Chereads / Arashi's Story / Chapter 3 - chap 2: Rắc rối nhỏ

Chapter 3 - chap 2: Rắc rối nhỏ

Rừng Cấm cách ngôi làng này khoảng 1 tiếng đi bộ. Chúng tôi đã hi vọng rằng có thể đi nhờ xe của một ai đó nhưng chả có ma nào cả nên đành phải tự mình cuốc bộ với cái bụng đói. Quả đúng là cực hình mà.

Cả hai cùng nhau đi sâu vào trong rừng đến khu vực được chỉ định. Mặc dù là nhiệm vụ cấp E nhưng vì nhớ lời thầy dặn rằng không bao giờ được mất cảnh giác cho dù đối thủ có yếu đến mức nào đi chăng nữa, vậy nên suốt cả chuyến đi chúng tôi thường để mắt tới những tiếng động và sự hiện diện quanh mình để chắc chắn không có mối đe dọa nào.

Sau khi đi được một lúc, đột nhiên chúng tôi cảm nhận được sát khí từ khắp mọi nơi. Có vẻ như đây là một cuộc phục kích.

"Hibiki?"

"Ờ, có vẻ như chúng ta đã rơi vào bẫy rồi."

Cả hai liền chuyển sang tư thế chiến đấu, lưng kề nhau, chờ đợi một dấu hiệu nào đó. Đột nhiên, một con Goblin từ trên cây bổ nhào xuống vung cây chùy gỗ về phía của tôi.

"Roẹt!"

Tiếng rút kiếm khỏi vỏ vang lên, và cái đầu của con Goblin đó rơi xuống ngay trước mặt tôi. Như một tín hiệu, hàng trăm con Goblin khác đồng loạt lao ra xông thẳng về phía chúng tôi.

"[Kiếm Linh]... Hắc Linh Kiếm Khí!"

Giây đầu tiên, tứ chi của cả đàn Goblin bị chặt đứt ngay lập tức.

Giây thứ hai, đầu của cả đàn đồng loạt rơi xuống đất.

Giây thứ ba, thân thể bị cắt nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được, tựa như bị xóa sổ khỏi thế giới này.

Giây thứ tư, và cũng là giây cuối cùng, linh hồn cũng như tâm trí của những kẻ xấu số dính phải đòn này sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi vòng luân hồi, mãi mãi không thể tái sinh.

"Phù..."

"Có gì đó không ổn ở đây."

"Phải, Goblin có trí tuệ kém. Chúng không thể nào tự mình tổ chức một cuộc tập kích với quy mô lớn như thế này được. Rõ ràng là có kẻ giật dây."

"Nhưng tên này là một tay mơ rồi, nhìn đi."

Theo hướng Hibiki chỉ, tôi thấy có dấu vết ma thuật còn đọng lại trên đường đi. Lần theo đó, chúng tôi hướng thẳng vào một hang động tối tăm không chút ánh sáng nào có thể lọt vào được.

Càng đi sâu vào bên trong, chúng tôi càng cảm nhận được một lượng ma lực dày đặt nhưng cũng quá đỗi quen thuộc.

"Này!?"

"Ờ, chính là thứ mà chúng ta đã cảm nhận được sau khi mọi người mất."

Cứ ngỡ như đã tìm được hung thủ đã sát hại những người đồng môn cũng như sư phụ của mình, chúng tôi liền tăng tốc độ di chuyển của mình lên một chút.

Khi đến tận cùng của hang động, một kẻ bí ẩn mặc đồ đen xuất hiện chặn đường ra của chúng tôi.

"Kekekeke... lại thêm 2 con mồi bé nhỏ lọt vào bẫy của ta..."

Hắn nở một nụ cười quái gở mà nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, theo sau lưng hắn là một đám ma thú đang hướng thẳng về nơi bọn tôi đang đứng.

"Này, phải hắn không?"

"Không, tên này yếu quá, chắc không phải kẻ chúng ta đang tìm đâu."

"Gì cơ..."

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đám ma thú bị chém thành từng mảnh, còn hắn thì bị chặt đứt hai cánh tay để đề phòng hắn có ý đồ gian xảo gì đó.

"Ư... AGGHHHHhhhhhhh... Tay... Tay của ta..."

"Này!"

"Hả... ặc...!!"

Tôi cho hắn một cú vào bụng rồi nắm tóc hắn lên để tra hỏi.

"Kẻ nào đã tặng cho ngươi thứ ma lực này, ta khá chắc rằng ngươi không phải là chủ sở hữu thật sự của nó."

"Ư... ư..."

Hắn bắt đầu rên rỉ vì sợ hãi, thế nhưng vài giây sau, miệng hắn lại lẩm bẩm mãi một câu.

"Nữ vương... vạn tuế..."

Dứt lời, bản thân hắn tan biến về với cát bụi trước sự ngỡ ngàng của cả 2 bọn tôi.

Vì không tìm được thêm bất cứ manh mối nào, và trời cũng đã sập tối nên chúng tôi quyết định gửi phần ủy thác đã hoàn thành cho Hội và nhận tiền còn mình thì cắm trại qua đêm trong rừng.

Khi vừa chìm vào giấc ngủ, tôi thấy một bóng người không rõ là nam hay nữ. Kẻ đó nhìn chằm chằm về phía tôi, không nói một lời nào. Đôi mắt của hắn sắc lẹm và mang một màu đỏ như màu máu, còn uy áp mà hắn tỏa ra khiến tôi không dám nhúc nhích.

"Chết!"

Đó là từ duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra khi đối mặt với hắn. Khi hắn tiến về phía tôi, tôi liền tỉnh dậy.

"Hà... Hà...".

Nhận thấy bản thân đang chảy mồ hôi đến ướt đẫm cả lưng áo, tôi liền cởi áo ra rồi tiến về phía bờ sông để tắm cho mát.

Điều mà tôi đã trải qua, chắc chắn không phải là một giấc mơ. Đó có thể là một điềm báo, hoặc cũng có thể là một gợi ý dành cho tôi.

Khoan nghĩ đến chuyện đó, bây giờ có muốn tôi cũng không ngủ được vì cái bụng của tôi đang biểu tình quyết liệt đây này.

Tôi quyết định ra giữa con sông ngồi thiền đến sáng để quên đi cơn đói này, nhưng đời không như là mơ. Vừa bước một bước ra vùng nước sâu thì liền bị một cái xúc tu kéo thẳng xuống nước. Tôi nhìn thấy thủ phạm ngay khi hắn bơi về phía tôi. Đó là một con bạch tuộc khổng lồ.

Tôi như muốn khóc òa lên, không phải vì sợ hãi mà là vì vui sướng.

"Có đồ ăn rồi!"

Tôi hét lên vì vui sướng và xông thẳng về phía con bạch tuộc.

có gì sai sót mong mn thông cảm