Mùi hương của thành phố ập đến với Dowon. Gió lạnh buốt từ phương Bắc thấm đẫm hơi thở cuộc sống ẩm ướt. Hương thơm tươi mát của mùa hè đã trở nên nặng nề và ảm đạm. Mùi rượu thoang thoảng quyện trong những thớ thịt dày. Những món chiên thu hút ánh mắt của người qua đường trong những gian hàng ăn vặt sáng đèn.
Những người hút thuốc nấp sau tòa nhà. Những du khách nước ngoài kéo chiếc va li lớn, bắt xe buýt trên sân bay, tỏa ra mùi bồ hóng dày đặc mỗi khi họ đi qua con đường phủ đầy tuyết. Dowon nhìn lên bầu trời chật hẹp giữa những tòa nhà với vẻ mặt lạ lẫm. Hơi thở phả dài ra như khói thuốc lá.
Khoảnh khắc anh bước vào khu chung cư và mở cửa, mọi người đã chạy ra từ nơi nào đó. Trước cả khi anh bước qua ngưỡng cửa, Yumi Bin đã chạy đến và ôm chầm lấy Dowon. Nhìn thấy người phụ nữ hốc hác bật khóc, Dowon ôm lấy cô và vỗ nhẹ vào lưng, thương xót không nói nên lời.
Những người đi cùng cô ấy đã gọi cho ai đó. Một người đàn ông dường như là cảnh sát đưa cho Dowon một chiếc điện thoại di động.
Vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đến hiển thị trên điện thoại được bật nguồn. Dowon cuối cùng cũng thực sự cảm nhận được cuộc sống hàng ngày của mình khi nhìn thấy ngày và giờ hiển thị trên góc màn hình tinh thể lỏng.
Ngày 1 tháng 1. Đó là năm mới. Chúng khiến anh nhớ lại những ngày cuối năm và đầu năm mới, lăn lộn trên giường và ghế sofa với một người đàn ông mà anh còn không biết tên thật. Như một giấc mơ mà không thực tế chút nào.
Khi Dowon tắm xong và thay quần áo sạch, Bin Yumi sụt sịt nói.
"Xe đang đợi bên dưới. Anh hãy đi cùng tôi, bác sĩ."
Dowon nhìn ra ngoài cửa sổ khi liên tục vỗ về Bin Yumi, người đang không ngừng lau mũi bằng khăn giấy. Trở lại cuộc sống bình thường là điều đúng đắn. Dù khá vội vã và hỗn loạn.
"Anh có biết tôi đã ngạc nhiên như thế nào không. Bác sĩ, anh không sao chứ?"
Ngay khi tổ trưởng đội điều tra khu vực đến văn phòng, ông đã tiếp cận Dowon. Trong khi kiểm tra xem Dowon có ổn không, mắt ông dừng lại ở mười đầu ngón tay của anh ấy.
Móng tay trên cả mười ngón đã chuyển sang màu tím. Đầu móng tay bị nứt ra và vỡ vụn. Có nghĩa là anh ấy đã tuyệt vọng cào một thứ gì đó. Những chỗ khác trông có vẻ ổn. Dowon mặc một chiếc sơ mi cổ cao đến cằm nên không thể nhìn thấy vết trầy xước hay bầm tím nào.
"Tôi xin lỗi. Tôi thậm chí không biết thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Cơ thể không bị thương tích gì đặc biệt."
"May mắn thay. Trong thời gian đó anh đã ở bệnh viện nào vậy? Tôi đã tìm kiếm mọi bệnh viện tiếp nhận bệnh nhân bị tai nạn xe hơi nhưng không có hồ sơ nào ghi chép về bác sĩ."
"Tôi cũng không biết mình có nằm viện hay không."
"Vâng?"
"Khi tôi tỉnh táo lại thì tôi đã đứng ở trước cửa nhà mình rồi."
Vẻ mặt của cảnh sát trưởng cứng lại. Ông gật đầu với Bin Yumi. Cô vội vàng đưa Dowon vào phòng điều tra. Đó là nơi để thẩm vấn các nghi phạm cho nên đối với Dowon, đây có thể là một sự đối xử bất công. Bin Yumi giải thích để Dowon không cảm thấy bị xúc phạm.
"Một đồng nghiệp của chúng tôi đã bị bắn chết. Mọi người hơi thận trọng vì đó là vấn đề mà ngay cả ủy viên quốc hội cũng quan tâm. Thưa bác sĩ, anh hiểu tại sao tôi đưa anh đến đây đúng không?"
"Ừm, có, tôi hiểu. Vừa về đến nhà đã liền bị kéo đến đây nên tôi hơi mệt mỏi chút."
"Tôi thực sự xin lỗi. Tôi sẽ đảm bảo rằng anh có thể nghỉ ngơi tại nhà."
"Cảm ơn cô đã quan tâm. Thay vào đó thì cô không liên lạc với gia đình tôi chứ?"
"À, tôi nhận được một cuộc gọi từ vợ anh. Tôi không đến gặp cha mẹ của bác sĩ."
Mặc dù họ đã ly hôn hợp pháp nhưng cô ấy vẫn được liên lạc vì họ là gia đình duy nhất của Dowon ở Hàn Quốc. Anh vốn lo lắng không biết vợ cũ và bố mẹ anh sẽ nghĩ gì khi họ đột nhiên biết tin anh ấy mất tích.
Sau đó, Dowon tự hỏi liệu mình có bị hạn chế gặp gỡ con gái bởi vì công việc quá nguy hiểm hay không. Anh không thể không bận tâm đến điều đó. Khi anh nghĩ rằng mình nên liên lạc riêng với vợ cũ để cô ấy yên tâm thì cảnh sát trưởng đã bước vào phòng điều tra. Ông đưa cho Dowon một tách trà nóng.
"Nhưng anh thực sự không nhớ gì sao?"
Dowon luân phiên nhìn cảnh sát trưởng và Bin Yumi. Thật may mắn khi nhân chứng duy nhất của vụ việc còn sống và chưa chết, nhưng anh trông có vẻ bối rối trước tình huống bất ngờ.
Anh đặc biệt cảm thấy có lỗi với Bin Yumi, đã khóc đến sưng húp đôi mắt. Cô ấy không thể biết Dowon, người bị cuốn vào vụ nổ súng, đã suy nghĩ gì khi đột ngột biến mất? Tuy rằng anh muốn ngay lập tức giải quyết áp lực tâm lý mà cô ấy phải chịu đựng nhưng Dowon vẫn thành thật nói ra những suy nghĩ được sắp xếp lại trong lúc đến nơi này.
"Tôi không nhớ được gì sau khi chiếc xe tông vào lan can. Tôi nghĩ mình đã mất bình tĩnh vì bị đe dọa bằng súng và gặp tai nạn ô tô trong khi ma túy vẫn còn tác dụng. Có lẽ ai đó đã phát hiện ra và chăm sóc tôi khi tôi tự đi bộ xuống núi."
"Ý anh là anh không biết ai đã chăm sóc cho mình hay là anh đã ở đâu sao?"
"Vâng. Cú sốc dường như đã khiến chức năng não bộ trở nên bất thường như mất trí nhớ hoặc mất nhận thức. Mãi cho đến khi nhìn thấy tòa nhà chung cư thì trí nhớ của tôi mới bắt đầu hoạt động bình thường. Tôi nghĩ rằng mình đã tỉnh táo lại khi nhìn thấy những gì quen thuộc."
"Vậy có nghĩa là anh đã ở một nơi xa lạ và mất trí nhớ cho đến lúc đó."
"Có lẽ vậy."
"Bây giờ anh đã ổn hơn chút nào chưa?"
"Tôi nghĩ mình nên xác nhận một chút xem trí nhớ đã khôi phục được bao nhiêu, vì bây giờ tôi vẫn còn khá mơ hồ."
"Nếu quá sức chịu đựng thì anh có thể cùng các chuyên gia tiến hành tư vấn trị liệu rồi nói chuyện với chúng tôi sau cũng được. Sau khi nhận được báo cáo rằng anh có vẻ khỏe mạnh, tôi có hơi vội vàng khi đã ngay lập tức đưa anh đến đây. Thật xin lỗi anh."
"À, tốt thôi. Hy vọng anh có thể làm vậy. Bây giờ tôi có quá nhiều thứ để suy nghĩ và thật khó để nói bất cứ điều gì."
"Vâng, chúng tôi đã vội vàng rồi. Tôi sẽ liên lạc với các chuyên gia. Cảnh sát Yumi Bin, đưa bác sĩ trở về đi."
Cảnh sát trưởng không vội. Có lẽ vì gánh nặng đối với một người có thể trở thành tâm điểm của xã hội, nên họ đã không thu thập lời khai nhân chứng của Dowon theo cách mà Cơ quan Cảnh sát Quốc gia thường làm.
Họ muốn điều tra dù chỉ một manh mối nhỏ nhất vì đang vội, nhưng họ cũng muốn trốn tránh trách nhiệm hoặc các vấn đề truyền thông mà họ sẽ gặp phải khi gây áp lực cho Dowon. Cứ theo đà này, có lẽ ngày mai họ sẽ tìm đến Dowon cùng với một bác sĩ tư vấn tâm lý để đảm bảo lời khai.
Dowon nghĩ rằng như vậy là đủ. Dowon biết rõ hơn bất kỳ ai khác về những phản ứng của một người biết thông tin nhưng lại giấu giếm hay không thể nói ra vì họ không biết. Anh tự tin rằng mình có thể bình tĩnh duy trì các triệu chứng mất trí nhớ ngắn hạn cho dù họ có tham khảo ý kiến của bất kỳ chuyên gia tâm thần nào.
Tuy cảm thấy có lỗi Bin Yumi và phía cảnh sát đang vất vả điều tra, nhưng hiện tại Dowon chỉ có thể lựa chọn như vậy. Dowon theo Yumi Bin ra khỏi phòng điều tra. Cô đi theo anh vào thang máy và nhìn chằm chằm Dowon từ lúc đó. Nhớ đến chú cún bồn chồn, Dowon nhìn xuống cô và khẽ mỉm cười.
"Cô có muốn ị không?"
Trước câu hỏi của Dowon, khuôn mặt của Bin Yumi đỏ bừng.
"Bác sĩ, anh lại nói đùa rồi."
"Nghiêm túc đến tận lúc này không phải rất kì lạ sao?"
"Có gì lạ đâu ạ? Tôi đã lo lắng cho anh biết bao nhiêu."
"Cảm ơn sự quan tâm của cô. Như cô có thể thấy, tôi rất ổn mà. Yên tâm đi."
"Anh thực sự không sao đấy chứ? Hay anh đang giả vờ mình ổn? Cảnh sát Park... A, tôi xin lỗi."
"Không sao đâu. Tôi có thể nói chuyện về cảnh sát Park không? Tôi sợ mình sẽ lại bị sốc và mất trí nhớ."
"Vâng, nhưng một khẩu súng đã được tìm thấy trong xe. Đó là khẩu súng của cảnh sát Park. Nước bọt của bác sĩ đã được tìm thấy ở họng súng. Anh đã bị đe doạ đến tính mạng sao? Tôi xin lỗi anh, vì đã không giám sát cảnh sát Park tử tế."
Dowon bối rối nhìn đôi mắt của Yumi giàn giụa nước mắt. Trước khi họ xuống đến tầng một, cửa thang máy mở ra. Một nhân viên của Cơ quan Cảnh sát Quốc gia đã cố gắng vào thang máy, bị sốc khi thấy Yumi Bin đang khóc và không thể bước vào trong. Thang máy đóng cửa lại và đi thẳng xuống tầng một.
Dowon lo lắng rằng nếu mọi người lan truyền những tin đồn kỳ lạ, thì tình hình của Yumi Bin và anh sẽ trở nên khó khăn hơn. Bản thân Dowon vẫn ổn nhưng Yumi Bin thì đang làm việc ở đây. Thái độ đối xử vô tư với Dowon tựa như em gái ruột khiến anh không thể không lo lắng.
Dowon lấy tay áo lau khóe mắt cho Bin Yumi, nói một cách thân thiết.
"Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì tôi sẽ đuổi cô vào nhà vệ sinh đấy."
"Tôi không muốn ị mà."
"Tôi không quan tâm đến các hoạt động riêng tư của cô Bin Yumi đâu. Cô có thể rửa mặt bằng nước lạnh rồi hãy quên hết đi."
".... Bác sĩ, giọng điệu đó giống như đối xử với một đứa trẻ vậy. Đó là cách anh nói chuyện với Hwa-hyang."
"Hwa-hyang của chúng ta dễ thương và xinh xắn hơn Bin Yumi nhiều nên có lẽ con bé sẽ tức giận khi bị so sánh đấy."
"A, đôi khi tôi nghĩ thế này, nhưng bác sĩ thực sự rất cưng chiều con gái mình."
Cửa thang máy ở tầng một mở ra. Bin Yumi lấy tay quệt nước mắt. Dowon bước sang một bên để cô ra ngoài trước. Bởi vì những hành động nhỏ nhặt như vậy nên Bin Yumi mới rõ ràng cảm nhận được Dowon mà cô biết đã sống sót trở về.
Những giọt nước mắt tưởng chừng đã ngừng rơi lại nhỏ xuống như phân gà. Bin Yumi cuối cùng cũng buông bỏ những cảm xúc mà cô kìm nén.
"Anh có thể liên lạc với tôi mà!"
Dowon ngạc nhiên, lùi lại một bước. Anh tỏ ra bất công trước phản ứng của Bin Yumi.
"Bởi vì tôi không thể nhớ gì cả."
"À, ừm, tôi biết. Nhưng tôi thực sự rất lo lắng. Thật vui khi được gặp lại anh. Mọi thứ thật buồn và mệt mỏi, chỉ vậy thôi."
"Ừ, cảm ơn cô. Tôi hiểu mà. Tôi sai rồi."
"Anh đừng tử tế như vậy. Bác sĩ không làm gì sai cả. Tôi cũng biết mà. Không có hộp đen trong xe và nhân chứng duy nhất là những người nhìn thấy vụ tai nạn xe hơi. Khi cảnh sát và nhân viên y tế đến nơi thậm chí không tìm thấy bác sĩ. Chúng tôi không biết liệu những kẻ đã làm điều đó với cảnh sát Park có thể đã bắt cóc anh đi luôn hay không. Vì vậy mà sự việc trở nên nghiêm trọng. Bác sĩ thậm chí còn không biết điều đó và tiếp tục nói đùa."
"Tôi không đùa. Như cô đã nói, tôi là người duy nhất sống sót sau vụ việc nghiêm trọng đó. Hãy suy nghĩ thoáng ra một chút. Nếu không cô có thể bị nghẹt thở bởi vì nghiêm trọng hóa vấn đề đấy."
Bin Yumi ngừng khóc và mở to mắt nhìn Dowon. Anh xoa đầu Bin Yumi. Chỉ sau đó, Yumi mới nhận ra rằng người cần được an ủi đã thay đổi, và cô kêu lên một tiếng "A!!!" với giọng xấu hổ kéo dài.
Cô đã làm ra chuyện gì thế này? Thúc giục một người bị mất trí nhớ sau khi gặp phải sự cố nghiêm trọng. Có lẽ anh ấy còn rất mệt mỏi nếu không giả vờ mình ổn. Bin Yumi nắm lấy tay áo của Dowon. Đó là một khuôn mặt đầy nước mắt theo một nghĩa khác với lần đầu tiên.
"Tôi không có ý đó đâu. Tôi xin lỗi, bác sĩ."
Dowon chỉ cười mà không nói gì. Bởi vì cô ấy không biết liệu Dowon có thực sự ổn hay không, nên Yumi Bin đã xin lỗi đến cùng. Cô đuổi theo Dowon, người đã chấp nhận lời xin lỗi và xin lỗi anh hết lần này đến lần khác.
Trước cổng chính của sở cảnh sát, một chiếc ô tô chở các cảnh sát của đội điều tra đã đợi sẵn. Có vẻ như họ sẽ hộ tống Dowon về nhà và giám sát ở gần đó. Bin Yumi đi theo Dowon và ngồi bên cạnh anh. Cô vẫn nhìn chằm chằm Dowon mà không thể đọc được biểu cảm của anh và mân mê những ngón tay mình.
Những con đường vắng vẻ vì là ngày đầu năm mới. Bên trong xe tràn ngập sự trầm mặc của Bin Yumi, người đang dõi theo ánh mắt của Dowon, và các cảnh sát cảm nhận được bầu không khí và không nói một lời.Dowon quyết định phá vỡ bầu không khí nặng nề và khó xử kia.
"Cha là một người đàn ông."
Dowon lẩm bẩm trong khi nhìn chằm chằm vào những tòa nhà lướt qua nhanh bên ngoài cửa sổ.
"Cậu ta là bệnh nhân của tôi."
Dowon quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Bin Yumi. Cô đang nhìn anh với hơi thở bị bóp nghẹn. Dowon dùng thái độ nghiêm túc và chân thành mà tiếp lời.
"Hãy liên hệ với trường đại học và bệnh viện Hoa Kỳ, nơi tôi từng theo học và yêu cầu tất cả các hồ sơ lâm sàng mà tôi trực tiếp tham gia. Tất cả mọi thứ, không có ngoại lệ."
--------
< Có một tin nhắn thoại. Bạn có muốn nghe không?>
Giống như loa phát thanh trên tàu điện ngầm hay giọng lồng tiếng cho các nhân vật chính trong phim nước ngoài, lời nhắc được ghi trong hộp thư thoại đã quá quen thuộc. Giọng điệu công việc nhưng lịch sự. Dịu dàng nhưng thiếu cảm xúc. Đẹp như một ma-nơ-canh trong cửa hàng khoác lên mình bộ trang phục mới, nhưng không nhạy cảm.Đó là thời điểm mà Dowon cảm thấy mình đã quay trở lại cuộc sống thường ngày.
Bước chân của Dowon khựng lại. Hơi thở như bột mì không kịp nhào bột tản ra qua chiếc khăn quàng cổ. Giọng nói của Maeng Kang-jo phát ra từ tai nghe vô cùng nghiêm trọng. Anh không biết cảnh sát đã liên lạc bằng cách nào, nhưng viện trưởng hiện đang nghiêm túc xem xét những chuyện đã xảy ra với Dowon.
Luật sư.
Dowon nhớ đến Bin Yumi, các đồng nghiệp và cấp trên của cô ấy - những người đã thể hiện thái độ thân thiện với anh. Mặc dù họ đối xử với Dowon một cách mềm mỏng và thoải mái nhưng tình hình thực tế có vẻ khác.
Cảnh sát đã chú ý đến Dowon - Nhân chứng duy nhất của vụ án khủng khiếp.
Vì lo ngại Dowon bị tổn thương tâm lý, ông không thúc giục Dowon mà theo dõi nhất cử nhất động của anh. Dowon không quay đầu nhìn lại nơi anh cảm nhận được ánh mắt của một người nào đó. Có thể là của cảnh sát, nhưng nó hơi khác biệt.
Đó là cảm giác mà anh thường cảm nhận được bên ngoài cửa sổ của phòng nghiên cứu. Lúc đó anh chỉ suy đoán thôi vì không biết chủ nhân của ánh mắt đó là Cha hay MJ. Nhưng bây giờ anh đã biết rõ ràng người đó là ai.
Ông ấy đang coi anh như một bệnh nhân, không hơn không kém. Có vẻ như anh sẽ liên tục được viện trưởng Maeng chăm sóc. Anh còn lo lắng rằng nếu anh cứ tiếp tục dựa dẫm vào ông ấy thì phải làm sao đây?
< Bác sĩ Do rất giỏi giả vờ như không có chuyện gì nên tôi rất sợ cậu cứ kìm nén mãi rồi có ngày nổ tung mất. Vì vậy, cho dù cảnh sát yêu cầu hợp tác khẩn cấp như thế nào, cậu cũng đừng chấp nhận cho đến khi tôi trở về. Cậu phải cùng tôi kiểm tra tình trạng chính xác rồi mới được tiến hành lấy lời khai. Tôi sẽ liên lạc lại khi về đến Hàn Quốc. Trong khi chờ đợi thì cậu hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé.>
Dowon nghĩ rằng anh nên đặc biệt cẩn thận với viện trưởng, người biết về anh với tiền đề 'Quá giỏi trong việc giả vờ như không có chuyện gì'.