Dowon nhìn chằm chằm vào cửa sổ tàu điện ngầm. Khuôn mặt anh chưa từng nhìn thấy khi anh lái ô tô đang phản chiếu trên tấm kính tối om trong đường hầm.
Ánh đèn huỳnh quang chiếu từ trên xuống đổ bóng dài dưới mũi và lông mày của anh. Bóng đổ giữa cằm và cổ cũng sâu hơn bình thường. Ngũ quan hằn lên rõ ràng.
Hoàn toàn khác với hình ảnh phản chiếu mà Dowon nhìn thấy qua tấm gương trong phòng tắm. Dowon không thể rời mắt khỏi khuôn mặt thoáng chốc biến mất trong ánh sáng đường hầm và hiện rõ trở lại trong bóng tối, tự hỏi từ bao giờ mình lại già đi nhiều như vậy. Mái tóc lưa thưa và hốc mắt trũng sâu hơn so với trí nhớ của anh trông thật lạ lẫm.
Sức sống của tuổi trẻ đã biến mất từ lâu sau làn da kém đàn hồi. Đôi mắt đen láy và tràn đầy năng lượng đã trở nên đục ngầu, như lớp lá rụng chất chồng.
Vẻ mặt rạng rỡ tích cực, những bước chân nhẹ nhàng và tự tin của anh ấy đang chậm dần, trì trệ lại phía sau. Tận mắt chứng kiến những thứ mà anh nghĩ sẽ không bao giờ thay đổi, giờ đây lại vì tuổi tác mà hao mòn, khiến anh đau khổ hơn nhiều so với tưởng tượng.
Dùng ngón tay sờ lên mặt, Dowon cuối cùng cũng nhìn đi chỗ khác. Mặc dù cố gắng nhìn những hành khách khác trong toa nhưng anh ấy vẫn tự nhiên quay đầu và nhìn theo hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ. Anh thở dài, thẫn thờ nhìn dáng vẻ xa lạ của bản thân với đôi mắt nửa cam chịu.
Thực tế thì Dowon có nhiều vấn đề khác cần phải suy nghĩ. Điều đó còn quan trọng hơn cả việc nhìn lại con người cũ của anh. Những lo lắng thực tế về việc liệu một tên tội phạm có thể trở thành người yêu hay không. Nói một cách hợp lý thì anh ấy phải xem xét quá khứ của MJ phức tạp đến mức nào, và tội danh của cậu ấy bị cảnh sát truy nã nghiêm trọng đến đâu.
Ngay trước khi tan sở, Maeng Kang Jo đã gọi cho Dowon. Để giảm bớt công việc cho anh ấy, viện trưởng đã thay anh đảm nhận vụ án 'Cha'.
"Bác sĩ Do, có vẻ như rất khó để xác định ai là Cha nếu chỉ dựa trên những hồ sơ nghiên cứu của cậu."
Có lẽ viện trưởng biết cụ thể về cuộc điều tra của cảnh sát hơn cả Dowon.
"Cảnh sát đang thẩm vấn tất cả các thành viên của hiệp hội săn bắn. Tôi nghĩ rằng mình đã biết lý do tại sao họ lại gọi buổi tụ tập là 'họp lớp'. Bởi vì họ được giáo dục thường xuyên tại các bữa tiệc. Đó là một loại hình truyền bá tư tưởng. Vì thế, có rất nhiều người không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo tưởng, như thể đã bị tẩy não bởi giáo chủ mà họ sùng bái. Nhưng vấn đề là người giáo dục họ dường như không phải là 'Cha'."
Bởi vì ông đã thảo luận đầy đủ với công tố viên phụ trách, viện trưởng phải cung cấp kết quả nghiên cứu của Dowon làm bằng chứng. Nhờ đó, Dowon đã gián tiếp có được thông tin về hiệp hội săn bắn do Cha đứng đầu.
"Có một kẻ có ảnh hưởng rất lớn đến những người trong Hiệp hội thay cho Cha. Hắn là người đã che giấu sự tồn tại của Cha rất kỹ lưỡng. Có vẻ như cuộc điều tra đang gặp khó khăn vì kẻ trung gian này. Bởi vì thông tin đã bị ẩn đi hai lần."
Dowon nhớ đến một cái tên mà anh đã không tiết lộ.
Crack.
Người mang mệnh lệnh của Cha cho MJ và những thành viên quan trọng như cậu ấy. Bạn của MJ gọi Crack là kẻ mất trí. Mặc dù anh ta tổ chức một bữa tiệc ma túy để lôi kéo mọi người, nhưng cảnh sát lại không thể tóm được cái đuôi đó.
Rất có khả năng các quan chức cấp cao trong Cơ quan Cảnh sát Quốc gia, công tố viên hoặc một số chính trị gia có liên quan đến tổ chức này và đã che giấu thông tin. Ở Hoa Kỳ, việc ma túy có liên quan đến các nhân vật chính trị cũng rất phổ biến.
"Tôi nghe nói Cha là một thanh niên ở độ tuổi hai mươi và là bệnh nhân của bác sĩ Do, nhưng tôi không thể tìm ra mối liên hệ nào cả. Bệnh nhân của cậu đều là người trưởng thành. Kể từ lần tư vấn đầu tiên của cậu, tất cả bệnh nhân đều trên 18 tuổi ở Mỹ. Nếu vậy, điều đó có nghĩa là Cha, hiện đang ở độ tuổi 20, sẽ là trẻ vị thành niên hồi được cậu tiếp nhận tư vấn."
Đó là một sự mâu thuẫn. Cái nào mới là sự thật? Điều này có nghĩa là hoặc Cha không ở độ tuổi 20 hoặc hắn không phải là bệnh nhân của Dowon. Nếu hắn không ở tầm tuổi đó thì anh ấy sẽ phải xác định lại tuổi của Cha, vậy thì việc điều tra sẽ quay về điểm xuất phát và mọi nỗ lực hiện tại trở nên vô ích.
Dowon quyết định thành thật với viện trưởng Maeng, người hoàn toàn hiểu rõ vụ án này. Anh nhắc đến một người đáng nghi. Đó là bệnh nhân A, người đã được tư vấn chuyên sâu trong luận văn thạc sĩ đầu tiên của mình.
Bề ngoài, cậu ấy là một mỹ nam đẹp kiểu phương Tây với chiều cao hơn 1m80. Một người có cử chỉ khoa trương và biết cách kể chuyện lưu loát, để lại ấn tượng như một diễn viên. Vì cậu ấy ở độ tuổi ngoài 20 vào thời điểm tư vấn, cho nên mặc dù cậu ấy khác với độ tuổi ước tính của Cha nhưng Dowon vẫn cảm thấy lo lắng một cách kỳ lạ.
Tất nhiên, không có chứng cứ xác thực, đó chỉ là trực giác của anh ấy. Cho dù là như vậy nhưng nếu nó giúp ích cho cuộc điều tra thì Dowon cũng muốn viện trưởng chuyện lời lại cho cảnh sát. Ông gật đầu.
Sau khi nói chuyện với viện trưởng Maeng, Dowon quay lại và ngồi thẫn thờ ở bàn làm việc một hồi lâu. Anh không thể tập trung vào những dòng chữ trong hồ sơ tư vấn của bệnh nhân đang mở trước mắt. Dowon xoa mặt. Khuôn mặt nóng bừng bị nhuộm thành màu đỏ của anh ấy đã truyền toàn bộ nhiệt độ vào lòng bàn tay.
Nếu sự tồn tại của thời gian có trọng lượng thì rõ ràng nó nặng hơn nhiều so với những gì Dowon từng biết. Khoảng thời gian anh lặp đi lặp lại những việc quen thuộc hằng ngày thì rất nhẹ. Nhưng bất cứ khi anh nghĩ về MJ thì mỗi giây trôi qua cũng đều mang ý nghĩa.
Khoảng thời gian đơn điệu bởi vì tràn ngập MJ mà đã trở nên vô cùng nặng nề và làm phân tán lý trí bình tĩnh của Dowon. Vô vàn suy nghĩ khác nhau hiện lên mơ hồ như phù sa trôi nổi.
Chuyện này thực sự rất khó khăn. Khuôn mặt mà anh nhìn thấy qua cửa sổ tàu điện ngầm đã quá già để nhường một chỗ trong trái tim cho một người xa lạ.
Người ta nói tình yêu không có tuổi tác hay biên giới, nhưng anh luôn nghĩ rằng nó có hạn sử dụng. Và ngày hết hạn đó đối với Dowon đã qua từ lâu rồi.
Ở độ tuổi của Dowon, giữ gìn mọi thứ thì thích hợp hơn là sự khởi đầu. Dowon thậm chí còn không thể giữ được cuộc hôn nhân với mối tình đầu của mình, cho nên việc bắt đầu một mối quan hệ khác thực sự khó với anh. Bởi vì anh sợ rằng, nếu mở nắp lon đã quá hạn sử dụng có thể sẽ ngửi thấy mùi ôi thiu.
"Mình biết bây giờ không phải là lúc để lo lắng như thế này."
Dowon lẩm bẩm một mình và vùi mặt vào lòng bàn tay. Anh không biết phải nói gì về việc quan tâm đến một ai đó quá nhiều. Cảm xúc không mới mẻ như 'xốn xang' cũng không tích cực như 'hy vọng'. Chỉ là.... Nó chỉ là như thế này.
Chỉ cần nghĩ đến thôi mà da anh đã nóng bừng lên. Nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này thì đáng lẽ anh nên đọc nhiều câu chuyện về tình yêu và hẹn hò thay vì nghiên cứu sâu về phân tâm học bệnh lý. Dù hối hận nhưng tất cả đều vô ích. Cảm thấy thật thảm hại, anh xoa mặt lần nữa.
Sau khi xuống tàu điện ngầm, Dowon chậm rãi đi bộ về nhà. Anh bước vào khu chung cư và cảm thấy nhẹ nhõm khi hít thật sâu mùi hương quen thuộc của ngôi nhà. Chủ yếu là mùi nước xả vải từ quần áo được gửi đến tiệm giặt ủi.
Lúc Dowon cởi áo khoác và treo nó lên mắc áo, anh tìm thấy một mảnh giấy sột soạt trong túi. Anh lấy nó ra và kiểm tra. Đó là mảnh giấy mà bạn của MJ đã đưa cho anh ở quán bar. Một ghi chú viết kèm một số điện thoại. Anh nhớ đến nụ cười với đôi mắt cong lại thành nửa mặt trăng của cậu ta, nói rằng cậu sẽ cho anh ấy thấy cách MJ đối xử với mọi người xung quanh.
Dowon mân mê góc mảnh ghi chú và vò nát nó trong tay. Tờ giấy nhàu nhĩ bị ném vào thùng rác.
Dowon ngắm nghía mình thật lâu trước gương trong trang phục chỉnh tề. Nhận thức được điều đó, anh xấu hổ quay đầu đi, nhưng lại thở dài khi sửa sang lại quần áo một lần nữa trước khi bước ra khỏi nhà.
Tự cho mình là kẻ ngốc, cuối cùng anh bỏ cuộc vì không tìm được cách nào để trở nên thông minh hơn. Anh không biết câu trả lời, vậy nên hãy cứ thử một lần xem sao. Cuộc sống là thế đấy. Chúng ta không thể biết hết mọi điều phía trước.
Dowon gõ cửa phòng bên cạnh trong khi tự an ủi bản thân, rằng sự vụng về của anh ấy là lẽ tự nhiên.
"MJ, là tôi đây."
Cửa mở. Một bàn tay vươn ra từ bên trong cánh cửa. Như đã chờ đợi từ rất lâu, hai cánh tay ôm chầm lấy Dowon. Cảm biến trên cửa trước vẫn bị hỏng, nhưng không giống như lần đầu tiên anh đến, đèn đã bật sáng nên khung cảnh trong phòng lọt vào mắt Dowon.
Sàn nhà nơi những mảnh bát đĩa vỡ vụn đã được dọn sạch và bộ bát đĩa mới đã lấp đầy khoảng trống. Chủ nhân của cả hai cánh tay đã tặng cho Dowon một nụ hôn lên má. Dường như anh có thể nghe thấy thanh âm đôi môi mềm mại chạm vào má mình và tiếng gừ gừ phát ra từ cổ họng cậu.
"Anh trễ một tiếng so với giờ hẹn. Tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi."
MJ với mái tóc cắt ngắn đang nhìn xuống Dowon. Dowon hôn lên vết sẹo của MJ trong khi chạm tay vào vùng da đầu bị bỏng.
MJ mỉm cười và cúi đầu thêm một chút. Anh nhẹ nhàng cắn vào làn da teo lại vì ngọn lửa thiêu rụi và vành tai cong cong. Chỉ sau đó, MJ mới mỉm cười hài lòng, như thể cậu ấy đã được thưởng cho việc chờ đợi hơn một giờ.
"Tôi xin lỗi. Tôi đã tranh thủ ghé vào cửa hàng bách hóa trên đường về."
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi đã mua thứ này."
Dowon giơ hai túi giấy mà anh đang cầm bằng cả hai tay. Một bên là rượu vang và cái còn lại là áo từ một thương hiệu hiếm hoi bày bán trong các cửa hàng bách hóa và cửa hàng miễn thuế. Dowon đưa cả hai cho MJ, người đang nhìn chúng.
"Bởi vì tửu lượng của tôi không cao lắm và cũng không biết nhiều về hương vị rượu vang. Nó có xuất xứ từ Chile, nghe bảo là có vị ngọt vừa phải, có được không?"
"Anh đang tặng cho tôi sao?"
"Phải. Cả chiếc áo đó nữa. MJ không có áo sáng màu nên tôi đã mua một cái."
"Cả cái này nữa à? Thật sao?"
"Nếu không thích thì cậu có thể đổi trả. Biên lai hẳn vẫn trong đó."
"Không có, tôi rất thích. Làm sao anh biết được kích cỡ của tôi mà mua vậy? Hạnh phúc thật đấy. Đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà."
"À, vậy thì tốt rồi."
"Thật sự rất tuyệt. Thật đó."
"Sau này tôi sẽ mua cho cậu thêm nữa."
"Ý bác sĩ là anh sẽ mua thứ gì đó trong khi nhớ đến tôi à? Haa, phải làm sao đây? Mấy chuyện bất ngờ thế này khiến tôi hưng phấn quá."
MJ đặt túi giấy xuống và ôm Dowon lần nữa. Với tầm nhìn gần trong gang tấc, MJ không nhìn thấy gì khác ngoài Dowon.
So với món quà thì việc tưởng tượng ra Dowon chọn mua một món đồ cho cậu khiến MJ thực sự vui mừng hơn nhiều. Chứng kiến phản ứng của MJ rõ ràng hạnh phúc vì một điều nhỏ nhặt, lại càng khiến Dowon ngượng ngùng. Nếu sớm biết sẽ như thế này thì anh đã mua những món đồ tốt hơn rồi. Hối hận thật đấy.
"Anh đã bật đèn ở nhà rồi à?"
Đó là câu chuyện về cuộc gọi của Bin Yumi ngày hôm qua. Ngay khi Dowon gật đầu, bàn tay của MJ đã nắm lấy cúc áo của Dowon.
"Hãy làm một hiệp rồi ăn nhé. Tôi sẽ nấu món nào đó hợp với rượu vang."
Những nỗi khổ tâm tạm gác khi xuống tàu điện ngầm lại một lần nữa hiện về trong tâm trí Dowon. Để duy trì mối quan hệ với MJ, Dowon cần phải làm một việc vô cùng quan trọng. Đó là vấn đề tuyệt đối không thể bỏ qua hay chôn vùi trong quá trình xây dựng mối quan hệ với MJ.
"Tôi còn chưa tắm nữa."
"Không sao hết. Tôi thích mùi của bác sĩ. Rất nhẹ nhàng và cũng kích thích nữa."
"Không, ý tôi không phải thế."
"Chỉ một chút thôi. Tôi sẽ chỉ làm một hiệp thôi. Lần này tôi sẽ kiềm chế."
"Tôi hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng cậu không thể kiểm soát bản thân trong lúc làm tình. Hãy làm chuyện đó vào cuối tuần."
"Là sao? Tôi đã nhẫn nhịn cả ngày nay rồi. Tôi thậm chí còn không thủ dâm khi nghĩ về bác sĩ."
"MJ."
"Tôi sẽ bắn ra bên ngoài mà."
"Cậu đã nói thế bao nhiêu lần rồi?"
"Nếu bắn vào trong thì tôi sẽ tắm cho anh thật sạch sẽ mà, ha haa, anh thơm quá."
"Bây giờ, chờ một chút, MJ."
Anh phải kiểm soát MJ, người đặc biệt thích tình dục. Dowon không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuyệt vọng tìm cách khống chế MJ nếu không muốn thú nhận rằng anh không thể sung sức như cậu ấy bởi vì anh đã già rồi.
Dowon đã học được rằng, vấn đề có thể phát sinh khi bắt đầu hẹn hò với một người trẻ tuổi hơn mình không phải là sự khác biệt về giá trị hay lối suy nghĩ, mà là nguồn năng lượng.
"Cuối tuần. Cậu có thể làm mọi thứ mình muốn vào cuối tuần. Tôi sẽ để cậu làm bao nhiêu tùy thích. Ngày mai tôi phải đi làm.... Vì hôm nay ngồi nhiều nên lưng dưới của tôi bị đau."
Dowon nói trong khi giữ lấy chiếc áo bị cởi qua vai. MJ có đủ sức mạnh để cởi quần áo anh, nhưng cậu ấy không cố gắng cưỡng ép Dowon một cách mạnh mẽ.
Cậu không thể làm tình nếu Dowon không muốn. Đó là sự khác biệt giữa hiếp dâm và tình dục. Cậu ấy không muốn coi thường ý kiến của Dowon, cũng như không muốn làm tổn thương anh ấy, cho nên MJ chỉ chăm chú nhìn vào bộ ngực lấp ló giữa vạt áo hở hang. MJ nuốt nước bọt đọng lại dưới lưỡi.
"Vậy thì tôi chỉ cần ngửi thôi."
"Sao cơ?"
"Tôi sẽ không làm tình, tôi chỉ ngửi anh thôi."
Không, tại sao cậu lại muốn ngửi mùi cơ thể?
Trước khi Dowon có thể xấu hổ từ chối, MJ đã vùi mũi vào giữa hõm cổ và bả vai của Dowon. Anh cố gắng che giấu sự bối rối khi được ôm trong vòng tay MJ, người đang hít một hơi thật sâu. Không giống như Dowon lo lắng rằng có thể có mùi hương kỳ lạ, MJ đã hít hà da thịt anh nhiều lần.
Tại sao cậu ấy thích ngửi mùi? Chẳng phải thực sự rất giống động vật hay sao?
Hiện tại Dowon chắc hẳn đã quen với điều đó, nhưng anh tự hỏi nếu lần nào anh cũng căng thẳng như thế này thì phải làm sao. MJ rùng mình khi mút mát xương quai xanh và cổ anh. Tuy rằng không thể sướng bằng chuyện giao hoan xác thịt, nhưng MJ đã thỏa mãn nhu cầu của mình, buông Dowon ra.
"Ừm, tôi có thể chịu đựng được với việc này."
MJ cười toe toét và bước vào phòng. Dowon cài cúc cổ áo trong khi che đi khuôn mặt đỏ bừng và cởi giày ở lối vào.