Anh quyết định hỏi bartender có vẻ trạc tuổi MJ. Đàn ông ở độ tuổi đó nghĩ thế nào về tình dục? Cậu ấy ngây người nhìn Dowon rồi mỉm cười như thể cảm thấy rất thú vị.
"Anh dường như cũng khá trẻ mà."
"A, tôi đã già rồi."
"Tôi ngạc nhiên khi anh lại nói vậy trong khi trông anh chỉ lớn hơn tôi vài tuổi."
"Ừm. Phải. Tôi không chăm chút nhan sắc gì đâu nên có lẽ vậy mà tôi già đi rồi."
"Anh cũng rất đẹp trai mà. Không phải tôi khen xã giao đâu nhưng thực sự không có mấy người đẹp như anh cả."
"Tôi biết rồi. Tôi sẽ cho cậu tiền boa."
"Ha ha, tôi không có ý đó mà. Anh vẫn còn đủ trẻ để hẹn hò với một người ở độ tuổi của tôi."
Dowon chậm rãi xoay ly rượu và nhìn người phục vụ lần nữa. Cậu ấy bao nhiêu tuổi? Tầm giữa 20? Hay nửa sau? Cậu trông không trẻ lắm nhưng không quá già. Thật khó để ước tính tuổi tác vì ánh đèn rực rỡ.
Dowon tự cười nhạo bản thân vì lại nhớ đến MJ khi nhìn người đàn ông trước mặt. Có lẽ tư duy của anh đã bị xáo trộn khi liên tưởng đến cậu ấy từ một Bartender chỉ có điểm chung về tuổi tác và giới tính.
"Tôi chưa từng yêu đương nhiều bởi vì tôi đã kết hôn với mối tình đầu của mình."
"Đó không phải là những tình tiết chỉ thấy trong phim thôi sao? Lãng mạn thật đấy."
"Bây giờ chúng tôi ly hôn rồi."
"Anh còn lưu luyến không?"
"Chà. Mặc dù không rõ lắm nhưng tôi nghĩ là không. Tôi muốn chịu trách nhiệm nhưng không phải vì yêu cô ấy."
"Anh đã có người mình thích rồi sao."
"So với mối tình đầu thì tôi quan tâm đến người đó hơn, nhưng tôi không biết liệu những cảm xúc đó có phải là thích hay không."
"Tại sao anh lại không tin tưởng vào cảm xúc của mình?"
"Tôi chưa từng yêu đương ai khác ngoại trừ mối tình đầu, nên tôi không biết phải làm gì cả. Tôi thậm chí còn không hiểu nổi bản thân mình nữa."
"Tại sao anh lại không biết? Nếu anh thích một người nào đó thì anh sẽ ngay lập tức nhận ra thôi."
"Cái đó ....."
Dowon lại nghịch ly rượu. Mặt anh nóng ran khi nghe thấy điều này từ miệng người khác. Vừa lấy tay lau những giọt nước đọng trên ly, Dowon bắt đầu nói những điều mà ngay cả anh cũng không định nghĩa được.
"Có rất nhiều chuyện đáng xấu hổ, nhưng tôi không muốn tỏ ra bối rối. Tôi nghĩ mình không nên dao động. À, tốt thôi. Tôi chỉ muốn phớt lờ những chuyện đã xảy ra, nhưng tôi không biết liệu làm vậy có hiệu quả hay không. Nhiều người đàn ông ở độ tuổi của tôi đã trải nghiệm rất nhiều về tình dục. Vậy nên tôi cũng tự hỏi việc coi chuyện ngủ với nhau một đêm không có gì là to tát thì có đúng hay không. Tôi xin lỗi. Tôi nói năng lộn xộn quá nhỉ."
Bartender phục vụ thêm một món ăn nhẹ với trái cây xiên que. Anh nhìn cậu, nói rằng anh chưa từng gọi đồ ăn nhẹ, nhưng cậu ấy chỉ mỉm cười.
"Chuyện này có vẻ phức tạp nhỉ. Vậy là anh muốn sắp xếp lại mối quan hệ này nhưng lại không thể làm được. Có lẽ vì lý do nào sao? Tôi không biết liệu nói thế này có ổn không nhưng tôi đoán anh đã phạm sai lầm nào đó chăng."
"Chà. Có lẽ vậy. Tôi không thể vạch rõ ranh giới bởi vì tôi bị ám ảnh bởi 'trách nhiệm' nghề nghiệp. Tôi từng nghĩ đó là một căn bệnh và chấp nhận nó, nhưng dường như tôi đã làm sai gì rồi. Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra nên tôi không biết phải làm sao hết."
"Anh có thích sau khi đón nhận chuyện đó không, hay đại loại thế?"
"Đúng là tôi quan tâm, nhưng tôi không biết mình có thích hay không. Có vẻ tư tưởng của tôi đã lỗi thời rồi nên tôi đang xem xét nghiêm túc về những gì giới trẻ ngày nay có thể làm. Haiz."
Tội phạm, bệnh nhân và đàn ông. Tại sao anh lại chấp nhận những thứ lẽ ra phải tránh thật xa? A, điên mất thôi. Nghĩ lại thì điều này thực sự điên rồ. Dowon, tại sao mày lại làm như vậy?
Khi nguyền rủa quá khứ của chính mình, Dowon bày ra vẻ mặt như muốn khóc. Anh thậm chí còn đồng ý làm tình chỉ vì anh muốn ở bên cạnh MJ... Chuyện đó thật điên rồ, nhưng tại sao lúc ấy anh lại không nhận thức được.
Liệu MJ có mảy may suy nghĩ rằng lần làm tình đó không là gì cả? Đúng vậy, MJ vốn là người quan hệ tình dục dựa trên nhu cầu nên lần này cũng là vì nhu cầu chứ cậu ta không có chút tình cảm nào cả. Đúng vậy, sẽ là như vậy.
Anh uống vội ngụm rượu và ho nhẹ. Anh lấy miếng dứa ra khỏi xiên trái cây và nhai. Anh cố gắng dùng đầu ngón tay gạt đi hơi rượu đang dâng lên đáy mắt, nhưng khuôn mặt đã nóng bừng thì không dễ dàng dịu đi.
"Nếu ngày nay mọi người đều làm như vậy thì tôi muốn vạch ra ranh giới bằng cách chấp nhận những gì nên chấp nhận và từ chối những gì nên từ chối. Nhưng nếu không phải vậy..... thì tôi nên làm gì với tình huống đặc biệt đó đây?"
"Khi đối phương có tình cảm với anh sao? Thế cũng tốt mà. Có nhiều người rất nghiêm túc khi làm tình."
".... Ừm."
"Nếu rơi vào trường hợp thứ hai thì khó khăn hơn. Dường như anh đang cân nhắc rất kỹ lưỡng. Trên thực tế thì không phải bản thân anh đã có câu trả lời rõ ràng rồi sao?"
"Có vẻ như tôi đã đánh mất cảm giác thực tế bởi vì gần đây tôi đã trải qua quá nhiều chuyện khác thường. Nên tôi thực sự không biết nữa."
"Nếu anh không thích đối phương thì anh đâu có lý do gì để ép buộc bản thân phải quan tâm đến họ. Nếu thực sự không thoải mái và nặng nề thì anh có thể mạnh dạn từ chối mà."
"Tôi nghĩ rằng việc chà đạp lên trái tim người khác là quá tàn nhẫn."
"Tôi đã cảm nhận được điều đó khi nghe anh nói đã kết hôn với mối tình đầu, nhưng anh thực sự là một người lãng mạn đấy."
"Không. Tôi không có ý định sẽ kết thúc mọi chuyện như vậy."
"MJ sẽ phát điên lên khi nghe thấy điều này, phải không?"
Dừng lại.
Dowon bỏ bàn tay đang đè xuống khóe mắt.
"Sao cơ?"
Khi anh nhìn lên, bartender vẫn đang cười tủm tỉm. Cậu ta bày ra biểu cảm rất tinh quái với Dowon, người đang ngây ngốc nhìn cậu.
"Anh thực sự không nhận ra luôn. Không phải anh mắc chứng rối loạn nhận dạng khuôn mặt hay cái gì đó tương tự đấy chứ? Lúc tiếp khách thì tôi trầm giọng hơn một chút nên có lẽ anh không thể phân biệt được bằng giọng nói, nhưng ngay cả khuôn mặt tôi mà anh cũng không nhận ra thì đáng buồn thật đấy. Gương mặt của tôi không để lại chút ấn tượng nào sao, thưa bác sĩ?"
Miệng Dowon từ từ mở ra. Không một âm thanh nào phát ra từ cái miệng há hốc. Người đàn ông tháo gọng kính không độ xuống. Có vẻ như đèn quá sáng nên cậu đã tắt một công tắc và độ sáng giảm đi một nửa. Dowon cuối cùng cũng nhận ra khuôn mặt có đường nét rõ ràng. Không thể nào quên được khuôn mặt thanh tú, xinh xắn, lém lỉnh ấy.
"Bạn của MJ."
Cậu ta vẫn cười không ngừng.
"Bây giờ anh mới nhận ra tôi. Vì sao anh lại không biết được nhỉ? Lúc anh nhìn chằm chằm vào tôi trước đó, tôi đã sợ hãi vì cứ tưởng anh đã nhận ra rồi nhưng lại không phải vậy."
"..... Cậu vốn có mái tóc rất xoăn mà."
"Tôi uốn tóc đó. Anh không nhận ra bởi vì tôi đã thay đổi kiểu tóc xù xì của mình, hay anh thực sự không nghĩ rằng đó là tôi? Bởi vì tôi xuất hiện ở một nơi quá bất ngờ nên anh bị bất hòa nhận thức* à?"
(*Bất hòa nhận thức xảy ra khi một người có hai niềm tin xung đột với nhau. Họ thường tự thuyết phục bản thân để tin tưởng vào niềm tin mình mong muốn hơn. Trong trường hợp này, Dowon có thể nhận ra thanh niên tóc vàng là Ice nhưng anh lại muốn tin rằng Ice không thể xuất hiện ở một nơi như này. Hai niềm tin đó mâu thuẫn với nhau nên Dowon chọn cách tự thuyết phục bản thân rằng cậu Bartender kia không phải là Ice.)
"...."
"Ahaha, đừng làm vẻ mặt khổ sở như vậy. Tôi thực sự cũng rất ngạc nhiên. Không, bác sĩ, tại sao anh lại ở đây? Tôi chỉ đến làm thay ca cho một người bạn một ngày thôi. Tại sao lại trùng hợp như vậy?"
"Đừng nói dối nữa. Cậu đang toan tính gì vậy?"
"Tôi thực sự chưa từng nghĩ rằng anh sẽ đến đây đâu. Nghe nói anh không thích uống rượu nên tôi tin mình sẽ không đụng mặt anh. Hôm nay tôi đổi ca cho một người bạn để theo dõi bác sĩ. Từ nơi này có thể quan sát rõ nhà hàng bên kia. Nhìn kìa. Anh thấy chứ?"
Dowon nhìn theo ngón tay của chàng trai tóc vàng và quay đầu lại. Anh có thể nhìn thấy rõ ràng nhà hàng nơi anh và vợ cũ đã ăn tối. Dowon gác tay lên trán và vùi mình vào ghế. Sớm biết vậy thì anh đã đi thẳng về nhà rồi. Bây giờ có hối hận thì cũng đã quá muộn.
"Lẽ ra MJ nên nghe chuyện điều này."
Không được. Nếu đương sự nghe được câu chuyện đáng xấu hổ này thì anh thà chết còn hơn. Dowon nghiêm mặt nói.
"Cậu tuyệt đối không được nói gì hết. Tôi không đùa đâu."
"Tại sao? Đây đâu phải nói xấu sau lưng, toàn là chuyện tốt đẹp nên có thể nói mà."
"Đừng làm thế."
"Ah ha, bác sĩ, anh đang xấu hổ sao?"
"Không phải như vậy. Cậu đừng làm thế. Thật bất lịch sự khi một bartender tiết lộ câu chuyện của khách hàng cho người khác."
"Tôi không phải là nhân viên chính thức ở đây. Tôi chỉ là nhân viên dự bị thay cho một người bạn. Trong khi cậu ta khẩn trương tìm người thay thế thì xung quanh chỉ có tôi là đủ kỹ năng pha chế. Vì vậy tôi không có trách nhiệm phải thực hiện nghĩa vụ với tư cách là nhân viên ở nơi này."
Anh cắn chặt môi vì cảm thấy ghét bỏ. Dowon, người đang đỏ bừng mặt khác hẳn với cơn say, bắt đầu bực bội với chàng trai.
"Cậu thực sự sẽ làm vậy sao?"
"Bác sĩ, chuyện này rất tuyệt mà. Anh đang thực sự khổ não vì MJ. Cho dù cậu ta là thằng điên nhưng anh lại không bận tâm chút nào về điều đó. MJ xứng đáng được yêu."
Cái đó, đủ rồi.... Dowon, người nghe thấy lời bình luận về chính mình qua miệng người khác, không khỏi hét lên trong lòng. Ánh mắt anh trở nên tuyệt vọng.
"Đừng nói với MJ."
"Xin lỗi anh. Tôi cần phải nói với cậu ấy."
"Tại sao?"
"Tôi được phái đi để giám sát bác sĩ. Tôi cần báo cáo lại tất cả mọi thứ liên quan đến anh. Anh đã gặp gỡ ai, giờ nào phút nào hôm nay, đã nói những chuyện gì, toàn bộ."
"Tôi không yêu cầu cậu đừng báo cáo lại rằng tôi đã tới đây. Chỉ cần lược bớt cuộc nói chuyện của chúng ta đi thôi."
"Nếu tôi không nói thì MJ cũng sẽ biết được thôi. Bác sĩ, có nhiều người theo dõi anh hơn anh nghĩ đấy."
Dowon quay đầu lại. Sau khi nhìn những khách hàng thân thiết nói chuyện phiếm trên bàn, anh lại hướng ánh mắt về phía chàng trai tóc vàng. Cậu ta chỉ nhún vai. Không có cách nào để Dowon biết được có bao nhiêu người đã trở thành con mắt của MJ và giám sát anh chặt chẽ đến mức nào.
"Sẽ rất bất lợi cho tôi nếu lược đi câu chuyện mà đằng nào cậu ấy cũng sẽ biết. Tôi sẽ bị cậu ta xử lý vì đã giấu giếm chuyện đó mất."
"..... Haa."
"MJ đang rất lo lắng vì bác sĩ suýt bị Cha bắt cóc. Nếu Crack hành động bất ngờ như lần trước thì phải làm sao? Vậy nên cậu ta sẽ can thiệp một chút vào đời tư của bác sĩ. Nếu không, chúng ta sẽ bị hại mà không kịp trở tay mất."
"Tôi thực sự không thích cảnh sát nhưng giờ thì tôi muốn báo cáo chuyện này rồi đấy."
"Anh có thể làm vậy. Nhưng chắc chắn họ sẽ không phát hiện ra gì đâu vì không có bằng chứng."
Dowon lấy hai tay che mặt. Giờ phút này, anh cảm thấy muốn buông bỏ chuyện của MJ và tự hỏi mình có nên đuổi theo Cha hay không.
Nếu MJ nghe được những gì anh và tóc vàng đã nói với nhau ... Anh thực sự không muốn tưởng tượng ra những chuyện sau đó nữa. Anh hối hận không kịp khi đột nhiên làm ra những chuyện mà bình thường sẽ không bao giờ làm, nhưng tại sao anh lại không về nhà mà uống rượu cơ chứ?
"Tôi nghe nói rằng bác sĩ đang tìm kiếm thông tin về Cha cùng với cảnh sát."
"... Tôi không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa rồi. Phải, đúng vậy."
"Anh đã hứa với MJ là không dính líu đến bất cứ điều gì liên quan đến cảnh sát Park hay Cha nhưng giờ anh lại thất hứa."
"Tôi không thể làm gì khác. Tôi là nhân chứng duy nhất và là người nắm giữ thông tin liên quan đến Cha. Nếu tôi từ chối yêu cầu của cảnh sát thì họ sẽ chuyển tôi sang bên công tố."
"Nếu anh chỉ tiết lộ rằng Cha là bệnh nhân của anh thì thật đáng tiếc."
"Tôi không có nghĩa vụ phải chia sẻ 100% thông tin mà tôi biết."
"Tôi biết. Tôi không chỉ trích hay đổ lỗi cho bác sĩ đâu. Chắc hẳn anh cũng có phán đoán của riêng mình nên MJ không đề cập gì đến chuyện đó cả. Vậy nên nếu anh có thể xác nhận danh tính của Cha thông qua hồ sơ bệnh án thì tôi thật sự hy vọng rằng anh sẽ cung cấp thông tin cho chúng tôi trước cảnh sát."
"Dù có muốn thông báo trước cho các cậu thì tôi cũng không biết phương thức để liên lạc."
"MJ sẽ đến tìm anh."
"Ý cậu là cậu ta sẽ biết khi nào tôi tìm thấy thông tin và đến đúng lúc à?"
"Tôi nghĩ MJ sẽ lo liệu việc đó. Bác sĩ đừng biểu hiện gì cả. Ngay khi anh tìm thấy thông tin về Cha, chỉ cần anh không thông báo cho cảnh sát trước, thì chúng tôi sẽ lo liệu chuyện đó."
Dowon miễn cưỡng gật đầu. Anh không muốn che giấu thông tin với cảnh sát, nhưng anh nghĩ sẽ ổn thôi nếu mình nói trước với MJ rồi mới báo cho cảnh sát.
Những hồ sơ đó không phải là tài liệu bảo mật nghiêm ngặt. Anh ấy viết chúng cho mục đích học thuật nên không bị ràng buộc pháp lý để chỉ cung cấp riêng cho cảnh sát. Sẽ không có vấn đề gì nếu ai đó tìm ra thông tin nhanh hơn Dowon một chút.
Dowon nhặt áo khoác và khăn quàng lên. Khi anh trả tiền cho đồ uống, bao gồm cả tiền boa, tóc vàng đã bắt lấy cổ tay của Dowon thay vì tờ tiền. Rồi cậu kéo Dowon, người đang nhìn chằm chằm về phía mình và nói bằng một giọng nhỏ đến mức không ai khác có thể nghe thấy.
"Những người trẻ tuổi ngày nay không thô lỗ như MJ đâu. Tôi sẽ không đổ lỗi cho anh nếu bây giờ anh từ bỏ cậu ấy. Nhưng chỉ cần anh thuần hóa MJ thành 'giới trẻ ngày nay' thì có thể cứu mạng được một người rồi. Có lẽ MJ và những người liên quan đến cậu ta đều có thể sống sót."
Dowon nhíu mày trước từ "thuần hóa". Anh cảm thấy khó chịu khi MJ bị đối xử như động vật hoang dã chỉ biết sống theo bản năng. Tuy nhiên, trước khi Dowon có thể phản bác, tóc vàng đã siết cổ tay Dowon chặt hơn và nói.
"Đã từ rất lâu trước đây, thế giới của MJ chỉ có một mình bác sĩ. Cậu ấy không được dạy về một thế giới khác. Vì vậy cậu ta không biết đến một thế giới mà không có anh."
Anh cảm thấy phi lý. Các yếu tố tạo nên một con người thường rất đa dạng, nhưng làm sao cậu ta có thể khẳng định chắc chắn rằng thế giới của MJ chỉ gói gọn một mình Dowon?
"Trước mặt bác sĩ thì cậu ấy tỏ ra bình thường vậy thôi chứ thực tế thì hoàn toàn khác. MJ bị mất kiểm soát. Nghiêm trọng hơn những gì anh biết nhiều. Cậu ấy không muốn bị bác sĩ ghét nên chỉ có thể giả vờ cư xử như bình thường. Nếu anh nghi ngờ lời nói của tôi thì sau này tôi sẽ cho anh thấy. Cách cậu ta đối xử với những người khác ngoài bác sĩ."
... Hai người không phải là bạn bè sao? Tại sao cậu lại cố gắng phơi bày mặt xấu của MJ? Dowon không biết làm thế nào để đối phó với chàng trai này vì anh không biết ý định thực sự của cậu ta. Tóc vàng như muốn đẩy anh ấy ra khỏi mối quan hệ gần gũi với MJ và những hành động đó thật khó để chấp nhận.
Hiểu được vẻ mặt cảnh giác của Dowon, chàng trai chỉ mỉm cười. Bàn tay đang nắm cổ tay Dowon từ từ nới lỏng. Tóc vàng mỉm cười trong khi nhận số tiền của Dowon. Nụ cười của cậu ta dịu dàng nhưng không có vẻ gì là ngây thơ.
"Hẹn gặp lại lần sau, bác sĩ."
Nhìn lại tóc vàng, Dowon mở cửa quán bar. Anh bước lên cầu thang dẫn lên tầng một. Không do dự, anh đi xuống ga tàu điện ngầm mà anh đã chần chừ trước đó. Đứng trên sân ga, anh thả lỏng nắm tay đang siết chặt của mình. Có một mảnh giấy mà tóc vàng đã bí mật nhét vào tay anh lúc nãy.
Khi anh mở tờ giấy nhàu nát, có thông tin liên lạc của ai đó được viết nguệch ngoạc bằng bút. Không phải là mã vùng hay số của công ty viễn thông, mà là một số điện thoại.
―Nếu anh nghi ngờ lời nói của tôi thì sau này tôi sẽ cho anh thấy. Cách cậu ta đối xử với những người khác ngoài bác sĩ.
Lời nói của thanh niên tóc vàng cứ văng vẳng trong tâm trí. Không rõ liệu tóc vàng hy vọng Dowon không từ bỏ MJ hay là muốn anh làm vậy. Vì vậy, Dowon do dự không biết có nên gọi vào số điện thoại mà cậu ta đã cho hay không.
Sự can thiệp tóc vàng có thể hữu ích cho quá trình tư vấn. Khi tư vấn tại Hoa Kỳ, các bậc cha mẹ đã đến gặp bác sĩ mà không có sự đồng ý của con cái, rồi tiết lộ cuộc sống riêng tư của những đứa trẻ và cùng nhau tìm ra vấn đề và giải pháp.
Mặc dù cần phải tuân thủ nguyên tắc bảo mật vô điều kiện những thông tin của bệnh nhân nhưng người nhà, người yêu, họ hàng vì nhiều lý do khác nhau nên không đến cùng bệnh nhân, đã lắng nghe những lời tư vấn của bác sĩ và tham gia vào quá trình điều trị. Đó là liệu pháp tư vấn gián tiếp khi bệnh nhân từ chối điều trị nhưng những người thân của họ không thể cứ vậy nhắm mắt làm ngơ.
Nói chung, thái độ của tóc vàng khá giống với cuộc tư vấn gián tiếp đó. Giúp đỡ bác sĩ tư vấn để họ có thể nhìn nhận chính xác vấn đề của bệnh nhân. Tuy nhiên, bệnh nhân sẽ không đồng ý chuyện đó. Đây hoàn toàn là vấn đề mà bác sĩ phải quyết định.
Dowon gấp tờ giấy ngay ngắn và bỏ vào túi áo khoác. Sờ mép tờ giấy, anh cúi đầu xuống. Suy nghĩ cũng nghiêng ngả theo tầm nhìn. Có cần thiết phải hủy hoại hết bản tính vốn có của MJ và biến cậu ấy thành một con người xã hội? Điều cậu ấy thực sự mong muốn là điều trị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chứ không phải thay đổi bản chất của mình.
Hình bóng của đoàn tàu càng đến gần hơn, âm thanh của những bánh xe sắt ma sát ngày càng ồn ào. Dowon nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình bị bóng tối xóa nhòa rồi lộ sáng trên cửa chắn của chuyến tàu đang vụt qua nhanh chóng.
Anh nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông không thể thoát khỏi những vấn đề của MJ. Một người đàn ông không chắc mình có thể lún sâu vào bao nhiêu. Dowon mân mê tờ giấy trong lòng bàn tay. Đã đến lúc anh phải đưa ra quyết định.