Đó là một đêm trăng khuyết. Những đám mây trôi nhanh theo ánh trăng. Gió thổi giữa các tòa nhà tạo ra âm thanh yếu ớt và trong tích tắc chúng bay vút lên trời và biến mất sau những đám mây che khuất mặt trăng.
Dowon bước ra khỏi chung cư chỉ với chiếc áo khoác trên người và rụt cổ lại vì cái lạnh bất ngờ. Xoa cái gáy nổi đầy da gà trắng bệch, anh tiến lại chiếc xe thùng màu xám bạc trong ngõ.
Cánh cửa mở ra như đã chờ đợi từ lâu. Có ba cảnh sát và Bin Yumi ở đó. Họ nhường chỗ cho Dowon ngồi lên xe.
"Tôi có chuyện muốn xác nhận nên đã vội vã tới đây. Sau khi xác nhận xong cái này tôi sẽ gửi qua cho anh ngay. Một lần nữa, thật xin lỗi vì đã đột ngột gọi anh đến."
Bin Yumi vẫn áy náy nhìn Dowon xua xua tay. Cô đưa cho anh tập hồ sơ nhận được từ một cảnh sát đồng nghiệp. Dowon mở bìa hồ sơ. Anh nhìn thấy hình ảnh của một người đàn ông mà anh đã gặp ở đâu đó.
"Đây là diễn viên Jang Jin Won. Năm nay ba mươi bốn tuổi. Kỹ năng diễn xuất của anh ấy có vẻ rất được công nhận, đến mức được đề cử cho hạng mục Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất tại một liên hoan phim nổi tiếng ở nước ngoài vào năm ngoái. Sự nghiệp diễn xuất của anh ấy đã kéo dài hơn 20 năm từ khi còn là một diễn viên nhí. Anh có thể nhận ra khuôn mặt này là ai không?"
Dowon xem qua vài bức ảnh và gật đầu.
"Cậu ấy là bệnh nhân của tôi. Chả trách cậu ấy rất đẹp trai, thì ra là một diễn viên."
"Anh thực sự không biết sao?"
"Tôi không hay xem TV hay phim ảnh. Ừm, người này cũng không quay nhiều quảng cáo hay thứ gì tương tự phải không? Tôi thực sự chưa từng thấy qua."
"A, đúng rồi. Hầu như không có quảng cáo, cũng không có phim truyền hình hay chương trình tạp kỹ, nên không có chủ đề nóng nào cả. Anh ta chỉ quay phim thôi. Tôi nghe nói rằng anh ta nổi tiếng ở nước ngoài hơn là Hàn Quốc. Và cũng hoạt động chủ yếu ở Mỹ."
"Hồi tôi còn học ở Mỹ, tôi cũng không xem cậu ấy đóng phim. Cậu ta có hoạt động độc lập trong mảng điện ảnh không?"
"Cái này tôi không rõ lắm. So với chuyện đó thì lí do tôi vội vã gọi bác sĩ ra đây là vì người này đã tạm thời quay về Hàn Quốc, nhưng vì lịch trình quay phim nên hai ngày sau lại phải ra nước ngoài. Tôi đang nghĩ đến việc áp dụng lệnh cấm xuất cảnh, nhưng liệu anh có bất kỳ hồ sơ điều trị nào dưới tên thật của anh ta không?"
Dowon lắc đầu.
"Hồ sơ của bệnh nhân phải được lưu trữ ở bệnh viện, tôi không được quyền giữ. Nếu công tố viên yêu cầu hỗ trợ điều tra thì bệnh viện có thể cung cấp. Cá nhân tôi không thể lấy hồ sơ từ bệnh viện được. Cô Bin Yumi cũng biết rõ, những chuyện như vậy là bất hợp pháp."
"Chắc rất khó để nhận được hồ sơ trong vòng hai ngày đúng không?"
"Phải. Hoa Kỳ rất nhạy cảm với các vấn đề xâm phạm quyền riêng tư hơn là Hàn Quốc."
"A, vậy thì nguy rồi. Bây giờ chúng ta chỉ có mấy kẻ tình nghi mà không có vật chứng nào cả."
"Đó là loại chứng cứ phạm tội gì?"
"Buôn bán ma túy. Tổ chức đó khá lớn. Tôi nghĩ vụ án này liên quan đến nhiều thành viên Quốc hội, các công ty giải trí và những người nổi tiếng. Kẻ đứng đầu tổ chức là 'Cha' mà tiền bối Park đã nói, và Jang Jin Won làm trung gian cho khách hàng và buôn bán ma túy. Số lượng ước tính lên tới vài chục kg và có ít nhất 6 loại."
Dowon nhìn xuống bức ảnh một lần nữa. Đường nét khuôn mặt trông quá cứng theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của Hàn Quốc, nhưng ở phương Tây, lại có thể được coi là một ấn tượng ưa thích.
Tất cả các biểu cảm trong các bức ảnh đều vô cảm, khiến ánh mắt và sống mũi rõ ràng hơn những gì Dowon nhớ. Khi anh nhớ lại thông tin của Cha, thông tin ít trùng lặp nhất là bệnh nhân này. Cậu ta là một người gan góc, như hạt cát trong miệng. Nhưng tất cả chỉ có vậy, không có thông tin gì giúp ích cho việc điều tra của cảnh sát.
"Bác sĩ Dowon, lý do anh chỉ điểm người này là gì? Trong khi điều tra hiệp hội săn bắn, chúng tôi chỉ cảm thấy Jang Jin Won có gì đó, nhưng khi nghe được ngay cả bác sĩ cũng nghi ngờ hắn, hướng điều tra đã hoàn toàn thay đổi. Nếu có lý do nào đó, anh có thể cho tôi biết được không?"
Anh không thể nói rõ lý do là những thông tin anh biết được sau khi bí mật thông đồng với tên tội phạm phóng hỏa bị truy nã. Và mọi thứ sẽ vượt quá tầm kiểm soát nếu danh tính của MJ, người đã chuyển đến căn hộ bên cạnh, bị bại lộ.
Như mọi khi, Dowon sử dụng cách anh vẫn thường dùng khi phải tiết lộ điều không thể nói.
"Đó là trực giác. Tôi chỉ nói vậy bởi vì cậu ta là một bệnh nhân kỳ lạ."
Nó không hoàn toàn sai. Và một lời nói dối nghe có vẻ hợp lý hơn khi được ẩn giấu trong sự thật.
"A, quả nhiên là vậy."
Bin Yumi vò mái tóc ngắn, thở dài một hơi.
"Nếu không ngăn được hắn xuất cảnh thì đành chịu vậy. Chỉ còn cách tập trung điều tra kẻ tình nghi khác."
Cứ tưởng cuối cùng cũng tóm được một nhân vật quan trọng, nhưng cô đành phải mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Bin Yumi phát ra một loạt tiếng thở dài gần như mất mát. Cô không đổ lỗi cho Dowon vì đã không cung cấp thông tin cụ thể cho cuộc điều tra. Bởi vì ngay cả sự giúp đỡ gián tiếp theo cách này cũng đủ khiến cô biết ơn rồi.
"Tôi thực sự xin lỗi vì đã trễ thế này rồi. Tôi đã liên lạc với viện trưởng Maeng Kang Jo nhưng ông ấy không bắt máy. Trời lạnh quá, anh mau vào trong đi."
Anh nắm lấy tay Bin Yumi khi cô mở cửa xe. Cô mở to mắt nhìn lại Dowon. Vẻ mặt của Dowon thật khác thường.
"Tôi có thể hỏi cô một câu không?"
"Vâng? À được ạ, tất nhiên rồi."
"Nếu là điều tra kẻ tình nghi khác, cô đang nói về ai vậy?"
Dowon, người tỏ ra không quan tâm cho dù có chuyện gì xảy ra, đang hỏi với vẻ mặt nghiêm túc. Bin Yumi rất bất ngờ trước phản ứng này của Dowon. Cô bối rối đáp lại.
"À, cái đó, ngoài Jang Jin Won thì có một kẻ buôn bán ma túy khác trong hiệp hội. Chúng tôi không biết thông tin chính xác của hắn vì bọn họ dùng tên ma túy để xưng hô. Jang Jin Won được gọi là Crack, còn kẻ kia thì ... Cái tên giống một nữ diễn viên nước ngoài."
Yumi bắt đầu cau mày, cẩn thận suy nghĩ. Cho đến bây giờ, hướng điều tra vẫn tập trung vào Jang Jin Won, nên sự quan tâm đến những kẻ tình nghi còn lại cũng không quá lớn. Tim Dowon bắt đầu đập nhanh. Không thể nào, cái tên đó lại phát ra từ miệng cô ấy.
"À đúng rồi, Mary Jane. Ám chỉ cây cần sa. Người này đang bị truy đuổi bởi đội chống buôn bán ma túy, không phải đội của chúng tôi. Nếu không thể ngăn Jang Jin Won xuất cảnh thì đội chúng tôi cũng sẽ truy lùng kẻ được gọi là Mary Jane."
Anh thả lỏng sức mạnh đang nắm lấy tay của Yumi Bin. Dowon nhìn đi chỗ khác với khuôn mặt bình tĩnh. Hành động tự nhiên đến nỗi ngay cả Yumi Bin và những cảnh sát còn lại có trực giác nhạy bén cũng không thể nghi ngờ.
Khi Dowon ngừng hỏi về cuộc điều tra, Bin Yumi lại mở cửa xe và giúp Dowon bước xuống. Đồng thời cũng không quên dặn Dowon cài chặt cổ áo khoác ngoài đang hở ra.
"Tôi sẽ gọi lại cho anh. Hôm nay tôi thực sự rất xin lỗi. Anh về nghỉ ngơi đi nhé!"
Bin Yumi vẫy tay và đóng cửa xe. Trong giá rét, chiếc xe van trắng bật đèn pha màu vàng, nổ máy chầm chậm rời khỏi con hẻm.
Nhìn chằm chằm đuôi xe thùng đang quay về sở cảnh sát, Dowon di chuyển nhanh chóng. Bước vào tòa nhà, lên thang máy và dừng ở tầng 8.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hàng chục suy nghĩ hiện lên trong đầu. Cảm giác như đầu anh sắp nổ tung. Dowon vật lộn với hàng loạt thông tin tràn vào cùng một lúc. Dowon bước qua cửa trước do MJ mở. Đầu anh như muốn vỡ ra và mạch đập thình thịch bên màng nhĩ. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
"Lớn, lớn chuyện rồi."
Những lời đột ngột khiến MJ dừng bước. Sau khi Dowon bước vào phòng, người đã rời đi vì nhận được cuộc gọi từ Bin Yumi, bầu không khí khẩn trương khác thường. MJ vòng tay quanh cổ Dowon, nơi đang lạnh dần bởi gió đêm. Tiếng tim đập mạnh đến nỗi MJ cũng có thể nghe thấy.
"Bác sĩ, anh đang nói gì vậy?"
"Cảnh sát đang truy đuổi cậu."
MJ chớp mắt trước những từ khó hiểu. Dowon trông có vẻ tuyệt vọng. Phản ứng của anh ấy thật kỳ lạ khi ngay từ đầu anh đã biết rằng cảnh sát đang truy lùng MJ. MJ nghiêng đầu.
"À, chuyện đó sao."
"Không phải vậy."
"Tôi biết mà. Ngay cả bác sĩ cũng đã biết."
"Họ đang truy tìm danh tính thực sự của cậu, không phải với tội danh kẻ phóng hoả, mà là vì cậu làm việc dưới quyền của Cha."
"À, thì ra là vậy. Tôi cũng biết điều đó."
"Chuyện này không thể xem nhẹ được. Tội buôn bán ma túy thường bị truy tố bốn năm tù giam. Kể cả nếu được thẩm phán giảm án thì cũng phải ít nhất hai năm. Tất nhiên, tội phóng hỏa còn lãnh mức án cao hơn. Không, cậu sẽ bị trừng phạt nặng hơn với tội danh phóng hỏa."
"Bác sĩ. Bình tĩnh lại nào. Tôi nghĩ tôi biết cảnh sát đã nói gì khi họ gọi cho anh vào lúc nửa đêm, nhưng anh không cần phải kích động như vậy đâu."
"MJ, họ sẽ rất nhanh tìm ra cậu thôi. Họ đã tìm ra tất cả thông tin cá nhân về người tên Crack."
"Tôi sẽ không gặp nguy hiểm gì khi thông tin của Crack bị bại lộ."
"Nhưng mà."
"Liệu cảnh sát có thể tiếp cận Crack mà không cần chỉ điểm hay giúp đỡ của ai đó không? Cha không phải là loại người sẽ giao những việc quan trọng cho một gã bất cẩn như vậy."
Dowon ngậm miệng lại. Trước những lời 'chỉ điểm hay giúp đỡ của ai đó', anh nhìn MJ không chớp mắt. Tim Dowon vẫn đập nhanh hơn bình thường. Và anh ấy đang tập trung vào bản thân MJ chứ không phải bất cứ điều gì khác.
MJ không thể chịu nổi. Dowon có ý thức đạo đức rất cao và dễ dàng kích động bất cứ khi nào anh có xung đột với những giá trị đó.
Biểu cảm trên khuôn mặt khi chấp nhận MJ làm bệnh nhân dù biết cậu là tội phạm, hay phản ứng cố gắng trấn an tinh thần MJ hay không sợ hãi cậu thay vì chỉ trích hay đau khổ trước tội ác mà MJ đã gây ra.
Lần này Dowon lại trở nên xúc động do sự can thiệp của cảnh sát và có khả năng anh không thể tiếp tục mối quan hệ lãng mạn với MJ. Mỗi khi mái tóc rối bù và đôi mắt run rẩy tập trung vào MJ, MJ lại muốn quan hệ tình dục.
Dowon thật đáng yêu. Thay vì tìm kiếm giải pháp hợp lý để giải quyết vấn đề, phản ứng cảm tính của Dowon rằng người anh ấy thích có thể gặp nguy hiểm khiến MJ sắp phát điên.
Tốt rồi. Cứ như thể cậu đã xác nhận được tình cảm đong đầy của Dowon. Trái tim cậu đập điên cuồng với âm thanh còn lớn hơn cả tiếng tim đập của Dowon.
Môi MJ hé mở. Cậu hôn lên khuôn mặt tái nhợt của Dowon vì gió lạnh. Ngay cả khi Dowon đẩy cậu ra, nói rằng giờ không phải lúc thích hợp, MJ chỉ ôm Dowon chặt hơn.
"Bác sĩ sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Và không đời nào những chuyện không thể lường trước hoặc kỳ lạ sẽ xảy đến với tôi. Tôi không ngu ngốc như vậy."
"Tôi....."
"Tôi sẽ không làm anh phải lo lắng đâu. Tin tôi đi."
Dowon ngước nhìn MJ đang âu yếm hôn mình mà tâm tình rối bời. Có một khoảng cách giữa Dowon - người đang bận tâm đến tình hình hiện tại và MJ - người đang nhìn nhận tình hình theo một cách hoàn toàn khác.
Thật kỳ lạ khi cậu ấy không quan tâm đến việc bị cảnh sát bắt và tin rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Đó là một vấn đề khó hiểu theo lẽ thông thường. Dowon nắm lấy gấu áo của MJ bằng cả hai tay. Nhìn Dowon trong vòng tay của mình, MJ không biết phải làm gì. Dowon không quan tâm và hỏi với giọng chắc nịch.
"Tại sao cậu lại làm vậy khi biết mình sẽ bị cảnh sát bắt? Phóng hỏa, cung cấp thông tin về Crack cho cảnh sát, và hãy cho tôi biết lý do tại sao cậu chống lại Cha."
"Chuyện đó, ừm, nói một cách đơn giản, chúng là lũ khốn đã hủy hoại cuộc đời tôi."
"Trả thù?"
"Có lẽ vậy."
"Kết cục của sự trả thù đó là gì? Rốt cuộc, nếu cậu tìm ra Cha là ai thì cậu sẽ làm gì?"
Cậu không thể đối diện Dowon, người đang lo lắng ngước nhìn. Chỉ nhìn mà không đụng chạm gì là một cực hình. MJ buông Dowon ra và bước đến bàn ăn. Máu chảy ra từ miếng thịt nguội đã chuyển sang màu nâu. Mùi rượu tiếp tục tỏa ra từ chai rượu vang chưa đóng nút.
MJ không nghĩ Dowon sẽ ăn thêm nữa nên cậu đã ném tất cả thức ăn vào bồn rửa. Không hề cảm thấy tiếc. Đối với MJ, thức ăn không có ý nghĩa nào khác ngoài việc thỏa mãn vị giác và dạ dày của Dowon.
Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa nếu Dowon không cần. Một thế giới xoay quanh Dowon chính là như vậy. Giá trị của thế giới được quyết định bởi sự lựa chọn của Dowon.
"Khi tôi gặp được Cha."
Cậu không thích bầu không khí của Dowon trở nên cứng nhắc. Cậu muốn làm tình trọn vẹn sau một bữa ăn ngon với bầu không khí lãng mạn để Dowon hưởng thụ cảm giác được yêu chiều. Để xoa dịu bầu không khí căng thẳng, MJ mỉm cười.
Gò má của Dowon vẫn còn lạnh. Dù sao đi nữa, làm tình lúc này có vẻ không thích hợp. Thật đáng tiếc, nhưng cậu có thể chịu đựng được vì còn những ngày cuối tuần. MJ thì thầm khi vuốt má Dowon.
"Tôi sẽ giết hắn."
Cơ thể cứng đờ của Dowon không có dấu hiệu muốn thả lỏng. MJ mút môi Dowon. Nhìn xuống khóe mắt và miệng đang run rẩy của anh ấy, giọng nói của MJ càng hòa hoãn và nhẹ nhàng hơn.
"Tôi sẽ giết chết tên khốn đang cố gắng cướp anh khỏi tay tôi. Vì vậy, đừng lo lắng gì cả, bác sĩ. Tôi sẽ dọn dẹp xung quanh bác sĩ. Rất sạch sẽ. Và anh sẽ không cần lo lắng về bất cứ điều gì."
Như muốn được khen ngợi, MJ chìa những vết bỏng trên mặt về phía Dowon. Dowon, người đã từng hôn lên vết sẹo, lần này không làm gì cả. Lớp da méo mó ngoằn nghèo trên da đầu trông thật đáng sợ. Với đôi mắt run rẩy, anh nhìn MJ thật lâu, người đang cầu xin tình yêu bằng cách phơi bày nỗi đau của bản thân.
Trước những lời báo trước về một tội ác không thể so sánh với tội danh phóng hỏa và buôn bán ma túy, anh không biết phải chấp nhận MJ đến đâu.
"Tôi đã nói với anh rồi. Tôi có thể làm bất cứ điều gì vì anh."
MJ vừa hôn vừa thì thầm.
"Bất cứ điều gì."
Dowon không có bất kỳ phản ứng nào.