"Nghe này Arashi... Tuyệt đối... không được chìm đắm trong hận thù..."
Đó là những lời cuối cùng mà tôi nghe được từ người thầy kính mến của mình.
Từ khi còn bé, cha mẹ tôi đã qua đời do bị ma thú tấn công. Thầy ấy đã nhận nuôi tôi, cho tôi chỗ ăn chỗ ngủ, dạy tôi cách viết, truyền lại cho tôi mọi ngón nghề của thầy ở phái [Kiếm Linh]
Bên cạnh tôi còn có một người bạn, cậu ta đã đồng hành cùng với tôi từ khi còn bé. Từ lúc luyện tập dưới chân thác nước cho đến lúc lên đến những ngọn núi cao chót vót, chúng tôi đi tới đâu cũng đều có nhau.
Vào ngày hôm nay, cái ngày mà tôi vừa tròn 16 tuổi, phái [Kiếm Linh] đã biến mất khỏi lục địa này. Mọi thứ chìm trong biển lửa, xác chết nằm la liệt khắp nơi. Trừ Hibiki ra, tất cả mọi người đều bị sát hại một cách tàn nhẫn.
"Bây giờ... chúng ta làm gì đây Arashi?"
Giọng của Hibiki vang lên, xua tan đi bầu không khí đau thương này. Đối với chúng tôi, ông ấy không chỉ như một người thầy, mà còn là một người cha luôn hết lòng dạy bảo chúng tôi, luôn luôn bảo vệ chúng tôi khỏi rắc rối. Vậy nên, thật khó để chúng tôi có thể chấp nhận việc ông ấy ra đi như thế này.
Tôi siết chặt bàn tay mình thành nắm đấm, rồi dõng dạc tuyên bố.
"Tìm ra kẻ đã làm chuyện này, bắt hắn phải trả giá!"
Sau đó, chúng tôi đã tìm kiếm những gì còn sót lại của nơi này, gói ghém tất cả lại và lên đường.
Vì nơi ở của chúng tôi ở sâu trong núi, nên đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Trên đường đi, chúng tôi đã có cơ hội được khám phá đó đây và cũng được trải nghiệm những điều mới mẻ.
Thế rồi chúng tôi cứ đi, đi mãi cho tới khi thấy được một ngôi làng nhỏ.
"Có khi nào chúng ta sẽ được gặp ai đó ở đây không nhỉ?"
Vừa trao đổi với nhau, chúng tôi vừa đi về hướng của ngôi làng. Không mất quá nhiều thời gian để chúng tôi nhìn thấy một lối mòn dẫn vào ngôi làng đó.
Trước khi vào làng, chúng tôi đã thống nhất với nhau rằng sẽ không để lộ bản thân mình là người của phái [Kiếm Linh] cho bất kì ai biết vì nếu để lộ ra thì sẽ gặp rắc rối cho bản thân chúng tôi và những người mà chúng tôi đã từng tiếp xúc.
Khi bước tới cổng làng, chúng tôi đã bị chặn lại bởi lính canh. Một trong số họ hỏi chúng tôi một cách đề phòng và cảnh giác.
"Này, 2 người là ai? Đến đây có việc gì?"
"À vâng, chúng tôi là những nhà du hành. Trên đường đi phiêu lưu thì bị cướp tấn công và cướp hết tư trang nên đến nơi này. Xin hỏi các vị có vấn đề gì mà trông có vẻ cảnh giác vậy?"
Nhờ tài ăn nói của Hibiki nên các lính gác cũng đã tin vào câu chuyện do cậu ấy bịa ra và chúng tôi thành công vào được làng.
Chúng tôi cũng biết chuyện rằng nơi này đang bị một ai đó điều khiển đám ma thú tấn công nên họ mới phải tăng cường cảnh giác như vậy.
Vì chúng tôi không có tiền trong người nên theo những gì thầy đã chỉ dạy, chúng tôi đi tới Guild mạo hiểm giả ở trung tâm ngôi làng để đăng kí làm mạo hiểm giả kiếm chút tiền trang trải.
[Leng Keng], tiếng chuông được treo ở cửa vang lên. Tất cả mọi người trong hội đều nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt hiếu kì và lạ lẫm. Tiến đến quầy phục vụ, cô gái ở đó chào đón chúng tôi với một nụ cười rạng rỡ.
"Xin chào, chúng tôi muốn đăng ký vào hội ạ."
"Ồ được thôi. Cả hai người đúng không?"
"Vâng, đúng rồi ạ."
"Có vẻ đây là lần đầu hai cậu đăng ký nhỉ? Hai cậu có muốn nghe vài lời giải thích về thủ tục đăng ký chứ?"
"Phiền chị ạ."
Tôi không giỏi ăn nói lắm nên trách nhiệm này thường để hết lên vai của Hibiki. Nói ngắn gọn thì hội sẽ nhận ủy thác của khách hàng và giữ một phần phí hoa hồng. Do các nhiệm vụ có độ khó từ E đến S nên những người mới như chúng tôi thông thường sẽ không được nhận những nhiệm vụ có độ khó cao. Tuy nhiên, nếu chúng tôi có một người có thứ hạng tương tự đi cùng thì vẫn có thể nhận nhiệm vụ này.
Mỗi người chúng tôi sẽ được phát một tấm thẻ mạo hiểm giả. Chúng tôi có thể dùng nó để nhận nhiệm vụ cũng như trả nhiệm vụ cho Hội mà không cần phải về Hội thường xuyên trừ khi chúng tôi có thông báo được thăng hạng. Tấm thẻ này còn có khả năng vận chuyển đồ vật cần ủy thác nên chúng tôi cũng không cần phải lo lắng nếu bị cướp ủy thác trên đường trở về.
Nếu trong 1 tháng mà không nhận nhiệm vụ mới, đơn đăng kí của chúng tôi sẽ bị thu hồi. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ được giao, chúng tôi sẽ phải nộp phạt vì không hoàn thành ủy thác.
"Đó là tất cả. Nếu có gì không hiểu, hai cậu có thể tìm gặp người phụ trách."
"Chúng tôi rõ rồi."
"Giờ thì phiền hai cậu đăng ký vào bản khai báo này."
Cô gái đó đưa cho chúng tôi mỗi người một tờ giấy đăng ký. Vì đã được dạy cách đọc cũng như viết nên chúng tôi nhanh chóng hoàn thành tờ đơn và gửi lại cho cô ấy.
Cô ấy nhận lấy đơn đăng ký của chúng tôi rồi lấy ra hai tấm thẻ và bắt đầu niệm chú. Sau đó, chúng tôi phải nhỏ một giọt máu của mình lên tấm thẻ của mỗi người.
Khi giọt máu của chúng tôi vừa chạm vào tấm thẻ, những dòng chữ hiện lên thông báo nguyên tố cũng như chức nghiệp và thứ hạng của bọn tôi. Nguyên một chữ E to đùng xuất hiện ngay phía trên của tấm thẻ làm tôi bất giác cười khổ vì cảm giác như mình đang bị cà khịa vậy.
"Phần đăng ký đã xong. Các cậu có thể bấm vô phần nhiệm vụ ở góc trái dưới cùng của thẻ để lựa chọn nhiệm vụ phù hợp với mình. Thẻ của các cậu sẽ không thể mạo danh được nên đừng lo lắng nếu bị ăn cắp, không đúng chủ sở hữu thì sẽ không dùng được đâu."
Liếc nhìn bảng nhiệm vụ, đập vào mắt chúng tôi là nhiệm vụ săn Goblin ở trong Rừng Cấm. Tôi không nghĩ nhiệm vụ này là bậc E đấy. Chắc do bọn Goblin này yếu quá.
"Xem nào... thảo phạt Goblin là sẽ được 20 đồng xu bạc. Cũng không tệ lắm."
"Ừ, ít nhất thì chúng ta cũng có thể trả tiền thức ăn và tiền trọ."
"Vậy chúng ta làm nhé?"
"Uk."
Vừa bấm vào nhiệm vụ thảo phạt Goblin xong, chúng tôi cũng lập tức lên đường tiến vào Rừng Cấm.
có gì sai sót mong mn thông cảm ạ