Sau khi giải quyết xong con bạch tuộc khổng lồ này thì tôi cũng lôi nó về nơi đóng trại để chia sẻ với Hibiki. Mặc dù nó to nhưng tôi không thấy nó nặng lắm, chỉ ngang một tảng đá nặng khoảng tầm 3 tạ thôi.
Cái tiếng kéo lê con bạch tuộc của tôi xuyên qua cánh rừng đã vô tình đánh động một số con thú khác, nhưng cũng không có vấn đề gì do tôi đã lấp đầy cái dạ dày của mình rồi, giờ chỉ việc mang nó về cho Hibiki nữa thôi.
Sau khi thấy cái tác phẩm mà tôi đã gây ra, cậu ấy cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán rồi giải quyết luôn con bạch tuộc đó.
Sáng ngày hôm sau, hai chúng tôi trở về Hội để báo cáo về kẻ lạ mặt mà chúng tôi đã đụng độ trong hang động đồng thời đưa ra một số thủ cấp của ma thú không có trong ủy thác để làm bằng chứng. Nhờ đó mà bậc hạng của chúng tôi từ bậc E đã lên bậc B chỉ sau một đêm, thậm chí còn được trả thêm tiền công vì đã giúp đỡ bọn họ nữa.
Có khá nhiều nhiệm vụ khác nhau từ đánh quái, hộ tống, thu thập thảo dược,đào mỏ đá quý,làm vệ sinh hay thậm chí là trông trẻ,đó là không kể đến những việc làm xấu xa như buôn nô lệ,vì là 1 người tốt chúng tôi không hề đá động gì đến việc buôn nô lệ.
Chúng tôi đã xin ở lại ở làng vài ngày để kiếm đủ tiền đi đường đến thành phố lớn. Nếu thăng hạng quá nhanh có thể dẫn đến bị nghi ngờ nên chúng tôi chia nhau ra thực hiện vô số những nhiệm vụ đơn giản khác nhau để tích tiền cũng như tăng độ thiện cảm của mình với người dân.
Tròn 1 tuần sau, chúng tôi cũng đã chia tay nơi đó và tiếp tục lên đường.
Sau khi đi được một thời gian, chúng tôi đã đến bờ sông để nghỉ ngơi cũng như tập luyện đối kháng với nhau. Đột nhiên, có hàng loạt âm thanh của gươm, giáo và kiếm vang lên.
Nghe là biết rằng có một trận chiến đang nổ ra. Bằng giác quan đã được tôi luyện, tôi nhận thấy được rằng một cỗ xe ngựa đang bị tấn công và những người lính bảo vệ đang chống trả yếu ớt. Nếu mà là cuộc thanh trừng nhau của những tên cướp thì có lẽ chúng tôi đã mặc kệ họ. Nhưng nếu họ là người tốt thì không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Đừng hiểu lầm tôi, mục đích của tôi cũng chẳng tốt đẹp gì cả. Tôi chỉ muốn giải cứu họ và thông qua đó xin họ quá giang đến thành phố mà thôi. Như đọc được suy nghĩ của tôi, Hibiki đã dùng bao kiếm tặng tôi một cục u to tướng.
"Cốp!"
"Này, cậu làm cái gì vậy hả!?"
"Đừng nghĩ tớ không biết cậu đang nghĩ gì, giúp người là việc cần thiết chứ không phải là giúp để lợi dụng họ, nếu thầy mà biết cậu lười biếng đi bộ như vậy thì thầy sẽ khóc mất."
"Rồi rồi."
Tôi thở hắt ra một hơi rồi phóng thẳng về hướng cuộc chiến. Khi đến nơi, điều mà tôi thấy là một cô gái có vẻ trạc tuổi tôi đang bị trên dưới 10 tên đàn ông vây quanh trong khi mắt đang liếc hình viên đạn. Tên nào tên nấy đều cầm một thanh đao dính đầy máu trên tay và tỏ ra khá dữ tợn. Song, cô nàng này không có vẻ gì là lo lắng cả.
Nhận thấy có điều thú vị sắp diễn ra, tôi tiến sát một bước sát lại gần để quan sát kĩ hơn nhưng lại vô tình dẫm phải một cành cây vỡ khiến sự chú ý của bọn chúng hướng về phía tôi.
"Hửm... cậu là..."
"Này nhóc, khôn hồn thì biến khỏi đây đi. Bằng không mày sẽ nhập bọn với đám này đấy."
Một tên trong số chúng chĩa mũi đao về phía một người lính đang nằm bất động trên mặt đất. Nhưng tôi không quan tâm đến bọn chúng mà hỏi cô gái đó.
"Này, đám đó có làm phiền cô không?"
Như có một mối liên kết, cô gái đó nhiệt tình trả lời lại.
"Có chứ, đang yên đang lành thì bị đám này chặn đầu đòi bắt cóc tôi. Cậu có thể lo liệu được không?"
"Tất nhiên rồi, thưa tiểu thư."
Tôi nở một nụ cười trong khi đang cúi chào một cách lịch thiệp. Mấy tên đàn ông kia cứ tưởng tôi nói đùa và cười ha hả. Thế nhưng, tiếng cười đó không kéo dài lâu khi cái đầu của một tên rơi bộp xuống đất không rõ nguyên do.
"Hô..."
Cô gái đó "Hô" lên một tiếng như thể đang chứng kiến một cảnh tượng rất thú vị, còn đám kia thì mặt cắt không còn giọt máu và thi nhau chạy tán loạn.
"Cậu không tính đuổi theo chúng sao?"
"Tại sao tớ phải đuổi theo người chết kia chứ?"
"Hả?"
Cùng lúc đó, đám bắt cóc kia đã tập hợp lại với nhau sau khi chạy tán loạn như đàn ong vở tổ.
"Chết tiệt, thằng nhóc vừa rồi là ai vậy chứ..."
Một tên trong số chúng thở hổn hển mà bắt đầu đặt câu hỏi.
"Bộp!"
Lại một tiếng bộp nữa vang lên. Thêm một cái đầu lại rơi xuống.
"Cái... Agh..."
Bây giờ bọn chúng mới bắt đầu cảm nhận được cái chết đang cận kề. Cổ của cả bọn đều xuất hiện một vết cắt rất ngọt, đường kiếm sắc bén đến mức chúng không hề cảm nhận được mình đã bị chém cho đến khi nhận thức trở lại.
Và thế là đám bắt cóc xấu số đó đã chết một cách thảm khóc.