"Lạc đường mất tiêu rồi..."
Hiện giờ tôi đang trên đường đến lớp học của mình nhưng thành ra lại lạc đường mất tiêu. Bây giờ mà lại hỏi người khác thì nhục quá đi mất nên tôi tiếp tục lần theo hành lang mà hướng tới một căn phòng được trang trí bên ngoài trông khá là bắt mắt.
Cứ ngỡ đó là lớp của mình nên tôi tiến tới, nhưng khi vừa tới cửa thì...
"Anh... Anh Lucas... em thật sự không..."
"Câm mồm, thằng phế thải!!"
"RẦM!"
Cánh cửa bị bật tung ra, tên Luke cũng theo đó mà bay ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của tôi. Từ trong căn phòng, một anh chàng khoảng tầm 18 tuổi bước ra với hàng loạt tia sét và gương mặt khá giận dữ.
"Hửm, cậu là một trong hai thủ khoa của năm nhất phải không? Arashi Kaito nhỉ?"
Ngay khi vừa thấy mặt tôi, anh ta liền thay đổi thái độ và trở nên hòa nhã hơn một chút.
"Đúng là tôi. Và tuy tôi không biết có chuyện gì nhưng anh em mà đánh nhau kiểu này thì trông ngứa mắt lắm đấy."
"Thứ lỗi khi để cậu thấy cảnh này, nhưng với cương vị là một người anh, tôi phải dạy dỗ lại thằng em trai ngỗ nghịch của mình mới được. Thế cậu có chuyện gì muốn tìm tôi sao?"
"Tiết học cũng sắp bắt đầu rồi và tôi vẫn chưa tìm được lớp của mình, anh có biết lớp triệu hồi ở đâu không?"
"Lầu 1, rẽ trái, phòng thứ 3 bên tay phải."
"Đa tạ."
Vừa có được câu trả lời, tôi liền phóng như bay đi về phía lớp học vì khá chắc rằng nếu ở lại lâu hơn thì tôi sẽ chỉ rước họa vào thân mà thôi.
Khi tôi vừa bước vào lớp thì cũng là lúc tiết học bắt đầu. Tôi tiến về phía chỗ trống duy nhất mà mình tìm được thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Chào cậu Kaito-kun. Có vẻ chúng ta cùng lớp với nhau rồi."
"Cái... Sayuri??"
Vâng, không biết là do vô tình hay có sắp đặt gì ở đây mà Sayuri lại ngồi kế bên tôi. Cùng lúc đó, giáo viên dạy môn triệu hồi của chúng tôi cũng bước vào lớp. Đó là một người phụ nữ... không, nói đúng hơn thì đó là một cô gái với vẻ ngoài khá trẻ. Trông thì mới hơn 20 tuổi một chút và mang 1 cặp kính dày cộp. Cô ấy có một biểu hiện khá nhút nhát và bối rối.
"À uhm... xin chào tất cả các em, cô là giáo viên dạy môn triệu hồi và cũng đồng thời là giáo viên chủ nhiệm của các em trong năm học này... Ikari Tsuchiyomi, mong được các em giúp đỡ."
Cô ấy cúi đầu trước chúng tôi và nói với một giọng lí nhí, nhìn qua cũng biết là bây giờ cô ấy còn căng thẳng hơn cả chúng tôi.
"Để mở đầu, cô xin giới thiệu các em thuật triệu hồi thần thú. Với nó, các em có thể có một người bạn luôn kề vai sát cánh cho riêng mình."
Tiết học này làm tôi nhớ lại, khi tôi lên tầm 10 tuổi thì thầy đã dạy qua thứ này cho tôi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì...
"Trước tiên, chúng ta vẽ một ma pháp trận ra."
(Vẽ một ma pháp trận ra.)
"Tiếp theo, nhỏ lên đó một giọt máu của mình."
(Nhỏ lên đó một giọt máu.)
"Và cuối cùng là..."
"BÙM!"
Vâng, tôi đã thực hiện đúng phương pháp và đã triệu hồi ra người bạn lâu năm của mình. Cậu ta là một con cổ long tên Nemesis.
"GRÀOOOOOOOOOO!!!"
Tuy thân hình không to lớn lắm nhưng sức mạnh của cậu ta thì miễn chê, cự thần cổ đại cũng chả là gì với cậu ta.
"C... Cổ... Cổ long..."
"Này, thằng bạn tồi kia. Sao cậu dám quên tôi luôn hả?? Biết tôi cô đơn lắm không??"
"Yare yare, xin lỗi nhé Nemesis, nhiều chuyện đã xảy ra nên tôi quên béng luôn sự tồn tại của cậu. Tôi hứa sẽ đền bù sau nhưng cậu thu nhỏ lại được không, mọi người đang sợ đấy."
"Được thôi, chuyện nhỏ."
Dứt lời, cậu ta thu nhỏ lại đủ để đậu lên vai tôi, còn mọi người xung quanh thì bị một sốc một phen về việc tôi có thể triệu hồi được một con cổ long.
Đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc rằng tại sao mình lại có thể triệu hồi được Nemesis trong khi bản thân không có gì đặc biệt cả. Điều đó càng làm cho tôi chắc chắn hơn về những suy đoán của mình.
Tôi thật sự là ai?
Trong một thế giới ma thuật được cai trị bởi long tộc, cổ long Nemesis đã bảo vệ thế giới khỏi những cuộc xâm lăng của Crisis. Tuy nhiên, một cuộc xâm lược lớn của đã gây ra sự tàn phá khắp thế giới, và ngay cả thần và ma cũng hợp lực để chống lại mối đe dọa. Bất chấp những nỗ lực của họ, thế giới rơi vào hỗn loạn, với kết cục là bị phá hủy hoàn toàn và Nemesis bị đẩy vào hư vô. Trong thời gian đó, với quyết tâm trở lại và báo thù, cậu ta đã hấp thụ và biến bản thân mình thành hư vô với nguồn sức mạnh vượt trội và lưu lạc đến nơi này. Đó là câu chuyện của cậu ta.
"Này Nemesis..."
"Chuyện gì?"
"À không... không có gì đâu..."
Có lẽ tôi không nên hỏi một chuyện quan trọng như vậy, dù sao thì vẫn còn đang trong tiết học và tôi thì không thích bị lộ bí mật lắm nên quyết định để khi khác vậy.
"Giờ thì, chúng ta tiếp tục bài học chứ?"
Tôi nở một nụ cười nhìn về phía Ikari-sensei và ra hiệu cho cô ấy tiếp tục buổi học này.