiến thắng. Ban đầu tôi không có ý định hỏi, cũng không hề quan tâm về nó. Nhưng giờ đây tôi nhận ra câu hỏi này cần thiết đến mức nào.
"Uhm... nếu phải nói thì ngoài nhìn thấy bản chất của con người và đọc suy nghĩ của họ, đôi lúc tớ còn nhìn thấy cả tương lai nữa cơ."
"Vậy thì... tớ thế nào?"
"Sao cơ?"
"Cậu thấy gì ở tớ? Lí do vì sao cậu lại chọn tớ?"
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng hổ phách của cô ấy. Lúc này đây trông nó rực rỡ như ánh trăng vậy.
"Thật ra... tớ không thể thấy được bất cứ thứ gì ở cậu cả. Nó trống rỗng... Không, còn hơn cả vậy. Nó hoàn toàn không hề có gì cả. Không có màu sắc, không có cảm xúc, nó chỉ ở đó... bình lặng tựa hư vô vậy. Mặc dù vậy nhưng tớ thấy rằng cậu rất thú vị, đó là lí do vì sao tớ chọn cậu."
"Vậy sao..."
Tôi nghiêng người sang một bên, suy ngẫm về những điều mà cô ấy vừa nói. Cha mẹ tôi mất từ khi tôi còn đỏ hỏn, đó là điều mà thầy của tôi đã nói. Tuy tôi cũng chấp nhận câu trả lời đó, nhưng mỗi khi hỏi về cha mẹ của mình, thầy lại cố gắng lảng sang một câu chuyện khác. Kể từ đó, tôi bắt đầu tự hỏi bản thân mình.
(Tôi là ai? Là thứ gì? Tôi đến từ đâu? Tại sao tôi lại ở nơi này?)
"Cảm ơn nhé."
Tôi gửi một lời cảm ơn tới cô ấy, rồi để bản thân mình chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cả tôi, Hibiki và Sayuri cùng nhận được một lá thư. Cả 3 đều có cùng một nội dung rằng chúng tôi đã đậu. Ngay lập tức, ngài bá tước đã tổ chức một bữa tiệc linh đình để chúc mừng việc chúng tôi đã được nhận. Trong lúc đang ăn thì tôi nhìn thấy cả ngài Hendric lẫn ông Rover đều đang bắt tay với nhau. Hóa ra là cái trò ngày hôm qua là ý của cả hai người.
Mà nhắc đến chuyện ngày hôm qua thì bây giờ Sayuri cứ dính lấy tôi. Tôi đi đâu thì cô ấy đi đó. Hibiki sau khi biết được chuyện đó thì cậu ấy liếc nhìn tôi một cách khinh bỉ.
Một tuần sau, chúng tôi lên đường đến học viện [Eternal]. Sau khi đến nơi thì chúng tôi được đưa tới kí túc xá của riêng mình. Mặc dù đã từng chứng kiến nhưng tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên vì độ rộng lớn của nơi này.
Kí túc xá chia ra làm hai khu, một cho nam và một cho nữ. Mỗi phòng sẽ có sức chứa 5 người nên cũng không cần quá lo lắng về vấn đề chật chội. Trên giường của mỗi người cũng có một tờ giấy nội quy trong khu kí túc xá này. Sau khi liệt kê hết ra thì có tổng thể 3 nội quy là mỗi ngày 3 bữa học viên sẽ được phát nguyên vật liệu để tự nấu ăn cho mình, không được ra khỏi kí túc xá sau 8 giờ tối và không được phép đánh nhau, Muốn đánh thì tới đấu trường mà giải quyết.
Đọc xong thì tôi cũng cạn lời với cái nội quy cuối, họ không những không cấm cản mà còn đồng ý cho học sinh đánh nhau miễn là chịu ra khu vực đấu trường mà giải quyết. Tôi liền đặt tờ nội quy xuống và ra khỏi kí túc xá tiến tới buổi học đầu tiên của mình.