"Và đó là tất cả."
"Ra là vậy."
Hiện giờ tôi đang trao đổi với cô gái mà tôi vừa cứu được trong rừng. Cô ấy tự giới thiệu mình tên là Sayuri Keiko, một tiểu thư đang trên đường đi tới thành phố [Atlast] để tham gia một buổi tiệc.
"Ư.. ư..."
"Họ ổn chứ?"
"Họ sẽ sống thôi, đám bắt cóc này là những tay mơ. Vết chém của chúng thậm chí còn không trúng yếu huyệt hoặc bất kì điểm chí mạng nào, họ chỉ vì đau quá nên ngất thôi."
"Thế cậu giải thích lí do lại để đám kia chạy đi?"
Tôi không muốn đi sâu vào chủ đề này, nhưng cô ấy cứ nài nỉ miết và bảo sẽ không cho tôi đi chừng nào không giải thích cho cô ấy nên tôi đang cố gắng để rút ngắn câu chuyện.
Nói chung thì [Kiếm Linh] không chỉ đơn thuần là một phái kiếm đạo bình thường, nó là tổng hợp của mọi loại kiếm thuật trên thế giới để tạo thành một môn phái cho riêng mình. Không phải chỉ cần gia nhập là học được, mà phải là những người mà do đích thân thầy tôi đã chọn.
Đến giờ tôi vẫn không hiểu lí do thầy có thể chọn được những người đó, nhưng tôi tin những gì thầy đã làm cho đến tận bây giờ là đúng đắn.
Khi đối diện với đám bắt cóc kia, lí do mà chúng bị giết chỉ đơn giản là vì tôi quá nhanh đến mức chúng không nhận thức được mà thôi. Tôi chỉ việc tiến đến, tặng mỗi tên một nhát chém vào cổ rồi lại tiến về chỗ cũ. Toàn bộ mọi thứ diễn ra trong chưa đến 1 giây.
"Cốp!"
"Đau! Tên nào dám đánh lén ta đấy!"
"Tên này được chưa?"
Đang nói chuyện thì tôi bị Hibiki tặng thêm một nhát chặt vào đầu, rồi cậu ta lôi tôi đi xềnh xệch như đang lôi một con chó bỏ mặc lại Sayuri một mình.
Cậu ta cứ lôi tôi mãi đến tận bờ sông mới chịu buông tha.
"Cậu làm gì ở đó vậy?"
"Do thấy cậu lâu quá không về nên mới đi kiếm thử, hóa ra là lại đi làm chuyện bậy bạ với gái à?"
Hibiki liếc mắt cá chết nhìn tôi, trong trường hợp này thì tôi chỉ biết cười gượng cho qua chuyện.
"Thế có tin tức gì không?"
"Thì cũng có đấy, thành phố [Atlast] ở gần đây nhất nên chúng ta sẽ tới đó."
Sau khi đã thống nhất ý kiến với nhau thì chúng tôi cũng đã lên đường. Sau khi ra tới con đường mòn thì cả hai đứa cũng xin quá giang được một thương nhân cũng đang trên đường tới đó. Tôi còn giao dịch với người thương nhân đó một số xác ma thú trên đường đi để lấy thêm chút tiền.
Sau khoảng ba giờ đi xe thì chúng tôi cũng đã tới nơi.
Đất nước này, [Atlast] nằm ở khu vực gần biển và là trung tâm của mọi nguồn giao dịch bằng đường thủy nên dân số nơi đây cực kì đông. Tôi đưa mắt nhìn về phía xa của thành phố ấy, nơi đó có một bức tường thành cao ngất ngưỡng với mật độ cảnh vệ và lực lượng an ninh dày đặc.
Người lính gác đứng ngoài cổng thành đón chào chúng tôi, chỉ hỏi vài câu ngắn gọn rồi cho qua. Nhìn cách anh ta nói chuyện với người thương nhân này thì có vẻ như ông ấy là một người khá có tiếng trong thành phố.
Trước khi chia tay thì ông ấy còn đưa cho chúng tôi một tấm danh thiếp và dặn dò khi nào có việc gì cần nhờ giúp đỡ thì cứ đến tìm ông ấy. Chà, có vẻ như người dân nơi này thật hòa đồng và thân thiện.
Chúng tôi đi đến Hội mạo hiểm giả nằm giữa trung tâm của thành phố. Vừa bước vào cửa thì chào đón chúng tôi là nguyên cái ly rượu đập vô mặt mình.
Tôi xin rút lại những gì mình vừa nói, thật chẳng thân thiện chút nào.
"Hửm, gì đây? Hai thằng nhóc con đến đây làm gì? Về mà bú sữa mẹ đi."
Một tên say rượu buông lời châm chọc chúng tôi rồi đổ rượu lên đầu của Hibiki và hất thức ăn thừa lên người tôi.
"Này, cô nhân viên."
Tôi thấy Hibiki hướng sự chú ý của mình về cô nàng phục vụ đang nép phía sau quầy. Trông cô ấy cũng chẳng có vẻ gì là ưa đám này cả.
"Giết người ở đây có được phép không?"
"Kh... Không... nhưng đánh nhau thì vẫn được..."
"Ồ, vậy à..."
Tôi thấy cậu ta nở một nụ cười đáng sợ, ôi thôi phen này thì đám đó hết đường cứu rồi.
Chưa đầy 5 phút sau, cả đám xay xỉn đó bị tống ra khỏi quán một cách đầy bạo lực còn tôi thì ngồi tại quầy ăn đĩa thịt bò vừa gọi ra một cách ngon lành. Tôi chỉ thấy cậu ấy phủi tay sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện rồi ngồi xuống cạnh tôi và thưởng thức bữa ăn.
Chúng tôi có nhận một vài nhiệm vụ để kiếm thêm tiền,khi thấy chúng tôi là thợ săn hạn B cô ấy khá là chào đón.
Tôi khá chắc răng ở đây ít thợ săn có thứ hạng từ B trở lên nên cô ấy vui là phải.
Ở đây có khá ít rừng,nhưng vấn đề là cô phục vụ không đưa cho chúng tôi bản đồ nên phải tìm kiếm khá lâu.
Bọn tôi nhận nhiệm vụ giết goblin,nhiệm vụ vẫn khá là dễ,làm xong thì chúng tôi về lại thành phố để trả nhiệm vụ và lấy tiền.
Tối đó chúng tôi vào quán bar để ăn uống cho bữa tối,sau đó thì đi thuê phòng trọ ngủ qua đêm.